Trở về truyện

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu - Chương 37 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

37 Chương 37 Linh Khí Khôi Phục: Năng Lực Của Ta Là Song Tu

"Các ngươi sắp xếp cho ta một căn phòng ngủ đi" Văn Khang nói với những trưởng lão, các nàng rất nhanh đã chuẩn bị xong.

"Thiếu gia đã chuẩn bị xong" một trong các trưởng lão nói, các nàng cũng đoán được ý định của vị thiếu gia này, là định song tu với đệ tử của sắc hoa tông để tăng sức mạnh.

"Các nàng dẫn ta đi, sẵn dịp giúp ta tăng sức mạnh" Văn Khang nói, các trưởng lão cũng kinh ngạc vì không nghĩ hắn trực tiếp muốn mình phục vụ.

Các nàng cũng ngoan ngoãn đi theo chứ còn cách nào khác chứ, các nàng mở cửa ra, Văn Khang đi vào, rồi các nàng cũng vào, đóng chặt cửa lại.

Hắn cởi đồ xuống dù trước mặt là mấy nữ nhân, chuyện này cũng chả có gì để ngại ngùng cả, mặt dày là được.

Trưởng lão thì tổng hết 7 người, các nàng thì tu luyện cho bí cảnh, tính tuổi thì cũng là 120-139 tuổi, các nàng dù đã cao tuổi nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên thấy một nam nhân trần trụi trước mặt.

"Các nàng cung tự giới thiệu bản thân đi, ta cũng chả biết tên ai trong sói các nàng" Văn Khang nói, 7 cặp mắt nhìn nhau rồi nói.

"Ta đại trưởng lão, Minh Diễm".

"Ta nhị trưởng lão, Kiều Bối".

"Ta tam trưởng lão, Minh Lôi".

"Ta tứ trưởng lão, Cẩm Ngọc".

"Ta ngũ trưởng lão, Minh Phong".

"Ta lục trưởng lão, Châu Liên".

"Ta thất trưởng lão, Minh Thủy"

Văn Khang nghe xong thấy có đều gì đó lạ lạ, à có đến bốn người họ Minh nhưng quan trọng hơn cùng họ với Minh Tuyết chẳng lẽ chị em.

"Các ngươi biết ai là Minh Tuyết không" Văn Khang hỏi, hắn cũng chỉ là tò mò thôi, nghe câu hỏi của Văn Khang làm bầu Không khí trở nên trầm lặng.

"Em ấy là em gái của ta, cũng như là 1 ngươi chị, là 1 trong những người đầu tiên xây dựng sáng tạo lên Sắc hoa tông, em ấy cũng hi sinh gả cho một tên hải thanh để kết đồng minh, hải thanh đảo diệt em ấy chắc cũng..., mà sao ngài biết Minh Tuyết" Minh Diễm nói, nghe nàng nói xong thì mấy nữ còn lại mắt cũng buồn buồn.

"Sao ta biết thì các ngươi không cần biết, nếu ta nói Minh Tuyết tỷ muội các ngươi còn sống thì sao, nếu các ngươi phục vụ ta tốt thì ta sẽ cho các ngươi gặp lại tỷ muội của mình" Văn Khang nói làm các nàng cũng bất ngờ.

Các nàng cũng bất đầu suy nghĩ, tại sao hắn biết Minh Tuyết, chẳng lẽ một suy nghĩ tồi tệ xuất hiện trong đầu của các nàng, Minh Tuyết cũng rất đẹp, thiên tư của nàng hơn cả Nguyệt Nghi, chỉ tu luyện trong thời gian ngắn mà mà sắc hương hoa công đã tu đến tầng 9.

Sắc đẹp có thừa, chẳng lẽ Minh Tuyết đã rơi vào tay tên thiếu gia này khi hải thanh đảo diệt, trở thành món đồ chơi của hắn, nhưng nếu thế thì cũng không sao vì sớm thôi các nàng cũng như Minh Tuyết trở thành món đồ chơi của Văn Khang.

"Các ngươi tự cởi hay ta giúp cởi" Văn Khang thấy mấy nàng suy nghĩ lâu quá nói, 7 người nghe xong thì không nói gì tự cởi xuống hết, cởi xuống tắm che mặt của mình, gương mặt đúng là xinh đẹp mà.

"Để ta lên phục vụ ngài" Minh Diễm tiến lên trước nói, cơ thể trần trụi đầy quyến rũ của nàng bày ra trước mặt của Văn Khang, đây là giấc mộng của vô số nam nhân cường đại, nhưng Văn Khang không chỉ có 1 giấc mộng, hắn có vô số giấc mộng, ao ước của vô số nam nhân trong tay, cả sắc hoa tông là của hắn.

Hắn dơ tay kéo nàng về phía mình, Minh Diễm là một cái bước nửa tông sư thiên cấp làm sao dễ dàng bị lực của Văn Khang kéo được, mà đây là nàng tự nguyện, dù chống chả cũng chả có lợi gì, cho nàng và cả tông môn cả.

Hắn để nàng ngồi vào lòng của mình mặt đối mặt, khi Minh Diễm nhìn thẳng mắt của Văn Khang thì nàng thấy được một loại ý trí tà ác cùng hủy diệt nguyên hủy nhất.

Một huyễn ảnh bắt đầu xuất hiện trong đầu nàng, trước mặt nàng không còn là Văn Khang mà là một con quái vật, uy năng của nó phát ra làm linh hồn của nàng rung rẫy, nhưng rất nhanh huyễn ảnh đã biến mất.

Minh Diễm tỉnh lại, nàng có cảm giác hoảng loạn cùng sợ hãi không thôi, mà Văn Khang nâng mặt nạ lên đủ lộ ra cái miệng của hắn, hắn mở miệng ra mút lấy cặp bầu sữa đầy đặn của Minh Diễm.

Lưỡi hắn liếm lấy nhũ hoa của nàng kích thích nói, hắn bú mút một cách say đắm, tạo thành những âm thanh chùn chụt, Văn Khang còn thỉnh thoảng cắn lấy bầu sữa của nàng một cách nhẹ nhàng.

"Ưm....ưm...ưm" Minh Diễm vừa tỉnh khỏi Huyễn ảnh thì đã có cảm giác ngũ hoa cà bầu sữa bị kích thích bởi một thứ mềm mềm và ướt ướt, nhìn xuống thì cơ thể nàng đang bị xâm phạm rồi.

Minh Diễm thoát khỏi dòng suy nghĩ về huyễn ảnh kia, nàng đang suy nghĩ về một thứ khác rồi, nàng sắp bị phá thân bởi một kẻ mà còn chẳng biết gương mặt của hắn.

Văn Khang buông tha cho bầu sữa cùng cặp nhũ hoa hồng sắc trên cùng, các vết tích của Văn Khang được in trên đó, dấu răng tuy in lên không đậm nhưng vẫn có thể thấy được, nước bọt của Văn Khang dính lên bầu sữa của nàng.

"Ah...ưm...ưm...ah...ah" Minh Diễm rên lên, Văn Khanvg chưa bắt đầu màn chính được, hắn lại gần xương quai xanh của nàng, miệng mở ra mà liếm láp để kích thích nàng, tay trái ôm lấy eo của nàng, tay phải thì chọt chọt kích thích âm đạo bên dưới chảy dâm thủy ướt đẫm .

"Ah...ngứa...đừng...ah...ah...ưm...ngứa" Minh Diễm rên lên những âm thanh không thành từ, nhânn được không ích kích thích, nàng đã đến lúc cao trào.

"Ah....ưm...ta raaaaa...ah" nàng hét lên cơ thể co dựt liên hồi, dâm thủy liền chảy ra như suối, nàng tựa lấy vai hắn, Minh Diễm thở dốc đây là lần lên đỉnh lần đầu trong đời của nàng.

Văn Khang nhìn nàng mệt mỏi gì chỉ là ra 1 lần thì hắn mới bắt đầu màn chính, Côn thịt cứng lên nãy giờ cũng đến lúc cho nó ăn rồi.

Hắn âm đạo một đường hướng thẳng mà đâm vào bên trong, màng trinh nguyên trực tiếp bị xuyên qua, những giọt huyết của thiếu nữ rơi xuống, cơ thể đang mệt mỏi của Minh Diễm nhận được sự đau đớn khó tả phía bên dưới.

Không như nàng nghĩ nó sẽ không hề đau đớn gì cả, một loại cảm giác đau đớn bị phá thân, nó khác với yêu thú tấn công xé rách da thịt.

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch.

Không để Minh Diễm cảm nhận hết cơn đau kia thì Văn Khang đã nhấp vào bên trong, côn thịt hắn như quái vật mà đâm vào xâm phạm lấy âm đạo của Minh Diễm.

Những giọt lệ của nàng rơi xuống, đây là trải nghiệm lần đầu tồi tệ nhất với nàng, tâm đạo của Minh Diễm cũng rất cứng rắn, nàng dù bị đối xử toàn bạo nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng.

"Ah...ưm....sướng...ah...ưm...ah...sướng" Minh Diễm rất nhanh đã cảm giác được sự sung sướng của nhụt dục.

Bạch bạch bạch bạch bạch bạch.

Văn Khang nhấp lấy sâu hơn vào bên trong âm đạo của Minh Diễm, chạm đến hoa tâm của nàng, những cú nhấp liên tục càng bào mòn lấy chút lý trí của nàng.

"Ah...ta....ah...sướng...ưm...ta...ta raaaaaaa" Minh Diễm hét lên, mệt mỏi càng thêm mệt mỏi, nó khác với sự mệt mỏi khi chiến đấu, nó bào mòn lấy tinh thần lẫn xác thịt của nàng.

Mà âm đạo của nàng cũng bóp nhạt lấy côn thịt của hắn, từng thớt thịt bên trong chèn ép khít chặt lấy côn thịt của Văn Khang.

"To...ah...mạnh...sướng...ưm....ah...sướng... sướng quá...ah" Minh Diễm rên lên đầy sung sướng, nàng đã triệt để rơi vào dục vọng với Văn Khang rồi.

"Nàng thật bóp đây, ta cũng sắp ra rồi" Văn Khang nhấp nhanh vào thô bạo hơn, hắn đã đâm mạnh bạo hơn thẳng đến hoa tâm của nàng, dâm thủy làm côn thịt của Văn Khang trơn tru hơn, côn thịt đã cứng đến cực hạn rồi bắt vào bên trong của âm đạo của nàng.

"Ah....ah...sướng...em...em....ah...ưm sướnggg" Minh Diễm lần nữa ra, khi Văn Khang bắn vào bên trong âm đạo của nàng, Văn Khang hôn lấy Minh Diễm.

Hắn cũng để nàng nằm xuống giường để nghỉ ngơi vì mệt mỏi, tu vi của Văn Khang cũng nhanh chóng tăng lên, nội thể võ giả cửu, cách một bước thành tông sư tuyệt phẩm.

Mà Văn Khang cũng cảm giác được lực lượng cổ ma có dị biến dù rất chậm nhưng vẫn cảm giác được, hắn đã hoàn toàn hấp thu hết chân khí, mở mắt như hổ đói nhìn sáu nàng còn lại đang rung sợ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.