Trở về truyện

Lang Bạt Kỳ Hồ - Chương 10: Song Nữ

Lang Bạt Kỳ Hồ

10 Chương 10: Song nữ

Sáng rời bến quay đầu bơi ngược một khúc rồi quẹo vô mé cầu Rạch Chiếc rồi về nhà, lòng cũng bâng khuâng sau cuộc chia tay với cô gái Bắc. Chạy thẳng thuyền vô ụ, Sáng tiếp thêm nước xuống khoang, tiện thể xịt rửa luôn, rồi kéo tạm bạt vô đó đã, vô nhà châm thêm nước và đồ ăn cho đàn gà. Bây giờ đã bắt đầu rõ con nào trống con nào mái rồi, nên Sáng chỉ chừa lại hai thằng đực thôi, còn thì thiến hết, tức là buộc sợi thun vô đằng sau đuôi làm cho con gà trống không đâm thọt chi hết được từ trên con gà mái, ăn no chóng lớn chừng tháng nữa là làm thịt được rồi. Bầy gà cũng quen với việc lên chuồng lúc nào cũng sẵn đồ ăn nước uống, nên cần gia cố mấy chân cột cho kiến và đặc biệt là chuột không leo lên được. Rào lưới cho rắn và lỡ có chồn cáo gì đó cũng không thể xâm phạm.

Mai mốt Sáng sẽ ngăn ra nuôi chim cút một bên luôn, cũng theo kiểu nhân đàn tự nhiên như vầy để có gà, chim và trứng ăn quanh năm. Chỉ có điều là trứng không ăn liền sẽ thành trứng lộn, nên cần phải chú ý lấy vô là đem đi luộc liền thôi. Đảo một vòng chăm tưới mấy cái cây cũng hết nguyên ngày. Hoa trồng thì phải biết cắt tỉa, cũng giống như cây muốn sai trái hay quả ngọt thì phải biết chăm sóc vậy. Cho nên làm vườn coi vậy mà tốn nhiều thời gian lắm, dù rằng nếu biết cách thì cũng khá là an nhàn.

Loay hoay ngoài vườn cả ngày cũng chưa vô tới trong nhà nữa, đồ ăn nước uống sẵn trên thuyền còn thì ăn nốt luôn cho hết. Sáng ngậm lon bia mà nhớ lại mới hồi sớm vẫn còn dập dìu trên sóng nước Lái Thiêu, giờ thì thuyền vẫn còn đây nhưng người thì đã lên bờ rời xa mất rồi, biết ngày nào gặp lại.

Thì tiếng chuông điện thoại kêu. Vân gọi. Hỏi bây giờ có đi Đồng Nai được không. Trả lời là sáng sớm mai sẽ ghé đón ở bến Bạch Đằng như cũ. Thì nàng rủ đi cà phê. Nhưng Sáng ậm ừ từ chối, vì trong túi bây giờ đâu còn tiền. Từ bữa giờ kiếm được nhiêu là sài hết bấy nhiêu trong bóp lúc nào cũng chỉ vài trăm ngàn thôi.

Sáng sớm, chưa tới giờ hẹn, tàu mới qua khỏi chân cầu Sài Gòn là Vân đã réo gọi ầm ầm rồi. Hai nàng đang đứng chờ sẵn trên bến từ lâu rồi. Phải, cả hai nàng, không chỉ Vân mà còn cả em Chi sang chảnh nữa. Còn mua bịch khoai mì nóng rắc dừa nạo đậu phộng thơm lừng cho thuyền trưởng điểm tâm nữa.

Tới cầu Tân Thuận thì Sáng quẹo vô, có cây xăng trên bờ, nhưng phải băng qua bên kia đường. Cũng hên là du thuyền hay ghé vô đây đổ xăng trên đường ra biển chơi nên nhân viên kêu cái là chạy qua vác can giúp. Vân đã biết rồi nên không hỏi giá cả gì hết, nhét trước vô túi Sáng hai tờ 500k, rồi tiền dầu hay các chi phí gì về sau đều trả hết.

Chạy thêm một đoạn ra tới ngã ba là quẹo ngược lên Biên Hòa rồi. Khúc chỗ này người ta hay có câu ca dao đó: “Nhà Bè nước chảy chia hai, ai về Gia Định Đồng Nai thì về.” Là vì ngày xưa chưa có đường lộ trên bờ, vua quan từ ngoài miền Trung vô đây thường đi bằng ghe bầu chạy bằng buồm và sức người chèo ven biển, vô tới ngã ba sông chỗ này là thành như vậy.

Mà đúng ra là trước đó người Hoa, với kỹ thuật đi biển học được từ nền văn minh Hồi giáo với ông tướng Trịnh Hòa, mới là các nhóm cư dân đầu tiên khám phá ra cửa sông này. Họ không chạy vô nhánh sông nhỏ về Sài Gòn, mà theo dòng sông Đồng Nai ngược lên phía Cù Lao Phố. Tới thời Nguyễn Hữu Cảnh năm 1698 mới lập ra hai khu vực hành chính cho nơi đây, mà Sài Gòn hồi đầu là huyện Tân Bình của vùng đất còn được gọi tạm là Phiên Trấn (trấn giữ) sau thành ra là Gia Định, rồi quay trở lại tên gốc không còn ai biết nghĩa là nơi có nhiều cây gòn hay cá sấu nhiều quá kêu như Bến Nghé vậy.


Đồng Nai cũng tương tự. Có người giải thích là vì hồi trước nơi đây còn nhiều hươu nai sinh sống. Cũng có lý vì khi tách ra thành Đồng Nai Hạ và Đồng Nai Thượng, thì phần trên cao giờ là Lâm Đồng hay Bình Phước gì đó. Nhưng cũng có người nghĩ đó là phiên âm của chữ Nông Nại, kiểu như Blao thành Bảo Lộc vậy. Nhưng dù có là tên gì đi nữa thì đích đến cho bữa nay là Cù Lao Rùa, một vùng đất kiểu như là hòn đảo bị dòng sông Đồng Nai chia thành hai nhánh bao xung quanh. Thấy Vân đi về thu hoạch được nhiều tư liệu quá để viết luận văn, nên Chi cũng chọn theo hướng này để khảo sát, vừa được bạn tài trợ vừa xài ké được nhiều tư liệu có sẵn.

Nhưng mục tiêu đằng sau của Chi thì lại hoàn toàn khác. Vân thì không để ý nhưng Sáng thì từ lúc gặp đã thấy thái độ của Chi không hề chảnh chọe tinh tướng như hồi đầu, mà thỉnh thoảng lại kín đáo chạm vô người hay có cử chỉ gì đó giống như là mời mọc vậy. Thực sự thì Chi không mê thích gì Sáng, nhưng tự nhiên ghen tị và muốn mình cũng có được những gì cô bạn luôn luôn giàu hơn luôn luôn đầy đủ kia sở hữu.

- Mày đừng có bảo tao là bị thằng ngố ấy chịch rồi nhé.- Trưa hôm qua nằm ôm nhau trên giường Chi hỏi đùa. Thấy Vân không nói gì thì ngồi dậy nhìn thẳng mặt gặng hỏi cho đến khi cô bạn phải gật đầu xác nhận, nhưng khóe mắt mở một nụ cười hạnh phúc.

Với Chi thì yêu đương chỉ là cớ để bọn trai phịch với chịch mà thôi, nào biết lên đỉnh với sung sướng ngất ngây là gì. Hạnh phúc là áo quần đẹp, ăn chơi sang chảnh, seo phì nơi quís tộc. Vân chụp bộ ảnh sông nước với chiếc du thuyền màu vàng nhạt lướt trên dòng sông xanh làm cả đám bạn nhà giàu ngoài Hà Nội ồ lên xuýt xoa, cho biết giá cả ngoài Hạ Long, thì Chi mới giật mình đó chứ. Thế là khéo léo gạ để bạn gọi điện luôn cho Sáng book tour đi tiếp tuyến sông Đồng Nai.

Mé bên này thì tàu bè tấp nập hơn cho nên bên phía Đồng Nai của phà Cát Lái có cây xăng dưới nước, nhưng ghé vô đó rủi mà bị mấy chiếc xà lan sắt to bự ép là ghe gỗ sao núi mới đóng còn bể nát, cho nên tiện thì Sáng đổ ở Sài Gòn luôn. Chui dưới gầm cầu Phú Mỹ cho Vân và Chi tha hồ chụp ảnh, rồi Sáng cặp sang phía Nhơn Trạch, vòng vèo trong con rạch nhỏ, ghé bờ cho Vân mua đồ ăn trưa từ một cái quán bờ sông, rồi chạy ra ngoài mé cù lao Ông Cồn, ngang qua bến du thuyền Đại Phước rồi gác đầu lên bở sân golf Takewang Jeongsan ngồi ăn, vừa coi người giàu chơi trên bờ vừa xem dân nghèo giăng lưới thả câu bên dưới sông.

Chi thì chăm chú vô mấy bộ quần áo của các ông Hàn quốc trên bờ còn Vân thì nghe không biết chán về cách mà người dân Nam bộ săn bắt cá. Dớn là kéo một chiếc lưới ra giữa sông lùa cá vô ven bờ chui vô một khu vực bị quây lại hễ nước xuống là cứ việc lấy vợt mà xúc thôi. Lú là từng khoang từng khoang kiểu như mấy cái rọ bằng lưới nối với nhau để con cá nào ham mồi là cứ chui vô không biết đường lần ngược trở ra. Giăng lưới là cứ thả ngang thả dọc thôi, con nào bơi ngang qua vướng vô là dính. Có lưới phao bắt cá bơi gần mặt nước còn lưới neo là bắt cá bơi sâu dưới đáy. Đăng thì là lưới bao ven bờ. Rồi giăng câu là thả một dây cả trăm lưỡi như vậy, giống như cái ghe ngoài xa kia. Rồi bắt hay câu cá màu đen thì ở chỗ bóng râm, còn cá màu trắng thì giữa dòng vì cá cũng ngụy trang theo môi trường sống. Nhiều lắm. Vừa nghe vừa ghi chép vừa ngắm anh chàng đẹp trai, thỉnh thoảng Vân lại hôn nhẹ Sáng một cái khiến Chi đứng bên cạnh xốn xang.

Một hồi ăn xong chán rồi thì sẵn được nước lớn Sáng nổ máy chạy thẳng vô hướng Biên Hòa luôn. Trời nắng bên ngoài chắc chắn là rất nóng, nhưng bên trong thuyền mát vô cùng, phần vì hệ thống mái che chắn hết nắng, phần vì hệ thống thông gió được thiết kế để không cần quạt vẫn thổi vô trong khoang. Chạy xuôi nước nên máy nổ êm, hai nàng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ trưa lật phao câu. Hai cái lồn bên dưới quần thun thể thao căng căng khiến nhìn vô chỉ muốn thò hai ngón tay vô móc rồi lần lượt đâm cặc vô mỗi bên vài cái cho bớt nứng.

Sáng bỏ qua Biên Hòa thẳng lên cù lao Rùa luôn. Không phải lo lắng chuyện đồ ăn tối vì hồi nãy Vân đã mua nguyên con cá hấp giấy bạc rồi, chỉ cần tối nấu cơm là ăn luôn thôi. Chưa kể mớ sò ốc chem chép xa cạ người ta mò được bán gần mé phà nữa, tha hồ nướng lên mà nhậu. Kiếm chỗ nước êm bên mé trong buộc thuyền lên gốc cây bự trên cạn, Sáng đưa Vân và Chi lên bở khảo sát xong là quay qua tìm rau tập tàng về ăn, thì thấy trên này người ta trồng quá trời rau củ quả. Tìm giáp vòng mới thấy người chủ để hỏi mua nhưng bà nói cứ lựa mấy thứ xấu mà bẻ, khỏi tính tiền, đằng nào người ta cũng phải mất công loại bỏ. Vậy là được một trái bí bị ong chích quéo lại, mấy trái khổ qua đèo, thêm mấy cây xà lách dư gốc lớn không lại, là ú ụ cho bữa tối rồi. À mà còn thêm mấy củ sắn, tức là củ đậu đó, giựt đại nữa, vì thèm quá, chấm muối ớt. Và khế, seri, xoài non và ổi sâu thì khỏi phải kể luôn. Mang xuống thuyền đầy nhóc, nhưng lấy thau mang dao ngồi trên bờ lựa thì sướng hơn.


Thì không hiểu sao Chi lại quay về. Nói là phụ Sáng nấu cơm nhưng sao lại giống trình diễn thời trang vậy. Một hồi lại nóng, không thấy chảy mồ hôi mà cũng lau lau giấy vô trong cổ, rồi vô trong nách, vô trong ngực nữa. Một hồi nữa lại chồm từ đằng sau tới, ịn nguyên con ngực, nhưng lép chứ không đầy đặn như Vân, vô lưng, để nhìn cho kỹ con sâu đục trong trái ổi. Sáng vẫn tập trung làm cho xong để chút tối ăn ở mé vườn này. Đã gom củi lại để nướng đồ và chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ Vân về là nhóm lửa lên thôi. Càng lúc Chi càng vẻ như thêm gấp gáp. Tới khi Sáng ngồi tựa gốc cây châm thuốc hút thì con nhỏ ngồi luôn lên người, đối mặt lại hỏi thẳng.

- Anh không thích em hả?

- Có thích chứ.

- Vậy sao không hôn em?

- Thì hôn. - Và hôn phớt lên môi cô nàng.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Vậy thì sao nữa? - Sáng cười cười.


- Cái anh này. Dở hơi. - Thế là Chi đứng dậy, ngúng nguẩy bật điện thoại gọi cho Vân: - Đi đâu mà lâu thế. Tao đói hết cả bụng rồi đây này.

Không hiểu. Và cũng chẳng mất thời gian tìm hiểu. Sáng mang bếp ga mini dưới thuyền lên đặt nồi cơm, rồi xào bí chung với khổ qua và cả xà lách non nữa, cho vô sau cùng cho khỏi nát. Còn trên đống lửa thì đặt cái vỉ nướng mớ sò ốc đã rửa sạch rồi ngâm với chút gạo từ sáng giờ cho hết nhớt và đất cát bên trong. Trong ánh lửa bập bùng, Sáng kể về món chuột đồng nướng, và con sâu đuông trong cây dừa ăn sống với nước mắm ớt. Vân thì lắng nghe với ánh mắt hào hứng, còn Chi thì vẫn thế, kiểu dè bỉu, ăn gì mà mọi văn rợ kinh khủng khiếp thế. Sáng mặc kệ. Đã vậy bữa nào ông cho mày bú cặc ông cho bỏ ghét. Rồi cười khùng khục trong miệng, nhân một câu chuyện buồn cười vu vơ nào đó.

Chi thì đã chụp hình ghi chép di chỉ khảo cổ gì đó trên cồn xong rồi. Còn Vân thì chưa muốn về mà mai vòng vô trong Cù Lao Phố ghé khu làng bè Tam Hiệp - Tân Mai coi cuộc sống của người ta cho biết. Thiệt tình thì Vân chỉ muốn cùng chàng thuyền trưởng đẹp trai như thằng Cò trong bộ phim Đất Rừng Phương Nam hằng say mê từ ngày còn bé mà thôi, đêm nào cũng bồng bềnh trên nước như cái buổi tốm hôm đó ở Lái Thiêu.

Ăn xong thì Sáng dọn dẹp còn hai cô gái thì khúc khích ngồi tắm rửa dưới thuyền. Chỗ này tối thui, bên kia sông cũng không có người nên hai cô gái không thả bạt xuống, mà trần truồng đùa giỡn dưới ánh trăng khuyết, lấp lánh xanh đỏ dưới ánh đèn chớp trên nóc. Sáng dọn xong thì châm điếu thuốc, mở chai bia mới, ngồi ngắm. Hai cô biết có người nhìn nên cũng thì thầm vào tai nhau rồi cười phá lên. Chi thì ánh mắt như mời chào cứ đong đưa bắn lên bờ.

Thấy họ đã chui vô trong khoang thì Sáng xuống thả bạt cho khuya khỏi bị sương lạnh, rồi mở hộc cầm chiếc võng dù tính lên bờ chút nữa mắc, thì Vân từ trong gọi ra.

- Anh ngủ với tụi em đi. Không sợ bị con Chi ăn thịt đâu. - Bên trong ré lên một tràng cười khúc khích của hai cô gái nghịch ngợm.

Ngủ chung thì ngủ chung chứ. Sợ gì. Sáng lồm cồm bò vô tính nằm bên phía Vân thì cô nàng chỉ tay vô chỗ đã xích ra để Sáng sẽ nằm giữa hai người.

Thế là con lợn bản mũm mĩm ôm một bên, con cào cào chân dài kẹp bên kia. Bên này lột quần ra, thì bên kia lần lần tay sục cu. Sáng chỉ thích đâm thiệ̣t thôi chứ không thích sục bằng tay, cho nên lần tay qua kéo Vân nằm lên người mình. Nhưng Vân loay hoay hoài không dám cho vô hay là cho không được chi đó nên bị Chi gạt ra, nhanh tay xé vỏ trùm bao cao su lên cặc Sáng rồi thành thạo ngồi lên nhún nhảy.

Vân nửa như ức nửa như nhường nhịn bò qua ngậm ngậm đầu vú của Sáng rồi liếm vòng quanh, đúng như kiểu nếu có ai đó làm cho mình thì thích được như vậy. Sáng thì đâu có mặn gì với chuyện được liếm vú, mà chỉ muốn chút nữa cho Chi mút cu thôi, nên đẩy người Vân qua, đầu vú chĩa xuống đúng ngay miệng mình, kiểu chờ sung rụng, cứ nằm mà mút mút rồi liếm liếm cho đã.

Vậy là Vân sướng cong người, lại còn bị tay Sáng móc vô lồn ngoáy ngoáy nữa, nên sướng cực đỉnh không thể nào chịu nổi. Sáng đẩy Vân lồm cồm bò chúi ra đằng trước, lật người ngồi dậy trong sự ngỡ ngàng của Chi, đâm doggy từ đằng sau lút cát vô lồn Vân, lại khiến cho cô nàng lên đỉnh cao thêm một chút xíu nữa. Ngày xưa có một nhà vô định nhảy sào người Nga nói bí quyết năm nào ông cũng phá kỷ lục của chính mình, mỗi năm chỉ 1cm, 5 năm liền. Là vì ông biết có thể nhảy cao hơn kỷ lục thế giới 5cm, nhưng không phá ngay vì chỉ ăn quảng cáo được một lần, còn như thế này thì đủ tiền sống trong 5 năm. Làm tình chắc cũng phải vậy, nếu làm cho người tình sướng một lần rồi sau đó ngày càng kém đi thì dễ chán và bỏ nhau lắm.

Thấy Chi ngồi bơ vơ tội nghiệp một góc, Sáng vừa đụ Vân vừa móc tay vô mồm Chi, rà rà trên lưỡi làm cô nàng rùng mình. Cũng không hiểu tại sao mà mình nghĩ ra được như vậy, Sáng cứ thích sao thì làm theo luôn như vậy thôi. Thế rồi bèn hẩy mạnh cho Vân văng tới trước, Sáng kéo Chi qua vật ngửa đè lên lưng Vân, rồi đâm cặc vô cái lồn rộng của Chi, nhưng tay thì vòng sâu xuống bên dưới bóp vú Vân.

Bình thường thì bây giờ là xuất tinh rồi, nhưng không hiểu sao bữa nay chiến mã của Sáng hung hăng đạp lia lịa mà vẫn chưa thấy xi nhê gì. Sáng rút cu ra khỏi lồn Chi, rồi đấy qua một bên, kéo chân Vân lên lựa thế nhét cặc vô dập nữa, tay xoay qua móc lồn Chi dồn dập. Hình như hễ một cô gái lên đỉnh thì cô kia cũng mau lẹ như vậy hay sao đó mà cả Vân lẫn Chi ngáp ngáp rên rỉ la lối chài bãi trong cổ họng, lăn lê bò toài vòng quanh.


Đây là lúc Chi phải làm lại cái tư thế hồi chiều dưới gốc cây đây. Sáng ngồi dậy tựa lưng vô thành tàu thoai thoài, rồi kéo Chi ngồi vắt qua người, chọc cu ngược lên xuyên sâu vô lồn, nảy nảy chân hướng nhịp cho Chi lên xuống. Ngực lép bóp không đã, nhưng đầu vú nhọn hoắc chĩa ra cắn nhè nhẹ hơi bị sướng. Chi nhăn mặt không biết vì đã hay vì đau, mà mỗi khi như vậy lại dập người xuống mạnh hơn trước, rầm rầm bên dưới sàn luôn, như hôm bữa ra ngoài cửa biển bị sóng lớn đánh thằng vô hông tàu cũng kêu như vậy.

Vân đã xụi lơ nhưng vẫn chưa được Sáng buông tha, phải trườn trườn đẩy người qua bên này cho Sáng bóp vú, nhào nhào nặn nặn. Bây giờ thì Chi chịu hết nổi rồi, la a á thành tiếng luôn, không biết xung quanh có ai nghe thấy không nữa. Sáng buông Vân ra, xoay người chống tay ra sau, nâng người lên, tạo thế để mỗi khi Chi dập xuống thì lại hẩy mông từ dưới đâm lên nghe chát chát phạch phạch luôn, căng thiệt là căng.

Rã rời hết sức rồi mà sau Sáng vẫn chưa ra. Chi lần đầu tiên thấy như vậy, cả ở đối phương lẫn bản thân mình. Cái kiểu sướng lần này lạ lắm, rã rời, bã sức, không thể nào chịu nổi khi con cu chọc vào nữa, mà vẫn cứ bị ra vô, rồi ra vô, khiến mất sức vô cùng. May quá. Một hồi thì Sáng chán, bỏ Chi đó, quay qua Vân, chỉ mệt không ngồi dậy nổi thôi, chứ trong lòng thì sướng đê mê tơi tả lắm, đầy vẻ biết ơn mút ngón tay người yêu nãy giờ.

Tuấn xoay người Vân lại, nhét cặc vô dập như chưa bao giờ được dập, chỉ là tư thế cổ điển thôi chứ không mô đi phê chi hết, tay bóp vú tay móc lồn Chi giật giật, dồn hết sức bắn ra thật mạnh, rồi rút ra bỏ bao sang một bên, nằm vật xuống. Bên ngoài bao tràn trề khí trắng không biết là của Vân chạy qua Chi, hay của Chi chạy qua Vân, hay cả hai chạy qua chạy lại rồi bây giờ đang đổ tràn xuống dưới đệm nhớp nhúa, nhưng không còn ai chú ý tới nữa.

Kéo tay Vân nằm gối vào vai mình, rồi đẩy đầu Chi xuống kẹp giữa hai đùi cho ngậm cu, Sáng chìm dần vào giấc ngủ say.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.