Trở về truyện

Kẻ Bất Tử (Outcast 2) - Chương 5: Files

Kẻ Bất Tử (Outcast 2)

5 Chương 5: Files

Chỉ trong nửa ngày, Ousa đã dạy cậu hết về những ma cụ phổ thông nhất sẽ phải dùng trong học viện. Cũng từ đó mà cậu nhận ra rằng, nhân loại của mười nghìn năm sau hoàn toàn không thể thi triển ma pháp nếu thiếu ma cụ. Ma cục chính là thứ giúp tập trung ma lực và giải phóng nó, và vì lạm dụng điều đó nên không ai có thể biết cách điều khiển ma lực nữa. Chưa kể ma cụ chỉ có một giới hạn nhất định, làm suy yếu đi sức mạnh của ma pháp chỉ còn một phần mười. 

Hôm sau là ngày mà cậu bắt đầu đến trường. Ousa đã dành cho cậu hẳn một chiếc sẽ đưa đón mỗi ngày. Không chỉ thế, cậu còn được xếp vào học lớp cao cấp của trường. 

Ngay khi bước vào lớp, rất nhiều học viên đang nhìn vào cậu. Bởi năm học mới đã bắt đầu được một tuần và giờ cậu mới đi học. 

Trong số đó, cậu nhận ra hai cô gái quen thuộc. Một người là con gái của Ousa, một người đã được cậu chữa lành căn bệnh thổ uế. Có thể nói, đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên đến kì lạ khi được gặp cả hai cùng một lúc. 

Cậu được thầy giáo xếp chỗ ngồi tại bàn cuối, đó nơi đã từng là nơi yêu thích của cậu trong quá khứ. Cậu thở dài và để những kí ức cũ rơi vào quên lãng. 

"Này, cậu đã biết cách sử dụng ma cụ chưa?"

Một học viên nữ ngồi bên trên quay xuống hỏi.

"Tôi biết một chút."


"Haha, làm tớ cứ tưởng cậu vào sau nên sẽ không biết chứ. Hóa ra là đã có gia sư dạy kèm rồi sao."

Ở đây chẳng có gia sư nào hết và cậu hoàn toàn không có hứng thú với ma cụ. Tuy nhiên cậu không thể nói vậy và chỉ mỉm cười cho qua.

Thầy giáo vẫn đang cổ để giảng về cách vận hành của ma cụ. Thế nhưng chẳng có nổi một chữ vào đầu cậu. Trong con mắt của cậu hiện tại chỉ có cô con gái của Ousa. 

Khuôn mặt đó, giọng nói đó của cô gái đó giống như Yui. Cậu tin rằng đó không chỉ là sự trùng hợp, rằng đó là kiếp sau của cô ấy.

_________________________________

Files từng là một cô gái xinh đẹp và có ước mơ đỗ vào học viện Cavan. Rất nhiều chàng trai trong làng đã theo đuổi cô. Thế nhưng ba tháng trước, khi đi mang nước từ giếng lớn bên ngoài làng cô đã bị tấn công bởi một con chuột ma thú. Nó đã cắn vào bắp chân cô khiến máu không ngừng chảy. 

Về đến nhà, cô đã vệ sinh vết thương và cầm máu. Tưởng chừng như mọi chuyện đã ổn, thế nhưng chỉ vài ngày sau vết thương bắt đầu thối rữa. Sự thối rữa không ngừng lại mà tiếp tục lan ra một cách nhanh chóng. 

Cha cô đã lo lắng chạy đi khắp nơi để tìm cách chữa trị, thậm chí là cả linh mục. Thế nhưng căn bệnh này lại không thể chữa khỏi, ngay cả linh mục cũng chỉ có thể làm chậm quá trình hoại tử.


Cô đã mất tất cả mọi thứ, phải chịu cơn đau đớn dày vò tâm trí. Những năm tháng tự học với ước mơ vào được trường đại học danh giá để có thể giúp đỡ người cha già đã tan biến. 

Trở thành một con quái vật xấu xí và chờ chết trong sự đau đớn là điều cô không thể chấp nhận. Khi biết rằng cha đã bán đi hết tất cả những gì có thể kể cả vật đính ước của mình, cô muốn tự kết liễu cuộc sống, nhưng tay cô không còn có thể cử động được nữa. 

Tưởng chừng như cuộc đời cô đi vào ngõ cụt không lối thoát. Thì một ngày kia, trong lúc đang thiếp đi vì cơn đau, cô cảm nhận được một dòng chất lỏng đang chảy vào miệng. 

Có điều gì đó đang xảy ra với cơ thể cô, nó nóng lên và bắt đầu hết đau đớn từ bên trong. Mái tóc của cô dần mọc lại, khuôn mặt và làn da của cô được phục hồi. Cảm giác đang trở lại với tay và chân cô. 

Files mở mắt, cô nhìn thấy một người con trai chỉ bằng tuổi mình, có đôi mắt đỏ và mái tóc trắng đang đứng bên giường. Và rồi cậu ta biến mất ngay trước mắt cô một cách thần kì. 

Cô nhìn vào hai tay và chân mình, vẫn không khỏi ngỡ ngàng, tập tễnh đứng dậy và đi tới trước gương. 

Tất cả giống như một giấc mơ. Cả cơ thể cô như đã lột xác thành một con người khác, làn da trở nên trắng hơn, khuôn mặt trở nên xinh đẹp hơn trước. 


Cha cô đã nói rằng người đã cứu cô là một vị thần. Vị thần đó đã đưa cuộc sống của cô trở lại. Cô thậm chí đã đỗ được vào học viện Athel trong thành phố. 

Và rồi cô đã cực kì kinh ngạc khi nhận ra người con trai có mái tóc trắng mắt đỏ đó đang bước vào lớp. Không thể sai được, cô đã tự nhủ là như thế. 

_________________________________

Melen hiện tại đang ngồi trong phòng hiệu trưởng làm việc như thường lệ, ký giấy và kiểm tra các hoạt động của học viện. Học viện đã có hơn một trăm năm uy tín về chất lượng giảng dạy cũng như không bao giờ bị bòn rút ngân sách, vì cậy cô phải kiểm tra kỹ lưỡng. Thế nhưng cô lại không thể tập trung được khi nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Cơ thể của cô dần nóng lên và lỗ hậu bắt đầu trở nên ngứa ngáy. 

Sau đó Melen đứng lên và tiến tới cánh cửa. Cô đóng nó lại và chốt khóa một cách kĩ càng. Quần lót đã ướt đẫm nên cô đã cởi nó ra cùng với quần tất. 

Trong phòng có một cái gương lớn đặt bên trái bàn làm việc. Cô leo lên bàn, ngồi xổm xuống, kéo váy và chổng mông về phía tấm gương. Tấm gương phản chiếu lại hình của một người phụ nữ xinh đẹp, đang phơi bày lỗ hậu của mình một cách dâm dục. 

Cô liếm mút những ngón tay một cách kĩ càng, để đảm bảo chúng có thể được sử dụng một cách dễ dàng. 

"Ah…"

Cô di chuyển những ngón tay trong lỗ hậu trong khi tưởng tượng đó là của cậu ta. Điều đó khiến cô cảm thấy nứng hơn bình thường. Cô tiếp tục nghịch lỗ hậu của mình bằng bốn ngón tay. Dâm thủy chảy lênh láng khắp bàn làm việc, tuy nhiên cô đã dọn sạch đống tài liệu trước đó. 

Kết thúc màn dạo đầu, lỗ hậu của Melen được mở rộng. Nó đủ lớn để cô có thể nhìn thấy ruột mình một cách rõ ràng. Cô mở ngăn bàn và lấy ra một cái dương vật giả. 

Thứ này cô đã lén mua tại một cửa hàng đồ chơi người lớn sâu trong hẻm. Người bán hàng nói rằng nó to hơn kích cỡ của một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng vẫn không thể so sánh với kích cỡ quái vật của cậu ta. 

Melen là hiệu trưởng của học viện, trong mắt người khác cô là một người phụ nữ danh giá và tài giỏi. Nhưng giờ đây mọi hình tượng đã bị sụp đổ khi cô chẳng khác nào một con điếm đang ngồi xổm trên bàn, nhìn lỗ hậu của mình qua gương và tự sướng với chiếc dương vật giả, trong khi tưởng tượng việc bị thông bởi một thằng nhóc. 


___________________________________

Giờ nghỉ giải lao Yuko cảm thấy khó chịu với không khí ngột ngạt trong lớp học. Có quá nhiều người đang cùng thở chung một bầu không khí, khiến cho thính giác quá nhạy cảm của cậu biểu tình. 

Cậu rời khỏi lớp học và lang thang trong sân học viện tìm cho mình một nơi yên tĩnh. Học viện được xây dựng theo kiến trúc phương tây cổ điển, sân học viện được chia ra thành nhiều khu vực nhỏ, ngăn cách bởi những bụi cây cao được cắt tỉa gọn gàng. Cậu ngồi xuống một chiếc ghế đá tại khu vực không có người và thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng ngay sau đó cậu lại cảm nhận được một sự hiện diện đang núp sau bụi cây một cách lén lút. 

"Ai đó, ra đây đi."

Một mái tóc xanh lộ ra từ chỗ núp, nó giật mình khi bị cậu gọi. Cuối cùng thì cô gái đó, Files cũng chịu rời khỏi chỗ núp. Cô ấy bước đến chỗ cậu với một khuôn mặt tràn đầy sự quả quyết vì một lý do nào đó.

"Căn bệnh của tôi… là ngài đã chữa khỏi nó đúng không…?"

Tuy nhiên thì khi mở miệng, Files lại rụt rè đến kì lạ. Dường như cậu đã bị cô ấy thấy trước khi kịp rời khỏi đó. 

"Không phải tôi đâu, cô đã nhầm người rồi."

Trước sự phủ nhận nhanh chóng của cậu, cô ấy lắc đầu. 

"Đôi mắt đỏ và mái tóc trắng. Cho dù là nếu không thể nhìn thấy khuôn mặt của ngài, thì tôi cũng không thể nhầm lẫn được với ai khác."

Cậu im lặng như thể chịu thua trước lý lẽ của Files, dù sao thì cậu không thể phủ nhận sự tồn tại của mình khi đã bị họ nhìn thấy. Bất chợt cô ấy quỳ xuống và cúi người trước cậu. 

"Tôi… tôi không thể làm được điều gì lớn cả. Tuy nhiên tôi muốn được phục vụ ngài suốt cuộc đời để trả món nợ này."

Sự im lặng của cậu cuối cùng đã hóa thành tiếng cười của sự đau khổ. 

"Sử dụng cuộc đời của mình để trả nợ ư? Với cô đó là một khoảng thời gian dài, nhưng với tôi nó chỉ là một cái chớp mắt."

Files ngẩng đầu lên nhìn cậu, lo lắng hỏi.

"Với ngài như vậy là không đủ sao…?"

Cậu lắc đầu. 

"Tôi không cần bất cứ ai phải trả ơn cả."

"Sự bất tử này là một lời nguyền, không phải là một món quà", câu nói của người ấy vẫn văng vẳng bên tai cậu. Cậu không muốn phải nhìn những người đi bên cạnh mình ra đi trước nữa.

Cậu thở dài và rời rời khỏi ghế đá, bỏ lại Files ở phía sau.

"Từ giờ đừng gọi tôi bằng 'ngài' trong học viện này."

Buổi học đầu tiên đã trôi qua một cách yên bình vì cậu luôn trốn đi mỗi khi hết tiết. Khi rời khỏi trường thì đã có xe đứng đợi cậu sẵn ở đó. Chiếc xe ngựa tiến vào khu phố đèn đỏ và dừng lại trước nhà thổ dành cho nữ. Ousa từ lúc nào đang đứng chờ cậu phía ngoài cổng với một bộ váy gợi cảm lộ nhiều da thịt.

"Này Yuko, có vẻ như cậu rất có năng khiếu trong nghề này. Người bạn của ta đã quay trở lại và muốn được cậu phục vụ. Nhanh đi vào trong thôi, ta đã sắp xếp phòng rồi."

Khi bước vào cùng với Ousa, những con mắt phẫn nộ đã hướng về phía cậu. Tuy nhiên cậu phớt lờ nó bằng cách nhìn vào khe ngực của Ousa. 

Cậu bước vào phòng và nhận ra Melen, hiệu trưởng của học viện đang ngồi sẵn trên giường với biểu cảm xấu hổ. 

"Giờ thì cậu thấy tớ nói đúng chứ? Cậu sẽ phải suy nghĩ lại sau khi làm tình với cậu ta. Fufufu, nó thật tuyệt phải không? Đó là lý do mà cậu quay lại đây."

"Không phải thế… đây chỉ là do tớ muốn giải tỏa căng thẳng."

Giọng của Melen lí nhí trong miệng, khuôn mặt trở nên đỏ gay gắt. Ousa ngồi lên giường và bất ngờ nhào nặn ngực của Melen khiến cô ta bị kích thích. 

"Vì cậu không có kinh nghiệm gì với đàn ông, nên tớ sẽ dạy cậu về điều đó ngày hôm nay."

Ousa cởi bỏ bộ váy của Melen và rồi tự cởi bỏ quần áo của chính mình. 

"Khoan đã… điều này có hơi…", Melen tỏ ra bối rối.

Hai người phụ nữ đang khỏa thân ngay trước mắt khiến dương vật của cậu nhanh chóng phản ứng mãnh liệt. Ousa quỳ gối xuống và tụt quần của cậu. 

"Không thể tin nổi, nó to gần bằng cái ấy của một con ngựa..."

Khuôn mặt của cô ta hơi tái xanh khi nhìn vào kích thước dương vật cậu. Hôm trước khi làm tình trong phòng tắm, cô ta đã không thể nhìn thấy nó qua mặt nước đục của thảo mộc.

"Nhưng lúc trước nó vẫn vừa mà… tại sao bây giờ lại…"

Cậu mỉm cười. 

"Xin lỗi, lúc trước tôi đã không thể cho hết vào bên trong bà."

Ousa quay lại hỏi người bạn của mình với vẻ mặt nghi hoặc.

"Cậu cũng thế à?"

Melen bẽn lẽn gật đầu. Một lần nữa Ousa bằng cách nào đó đã lấy lại tinh thần, nở nụ cười quyến rũ, vuốt ve dương vật của cậu. 

"Thôi được rồi, xuống đây và làm giống như tớ."

"Tớ phải liếm nó sao…? Đ-được rồi… tới hiểu rồi... "

Hai người phụ nữ xinh đẹp giờ đây đang quỳ gối trước dương vật của cậu. Ánh mắt họ bị thu hút bởi kích thước và những đường gân trên nó. 

Ousa mở màn đầu tiên khi bắt đầu lè lưỡi liếm một bên dương vật, sau đó Melen cũng bắt chước theo với bên còn lại. 

Một người là bà chủ của nhà thổ lớn, một người là hiệu trưởng của một học viện danh tiếng. Vậy mà họ đang mút dương vật cậu với vẻ mặt thỏa mãn như những con điếm. 

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.