Trở về truyện

Kẻ Bất Tử (Outcast 2) - Chương 1: Tỉnh Giấc

Kẻ Bất Tử (Outcast 2)

1 Chương 1: Tỉnh giấc

Mười nghìn năm đã trôi qua, kể từ khi cậu phong ấn chính mình trong hồ băng vĩnh cửu vì muốn quên đi nỗi đau mất đi những người mình yêu thương nhất.

Phải chứng kiến họ dần trở về với cát bụi, là cái giá phải trả cho sự bất tử. Lời nguyền bất tử giam cầm cậu vĩnh hằng tại thế giới này.

Phong ấn đã dần yếu đi nhanh chóng sau mười nghìn năm, bởi nó không thể chịu được lượng ma lực khổng lồ mà cậu vô thức tỏa ra trong khi chìm sâu vào giấc ngủ.

Phong ấn cuối cùng cũng đã đạt tới giới hạn, tan biến thành những hạt ánh sáng. Băng bắt đầu nứt vụn, ý thức của cậu dần trở nên rõ ràng. Kí ức đau thương như những con sóng gợn đang đổ về trong tâm trí cậu

"Linh hồn của chúng em đã tới giới hạn rồi, đừng cố gắng làm vậy nữa Yuko.", "Không thể nào… máu của anh đáng lẽ phải chữa lành tất cả…", "Nó có thể khiến vẻ ngoài của chúng em không già đi, nhưng linh hồn thì không thể… Xin hãy quên chúng em đi và sống tiếp thật vui vẻ..."

Lồng ngực cậu đau dữ dội, nó đang cố gắng để hô hấp. Nhưng trong băng, không có bất kì một kẽ hở nào để oxi có thể lọt vào. Theo bản năng, cậu dịch chuyển tức thời khỏi đó. Cảm thấy những gió rít bên tai, cẩu mở mắt và thấy mình đang lơ lửng giữa một bầu trời đầy sao. 

Vài giây sau, trọng lực bắt đầu làm việc của nó, kéo cậu rơi xuống với tốc độ ngày càng nhanh. Cậu có thể tiếp tục dịch chuyển đến mặt đất ngay tức khắc để triệt tiêu lực cú rơi, thế nhưng cậu đã không làm thế.

*Ruỳnhhhhhhhhh!!!*


Bên dưới là bề mặt băng dày, cậu rơi xuyên qua nó, xới tung mặt đất lên như cái cách mà thiên thạch đâm vào trái đất. Không hề đau đớn, cậu hoàn toàn không cảm thấy bất kì điều gì cả, giống như trái tim cậu vậy. Bước đi trong tuyết, cậu tiến về phía ánh sáng phát ra từ ngôi làng phía xa. 

Bước trong làng, bụng cậu reo lên từng hồi khi ngửi thấy hương thơm của đồ ăn từ những quán ăn qua cái mũi thính. Mặc dù không cần thiết phải ăn, nhưng cậu vẫn cảm thấy đói.

 Vì lý do nào đó cậu lại thu hút toàn bộ sự chú ý của những người dân khi đi trên đường lớn. Hai cô gái đang cầm theo chiếc giỏ đựng quần áo nhìn cậu và hét lên.

"Có biến thái!!! Aaaaaaaaaa!!!"

Cậu tự hỏi tại sao mình lại bị gọi là kẻ biến thái, cho đến khi nhìn xuống dưới. Trên người cậu lúc này không có lấy một mảnh vải.

Cảm thấy bối rối, cậu đã dịch chuyển vào một con hẻm nhỏ trong tầm mắt. Thứ cậu cần nhất bây giờ là quần áo, không phải là đồ ăn.

"Hôm nay tao đã trấn lột của một lão già nhìn thật nghèo nàn. Ấy vậy mà không ngờ lão có nhiều tiền như vậy. Khi tao lấy tiền của lão, lão cứ gào khóc van xin tao đừng lấy vì chỗ tiền đó để chữa bệnh cho con gái lão. Kakakaka!"

Trong con hẻm là ba tên to con xăm mình, đang ngồi trên những chiếc thùng gỗ đặt sát vách. Nhìn thấy cơ thể trần chuồng cậu, tên nhỏ con nhất tỏ ra khó chịu, trợn mắt, vơ nắm rơm phủ trên thùng, ném vào cậu. 


"Thằng này hình như bị điên thưa đại ca. Chúng ta có nên tẩn nó một trận không? Dạo này không được đánh ai làm em ngứa ngáy chân tay quá."

"Chúng mày lên đánh chết thằng bệnh đó cho tao!"

Tên thủ lĩnh múa may con dao nhỏ trong tay, cười một cách man rợ, ra lệnh cho hai kẻ cấp dưới.

"Được rồi, chúng tao sẽ cho mày nhừ đòn cho đến khi đại ca vừa lòng."

Bọn chúng đang tiến về phía cậu.

"Ê, mày không sợ sao!?"

Cả hai tên tiến đến gần, giơ tay lên để đấm cậu. Bức tường hai bên hẻm ngay lập tức nhuộm một màu đỏ máu. Cậu chém đứt đầu chúng bằng tay không. Hai cái đầu lăn lông lốc dưới đất với cặp đồng tử vô hồn. Cơ thể chúng gục xuống tuyết. 


"K-không thể nào!"

Tên thủ lĩnh mới chỉ vài phút trước còn cao ngạo, ngay lập tức tỏ ra sợ hãi trước cảnh tượng máu me. Cậu dịch chuyển một lần nữa đến ngay trước mặt tên thủ lĩnh, bóp chặt họng, nhấc hắn lên khỏi mặt đất. Hắn giãy dụa trong tuyệt vọng để thoát ra.

"Mày… là... thứ… gì… vậy…?"

Hai khóe miệng cậu mở rộng đến tận mang tai, nụ cười chết chóc của cậu sẽ ám ảnh trong những giây phút cuối đời của hắn. 

"Tử thần."

Cậu bóp mạnh tay nghiền nát cổ hắn, cơ thể to con duỗi xuống giống như một con rối đứt dây với khuôn mặt sợ hãi tột độ. Sau khi hắn đã chết, cậu lấy hết quần áo và toàn bộ số tiền hắn đã cướp được. 

Nhìn vào những đồng vàng lấp lánh, cậu sử dụng khả năng truy lùng dấu vết của mình để tìm ra chủ nhân của số tiền này. 

Bộ quần áo rộng và hôi của gã to con khiến cậu khó chịu, đến mức muốn sử dụng số tiền để sắm hẳn một bộ quần áo mới. Thế nhưng cậu sẽ không bao giờ làm điều đó. 

Truy lùng theo mùi hương của túi tiền đã dẫn cậu đến một ngôi nhà rách nát. Nằm ở rìa của ngôi làng. 

Những bức tường đổ nát của ngôi nhà không thể ngăn được những âm thanh khóc lóc của một người đàn ông có tuổi. 

"Ta xin lỗi con Files… tiền chữa bệnh cho con, đã bị bọn chúng cướp mất rồi… ta xin lỗi… ta thực sự xin lỗi…"

Cậu gõ cửa ngôi nhà một cách lịch sự. Khi nghe thấy tiếng gõ, tiếng khóc đã dừng lại. Cánh cửa được mở ra bởi một ông lão tóc đã bạc trắng, gầy còm và ốm yếu. 


"Cậu là ai…?"

Ông lão ngước nhìn cậu với đôi mắt sưng húp, những nếp nhăn đan vào nhau khiến khuôn mặt trở nên già nua.

"Cầm lấy."

Ông lão tỏ ra ngạc nhiên khi nhận từ tay cậu túi tiền. 

"Đây… đây là…"

"Tôi chỉ lấy lại từ bọn chúng."

Nước mắt chảy trên xuống những nếp nhăn trên khóe mắt. 

"Thật không thể tin nổi… trên đời này lại có một người tốt như cậu… Tạ ơn trời... con bé có lẽ sẽ sống được thêm một thời gian nữa…"

Vì là một kẻ bất tử, cậu không bị bệnh tật, không cảm thấy sợ hãi cái chết. Thế nhưng cậu biết nỗi đau đớn khi phải chứng kiến người yêu thương dần rời khỏi cõi đời trong sự bất lực của bản thân.

"Nếu như có một ai đó có thể chữa khỏi được cho đứa con của ông, cho dù là bệnh gì đi chăng nữa. Nhưng cái giá phải trả là mạng sống của ông, liệu ông có chấp nhận?"

Ông lão nhìn vào chỗ tiền, nước mắt vẫn lã chã rơi xuống từng giọt.

"Cái mạng già này, nếu có thể đánh đổi để cứu sống con gái tôi, thì tôi sẵn sàng chấp nhận… Nhưng liệu ai có thể chứ…? Ngay cả những mục sư giỏi nhất cũng chẳng thể làm được gì…"

"Tôi sẽ cứu con gái ông."

Nói vậy, cậu bước thẳng vào trong căn nhà mà không cần xin phép. Ông lão đã cố gắng chạy theo, nhưng tuổi cao sức yếu vậy nên không thể giữ cậu lại.

"Xin cậu… bệnh này không chữa được đâu… hãy để con bé được yên tĩnh… nó rất sẽ đau đớn khi thức dậy…"

Khi vào phòng cô gái, có một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Nằm trên chiếc giường cũ kĩ, là một cơ thể dường như đang phân hủy, tóc đã rụng hết, khuôn mặt cũng không còn có thể nhìn rõ nữa. 

"Bệnh mà ông nói không chữa được là gì vậy?"

"Là bệnh thổ uế… người mắc phải cơ thể sẽ dần hoại tử cho đến chết… chỉ có thể nhờ mục sư làm chậm nó lại…"

Cậu sử dụng năng lực thao túng thời gian để xem đây là thời điểm nào kể từ khi tự mình phong ấn. Quãng thời gian mười nghìn năm đã trôi qua, nên có lẽ những căn bệnh mới này cậu chưa từng được biết tới. Thế nhưng dù là bệnh gì cũng chẳng còn quan trọng. 

Cậu nắm chặt tay đưa trước miệng cô gái, những giọt máu đỏ đang chảy xuống. Ông lão chỉ đứng chết lặng khi nhìn thấy chân tay đã bị hoại tử gần hết của con gái mình đang dần trở lại. Làn da mục rữa hôi thối đang dần hồi phục trở nên trắng mịn. Khuôn mặt bị phá hủy đến mức không thể nhận ra dần trở nên xinh đẹp. Mái tóc xanh da trời óng mượt mọc trở lại một cách nhanh chóng. Thật đáng tiếc khi một cô gái có sắc đẹp hoàn mỹ như vậy lại bị mắc phải căn bệnh quái ác này. 

Ông lão ngã ra nền đất, túi tiền trên tay rơi xuống vung vãi khắp nơi. 

"Không… không thể nào… Ngài có phải là một vị thần không…?"

Cậu giúp nhặt lại những đồng tiền dưới đất, đặt lên tay ông lão một lần nữa. 

"Tử thần."

Bất chợt ông lão im lặng khi nhìn cậu, rồi nhanh chóng với lấy con dao găm ở thắt lưng, tự kề vào cổ mình. 

"Như những gì ngài đã nói… một mạng đổi một mạng…"

Ông lão định tự cứa cổ mình, tuy nhiên đã bị cậu giữ lại. 

"Thời gian sẽ giết chết ông sớm thôi, nên không cần phải làm vậy. Hãy chăm sóc con gái mình thật tốt. Tôi không thể ở lại đây lâu thêm được nữa."

Trước khi cô gái tỉnh dậy, cậu nhanh chóng sử dụng dịch chuyển tức thời để rời đi. Cậu vốn chẳng phải là một kẻ tốt, vậy nên đã bí mật lấy đi một đồng vàng từ ông lão coi như tiền phí. 

Cậu tìm đến một quán ăn gần đó. Thế nhưng chưa kịp bước vào thì gã bảo vệ chặn trước cửa sau khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cậu.

"Thằng nhóc ăn mày, nếu không muốn chết thì cút đi. Đừng đứng trước cửa để xin ăn, không có gì cho mày đâu."

"Tôi có tiền."

Nhưng hắn không tin cậu, nên nhấc cậu lên, đem ra giữa đường rồi ném xuống.

"Mày sẽ không bao giờ có đủ tiền để ăn bất cứ thứ gì trong quán ăn này hết. Đi chỗ khác mà xin ăn."

Cậu đã nằm im dưới mặt tuyết lạnh một lúc lâu cho đến khi một chiếc xe ngựa lớn đi ngang qua.

"Thằng khốn này! Sao mày lại dám chắn đường của bà chủ!"

Cánh cửa xe ngựa mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy trong một bộ váy xẻ tà đen dần bước xuống. 

Khi những gã hộ tống người phụ nữ này định túm lấy cậu, thì cô ta giơ tay ra hiệu dừng lại, sau đó ngồi xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu. 

"Ánh mắt của cậu thật khác biệt so với những tên đàn ông tầm thường. Này chàng trai trẻ, cậu có muốn kiếm được nhiều tiền không?"

"Tiền?"

"Hãy vào làm việc tại nhà thổ của ta, phục vụ ta. Và cậu sẽ có nhiều, rất nhiều tiền."

Cậu không có nghèo nàn, chẳng qua chỉ là vì đang đói bụng mà thôi. Cậu định từ chối người phụ nữ trong có vẻ quyền lực này, thế nhưng mọi thứ đã thay đổi.

"Mẹ! Sao có thể mang một kẻ không rõ danh tính về một cách đơn giản như vậy?"

Đôi mắt cậu mở to nhìn cô gái trạc tuổi cậu. Vì sao ư? Dù không phải là một thú nhân, nhưng cô gái này mang khuôn mặt giống y hệt người cậu đã từng yêu. 

Cậu chống tay ngồi dậy và đáp lại lời của người phụ nữ kia. 

"Vậy tôi sẽ có đồ ăn ngon chứ?"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.