112 Chương 112: Một tát đánh bại
Mặc dù khi đến đây, cậu không hề thấy một tên chỉ huy nào cả, nhưng cuối cùng lần này hắn đã xuất hiện để điều chỉnh hàng ngũ. Hắn là một kẻ ngoài trung niên, râu tóc xồm xoàm, đeo băng bịt mắt bên trái.
"Đám tạp nham các người nhớ cho kĩ, nhất là những đứa hạng S mà kiêu ngạo. Nơi mà các người sắp đến cực kì nguy hiểm. Chúng ta không hề biết rõ về nó, chỉ cần sai một nước, các người sẽ chết chắc!"
Hắn đi một lượt, đảo mắt quan sát những người đang đứng phía đầu rồi gào to.
"Tên ta là Gallan! Một trong tứ đại tướng lĩnh của vương quốc! Hôm nay ta đến đây là để chỉnh đốn lại các ngươi trước khi tập hợp với đội quân của vương quốc! Nhìn lại xem cách ăn mặc của các ngươi đi! Một mảnh giáp cũng không có!"
Hắn chỉ kiếm về phía một tên béo ú đang đứng gần chỗ cậu.
"Ngươi! Tên béo mặc khố! Vào chiến trường ngươi sẽ chết đầu tiên! Cái cơ thể béo ục ịch của ngươi sẽ chỉ là cái bao cát thịt cho kẻ địch chém!"
Lời nói của hắn khiến cho tên béo tức giận. Gã giận đến đỏ mặt, lôi chiếc chùy siêu lớn phía sau lưng rồi gầm lên.
"Thằng khốn này! Mày dám sỉ nhục tao sao! Mày có biết tao là ai không? Tao là mạo hiểm giả hạng S xếp hạng thứ hai mươi! Mặc kệ mày có là đại tướng lĩnh thì hôm nay tao cũng phải đập bẹp mày ra!"
Tên béo nhảy ra khỏi hàng, bổ ngang chiếc chùy thành một đường vòng cung vào thẳng người hắn. Hắn nhanh chóng né tránh bằng cách rút ngắn khoảng cách trong giây lát, đá một cước cực mạnh vào bụng tên béo. Gã còn chưa kịp kêu thì đã bị đánh văng về phía sau rồi lăn tròn trên nền đất cùng cái chùy của mình. Ngay sau đó, những người xung quanh xì xào bàn tán, đa phần đều tỏ ra sợ hãi.
"Ông ta là một trong tứ đại tướng lĩnh của vương quốc. Sức mạnh của ông ta nghe nói có thể đấu lại vài mạo hiểm giả hạng S. Cậu ta thật ngu ngốc khi giám đối đầu với ông ta như vậy."
Sau khi đánh bại tên béo, hắn nhếch miệng cười khỉnh rồi liếc mắt về phía cậu.
"Còn thằng nhóc ẻo lả này, chắc chắn không làm được cái tích sự gì trên chiến trường! Nhìn xem, ngay cả một thứ vũ khí cũng không có! Ngươi sẽ là một trong những kẻ chết đầu tiên."
Cậu nhắm mắt, chọn im lặng chờ đợi cho kẻ này diễn xong vở hài kịch. Cậu không có thời gian để gây sự với những tên hề luôn tồn tại nhan nhản như hắn. Thấy cậu không nói năng gì, hắn tỏ ra thỏa mãn vì tưởng rằng đã dọa được cậu, bèn đảo mắt sang hai cô gái của cậu. Khi liếc mắt sang Emilias cùng Ana, cái nhìn của hắn dán lên người họ, hắn nuốt nước bọt tỏ ra thèm thuồng, nhưng rồi nhanh chóng giấu đi bằng nụ cười khinh khỉnh.
"Hai cô ả này cũng đẹp đấy! Ăn mặc lẳng lơ như thế này để quyến rũ đám đàn ông sao?Thật không thể tin nổi quân đội lại cho tuyển cả những ả điếm cao cấp như vậy! Nhưng đáng tiếc lên chiến trường cũng sẽ chết sớm thôi!"
Hắn vừa định chạm tay vào má Emilias, thì đã bị cô nàng đã vung tay tát vào thẳng vào mặt. Vì sức mạnh vật lý của cô nàng đã được tăng lên ngang bằng với cậu trong trạng thái đầy đủ phong ấn, hắn đã bị tát bay vài chục mét trong sự chết lặng của đội quân lính đánh thuê.
"Thật hỗn láo. Nếu là lúc trước ta đã cắt lưỡi ngươi vì dám động đến danh dự của ta, móc mắt ngươi vì dám nhìn ta với con mắt dâm tà, chặt tay ngươi vì dám chạm vào ta. Trên thế giới này chỉ một người được phép chạm vào ta, nhưng không phải ngươi."
Cô nàng lạnh lùng tuyên bố như vậy trước tất cả mọi người rồi thu tay lại. Toàn bộ những người chứng kiến lại hướng ánh mắt hình viên đạn về phía cậu. Tiếng xì xào to nhỏ lại bắt đầu rộ lên.
"Kia chẳng phải là người phụ nữ xinh đẹp với điệu múa mê hoặc trong bữa tiệc hôm qua sao?"
"Lần trước Bill chỉ chạm vào cô ta thôi cũng suýt chút nữa bị bẻ tay đấy. Ngay cả một trong tứ đại tướng lĩnh cũng không thể đỡ nổi cái tát của cô ta."
"Cô ta luôn miệng nói rằng chỉ có một người được phép đụng vào cô ta. Từ lúc đến đây tao chỉ thấy cô ta luôn đi cùng thằng nhóc yếu đuối kia, chẳng lẽ là nó sao? Mắt cô ta mù sao mà lại chọn một tên ẻo lả như vậy chứ?"
"Nếu tao là nó thì chẳng phải chỉ cần muốn là được chạm vào cơ thể quyến rũ kia vào mỗi tối sao? Ực… thật không công bằng..."
Bất tỉnh trong một lúc lâu, Gallan lồm cồm bò dậy với cái miệng đầy máu cùng một vùng bàn tay đỏ lòm in trên mặt. Hắn dường như vẫn còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhổ ra vài cái răng còn dính máu trên tay rồi nhìn chằm chằm.
"Cái… gì…? Tại sao… lại có thể…?"