Trở về truyện

Kẻ Bất Tử (Outcast 2) - Chương 66

Kẻ Bất Tử (Outcast 2)

66 Chương 66

Được gắn cho cái mác "Anh Hùng" cùng những vũ khí mạnh mẽ, hắn dường như đã trở nên ngạo mạn khi nghĩ rằng mình là kẻ mạnh nhất. Những kẻ như vậy cậu đã gặp không biết bao nhiêu lần. Mặc cho có cầm trên tay vũ khí sát thần, điều khiến bọn chúng chết thảm lại chính bởi sự ngạo mạn của bản thân.

Mặc dù mang trong mình chín trăm chín mươi chín nghìn phong ấn, sức mạnh của cậu vẫn đủ để hủy diệt bất cứ thứ thứ gì trên thế giới này. Nhưng cậu không bao giờ được cho phép mình ngạo mạn, khi mà cậu không biết về thực lực của đối thủ.

Chặn được đòn đánh của cậu, có lẽ sức mạnh của hắn thuộc vào hàng trung trong những Anh Hùng mà cậu từng gặp.

Cậu nhân thấy Lily đang run rẩy trong phẫn nộ, cắn môi đến mức bật máu khi nhìn thấy hắn.

"Là hắn... kẻ đã giết cha mẹ tôi năm năm về trước... tôi phải giết hắn thưa ngài..."

Cậu đặt tay lên vai để giúp Lily bình tĩnh lại rồi thì thầm.

"Tôi đã nói với cô như thế nào? Mọi chuyện hãy để tôi giải quyết. Nô lệ thì nên biết nghe lời chủ nhân của mình, cô hiểu phải không?"

Cơ thể của Lily ngừng run rẩy, cậu đưa tay lau đi vết máu trên môi cô ta trong khi cất giọng hỏi tên Anh Hùng.


"Cậu có thể định nghĩa cho tôi từ anh hùng là gì không? Anh hùng là để cứu giúp những người gặp khó khăn, nhưng kẻ hoạn nạn. Hay anh hùng là để làm chó săn cho một đám cuồng tín. Đi giết người cho chúng và thỏa mãn với sức mạnh của mình?"

Lời nói của cậu đánh khiến hắn trở nên mất bình tĩnh chĩa mũi kiếm vào cậu.

"Thứ dị giáo nhà ngươi đang lảm nhảm thứ gì vậy!? Ta đang giúp đỡ cho dân chúng bằng cách giết sạch đám dị giáo các ngươi đấy! Những kẻ như ngươi không nên tồn tại ở thế giới này!"

"Vậy định nghĩa của cậu về đám dị giáo là gì? Cậu là anh hùng còn chúng là những kẻ xấu?"

"Ngươi câm miệng! Dị giáo là dị giáo! Những kẻ dị giáo như các ngươi phải bị tiêu diệt!"

Cậu lắc đầu và thở dài khi biết rằng khái niệm đạo đức của hắn đã bị méo mó hoàn toàn. Bằng cách nào đó, lũ nhà thờ này đã tẩy não hắn bằng cách cho hắn sức mạnh và hứa hẹn sẽ cho hắn nhiều hơn nữa.

Tên đại tư tế đứng núp sau lưng hắn nãy giờ cũng bắt đầu mất bình tĩnh cất giọng thúc dục.

"Nhanh lên Arthur, hãy giết lũ dị giáo đó đi và nhà thờ sẽ ban thưởng cho cậu hồng phúc như mọi khi."


Những gân máu đang nổi lên trên lòng trắng mắt, hắn cầm kiếm bằng cả hai tay rồi đưa lên đầu.

"Ta sẽ thay mặt nhà thờ thanh trừng các ngươi! Đừng hòng lừa được ta với những lời lẽ ma quỷ đó!!! Trảm thiên kiếm!!!"

Khi hắn bổ thanh kiếm xuống, một luồng năng lượng mạnh mẽ như có thể thể chia đôi bầu trời như cái tên của nó xới đất, lao thẳng về phía cậu.

Cậu gạt bay chiêu thức của hắn bằng mu bàn tay. Mặc dù cậu đã mạnh hơn mười nghìn năm về trước rất nhiều, thế nhưng thánh khí sát thần vẫn là điểm yếu chí mạng của cậu. Mu bàn tay cậu bị xây xát một chút, khiến máu chảy xuống từng giọt. Cậu mỉm cười rồi liếm chúng, nếm vị máu của chính bản thân mình sau một thời gian dài.

"Ranh rới giữa anh hùng và một kẻ tâm thần khi sở hữu sức mạnh đôi khi rất mỏng manh. Biết bao nhiêu người vô tội đã phải đổ máu vì bị coi là kẻ dị giáo? Bao nhiêu gia đình mất đi những đứa con yêu thương của họ? Bao nhiêu đứa trẻ phải mồ côi cha mẹ vì những lời nói của các người? Thích giết là giết chỉ cần bị các người gắn mác dị giáo đều phải chết."

Cậu quay sang nhìn Lily, ánh mắt của cả hai giao nhau trong một hồi lâu.

"Ngày hôm nay, tôi sẽ không chỉ trả thù cho cô Lily à. Mà tôi sẽ bắt chúng phải trả giá cho toàn bộ những người vô tội đã bị chúng giết. Chúng tưởng rằng mình là những kẻ thượng đẳng, mà lại chẳng hề hay biết bản thân lại chính là những con côn trùng gây hại cho thế giới này."


Cậu triệu hồi lưỡi hái tử thần [Nightmare]. Một luồng sương đen dày đặc dần tụ lại trên bàn tay cậu.

"Các ngươi chính là kẻ có tội, không thể tha thứ."

Với sức mạnh đặc biệt của lưỡi hái tử thần [Nightmare] những kẻ bị nó chém, linh hồn sẽ vĩnh viễn tan biến. Mặt đất bắt đầu rung chuyển những hòn đá dần bay lên không trung. Từng làm sóng ma lực mạnh mẽ tỏa ra từ lưỡi hái tử thần mang màu đen tuyền của màn đêm, mang đến sự giết chóc đã được định sẵn.

Tên anh hùng còn chưa hết bàng hoàng với việc chiêu thức của hắn bị cậu gạt đi một cách dễ dàng chỉ với mu bàn tay.

"Không thể nào... tại sao ngươi lại có thể chặn được trảm thiên kiếm...? Trảm thiên kiếm của ta có thẻ chém qua bất kể mọi thứ dù có cứng đến thế nào mà..."

Tên đại tư tế sợ hãi ngã ra đất, vội vã đứng dậy thúc dục Arthur.

"Nhanh lên! Tiêu diệt hắn đi nhanh lên! Các người tăng cường kết giới cho ta, hút cạn ma lực của hắn!"

"K-không ổn rồi thưa ngài! Mặc dù chúng tôi đã hút rất nhiều ma lực của hắn, nhưng ma lực của hắn vẫn không hề suy giảm! Nếu tiếp tục thì cơ thể chúng tôi sẽ không thể chịu được số ma lực này nữa!"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.