Trở về truyện

Kẻ Bất Tử (Outcast 2) - Chương 114: Cái Giá Phải Trả

Kẻ Bất Tử (Outcast 2)

114 Chương 114: Cái giá phải trả

Hai cô gái xinh đẹp bò trên bàn, nhìn cậu với ánh mắt thèm khát được làm tình. Họ đưa tay banh âm đạo cùng lỗ hậu lỏng lẻo của mình, phô bày những lớp thịt hồng hào ướt át ẩn sâu bên trong. Mặc dù còn chưa làm tình, nhưng dâm thủy của họ đã tuôn ra như suối, khiến cho mặt bàn trở thành một đống bầy nhầy nhớt nhát. Thấy cậu vẫn còn điềm tĩnh gác chân quan sát, Emilias cùng Ana không thể chịu nổi việc phải chờ đợi, bắt đầu tự thủ dâm, run rẩy van xin cậu.

"Chủ nhân...♡ Ngài không muốn ta sao…?♡"

"Xin hãy dùng cái dương vật khổng lồ đó giã nát những cái lỗ hư hỏng này đi...♡ Ah…♡ Tôi không thể chịu được thêm nữa...♡"

Hai cô nàng nhanh chóng rơi vào trạng thái khát tình, tuy nhiên mặc cho họ có làm bằng mọi cách cậu cũng không thèm nhúc nhích, chỉ chống cằm mỉm cười. 

"Như thế này mà muốn quyến rũ được tôi sao? Hai cô mau chóng nghĩ cái gì đó mới mẻ hơn đi, thật tẻ nhạt quá đấy." 

Mức độ khát tình đã đến giới hạn mà không thể giải tỏa. Họ chậm rãi quay qua nhìn nhau trong một khoảnh khắc với sự mơ hồ. Vòng tay ôm lấy cổ nhau, hai khuôn mặt xinh đẹp dần sát lại, những chiếc lưỡi nhỏ nhắn bắt đầu vờn bắt trong miệng họ. Những như vậy là chưa đủ, không chỉ đá lưỡi một cách mãnh liệt, họ còn đang tự móc cả bàn tay vào âm đạo và lỗ hậu lỏng lẻo của mình.

Khi cảnh tượng dâm loạn của hai cô nàng hư hỏng này khiến cho con quái vật trong quần cậu bắt đầu trỗi dậy, lúc này, đột ngột có ai đó mở cửa lều. Mặc dù biết tên Gallan đã xem lén từ đầu tới giờ, nhưng người đang bước vào lều lại chắc chắn không phải là hắn. Cậu nheo mắt nhìn một cô gái chưa từng gặp mặt, người đang khoác trên mình một chiếc váy quý tộc xa hoa. Một cô gái bình thường, lần đầu sẽ không đủ can đảm để chứng kiến cảnh tượng hiện tại. Thế nhưng, cô gái chỉ đỏ mặt tỏ ra xấu hổ. Cậu cất giọng lạnh lùng trong khi chống cằm nhìn cô ta. 

"Cô đến đây là vì muốn gì?"


"Có lẽ cậu không quen ta… nhưng ta đến đây chỉ vì muốn xin cậu một điều… Sắp tới sẽ có một chuyện lớn xảy ra… Ta cần cậu cứu lấy những binh lính ở đây…"

Cô ta nói về điều này giống như đã biết trước được khả năng của cậu vậy. Nhưng điều này là không thể vì từ khi tới đây cậu chưa để lộ ra bất cứ điều gì. Cậu không đáp lại cô ta, chỉ im lặng đứng dậy rồi tụt quần xuống. Con quái vật to lớn của cậu chỉ chờ có vậy, dũng mãnh vươn lên. Cậu đút nó vào lỗ hậu Emilias rồi bắt đầu nhấp mặc kệ cô ta, tay còn lại móc vào lỗ hậu Ana. Cả hai cô nàng cùng rên lên một cách sung sướng. Sau một hồi để ý rằng cô ta đã bắt đầu bồn chồn, ngượng đến mức mắt không dám nhìn thẳng thì cậu mới cất tiếng. 

"Tại sao tôi phải giúp cô? Đúng như cô nói, ban đầu chúng ta không hề quen biết, vậy nên tôi càng không có lý do gì để phải giúp cô cả."

"Nhưng trong giấc mơ tiên tri của ta vào ngày hôm qua… cậu là người duy nhất có thể cứu được họ…lũ quái vật khủng khiếp sẽ tới vào đêm nay…"

Khi nghe những lời này, cậu cuối cùng cũng đoán ra được thân phận của cô ta, liền mỉm cười đáp lại. 

"Công chúa à, tên cô là gì nhỉ?"

"Tên ta là Vanilla…"

"Vanilla, cô có biết rằng bất cứ thứ gì đều có giá trị của nó chứ? Vì vậy người ta mới phải trả giá để có thứ mình cần. "


Cậu ngồi xuống ghế với cái dương vật khổng lồ vẫn đang cương cứng. Cậu thực sự không muốn làm tình với một người phụ nữ không có cảm tình với mình, chỉ là muốn thử xem quyết tâm cứu người của cô công chúa này đến đâu mà thôi. Nếu chỉ là sự hời hợt, vì niềm kiêu hãnh của mình mà thay đổi ý định, cậu sẽ không bao giờ ra tay giúp đỡ cô ta.

Vanilla do dự nhìn Emilias và Ana đang bò bằng tứ chi trên bàn với khuôn mặt ngất ngây trong khoái lạc của họ. 

"Chuyện này…"

Cô ta nuốt nước bọt, nắm lấy mép váy. 

"Ta sẽ làm theo yêu cầu của cậu… nhưng ta có thể xin thêm một điều được không…?"

"Nói đi."

"Sau chuyện này ta sẽ không thể lấy người đàn ông nào khác nữa… vậy nên… xin hãy chịu trách nhiệm về những gì cậu đã làm…"


Sau khi nhận được cái nhìn của cậu, Vanilla hít vào một hơi. Cô ta tỏ ra xấu hổ tột độ, hai mắt ươn ướt như sắp khóc đến nơi, run rẩy kéo váy lên. Tuy nhiên cậu đã mỉm cười, cất tiếng ngăn lại. 

"Được rồi, dừng lại đi. Hôm nay tôi không có hứng thú với cô vì phải chăm sóc hai cô nàng này nữa. Vậy nên, tôi sẽ đợi đến khi nào mà cô hoàn toàn sẵn sàng vào lần tới."

Vanilla giống như một con cừu non ngơ ngác, ngây người ra nhìn cậu như không hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Sau một lúc mới nuốt nổi sự việc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

"Ah… vậy chuyện cứu họ thì sao…?"

"Không cần lo lắng, yêu cầu của cô sẽ được chấp thuận."

Nghe cậu nói vậy Vanilla nhắm mắt, nhẹ nhàng cúi đầu nói một cách thật lòng.

"Cảm ơn cậu. Những người lính ở đây không chỉ là xương sống của cả vương quốc, họ còn có gia đình để trở về. Ta xin thề danh dự của mình sẽ trả nợ cậu khi đã sẵn sàng…"

Có vẻ như Vanilla không chỉ sở hữu khả năng nhìn trước tương lai tiềm ẩn hiếm có, mà còn sở hữu cả một tấm lòng nhân hậu, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ lợi ích của người khác. Có lẽ lần gặp mặt tiếp theo cậu sẽ trao cho cô công chúa này một món quà đặc biệt, giúp cho khả năng tiên tri của cô ta không còn là loại bị động nhờ vào giấc mộng nữa. Sau khi Vanilla rời đi, cậu lại tiếp tục vui vẻ với hai cô nàng hư hỏng

_____________________________________

 

Buổi sáng thức dậy, Vanilla vẫn còn nhớ như in giấc mơ của mình trong lúc ngủ. Đó là những tương lai gần, với thời điểm mấu chốt cho tất cả ngã rẽ chính là ngày hôm nay. Vào nửa đêm, những con quái vật kỳ lạ sẽ tấn công nơi này. Sẽ có một cuộc thảm sát xảy ra nếu cô không gặp người đó. 

Nhưng nếu Vanilla gặp người đó, cuộc sống của cô cũng sẽ thay đổi hoàn toàn. Cô không biết đây là điều tốt hay xấu đối với bản thân mình nữa. Khả năng tiên tri của cô sẽ mạnh lên bởi sự hướng dẫn của anh ta, nhưng đồng thời anh ta cũng khiến cô trở nên sa đọa. Vanilla không tin rằng bản thân sẽ trở nên như vậy, bởi càng nhìn về tương lai xa, dự đoán sẽ càng thiếu chính xác. Nghĩ như vậy, Vanilla cảm thấy yên tâm hơn, lén rời khỏi khu vực được bảo vệ bởi lính gác để tìm kiếm người đó.


Bước vào trong căn lều lớn cho mạo hiểm giả hạng S, cô nhận ra hai cô gái đang bò trên bàn bằng bốn chân, thè lưỡi rên rỉ với khuôn mặt sung sướng. Nếu là trước đây Vanilla sẽ hét lên, nhưng những cảnh tượng bệnh hoạn này cô đều đã thấy trong giấc mơ tiên tri. Thậm chí cô cũng trở thành một trong số đó, cùng với nhiều người phụ nữ nữa. Đây giống như một cơn ác mộng vậy. Thế nhưng, cô của tương lai lại không hề ghét bỏ những điều này, trở nên sa đọa, sẵn sàng dạng chân, tự nguyện phục vụ anh ta mọi lúc. Vì bối rối, thậm chí cô đã quên cả việc giới thiệu thân phận trước mà cầu xin anh ta giúp đỡ. 

Chẳng giống như một người có thể cứu giúp bất kì ai, anh ta còn trơ trẽn làm tình với những cô gái kia trong khi không hề quan tâm tới Vanilla đang đứng ở đây. Sau một hồi, anh ta lại đưa ra một điều kiện để đổi lại. 

Anh ta ngồi đó nở nụ cười lạnh cùng với cây gậy thịt, cương cứng với kích thước của quái vật. Vanilla run rẩy đảo mắt đi trong sự xấu hổ, bối rối tột độ. Cô ngày càng không thể hiểu vì sao trong tương lai, lại có thể chấp nhận trở thành người phụ nữ của người đàn ông biến thái này. Anh ta vốn không hề quan tâm đến bất kỳ ai ngoài lợi ích của bản thân. 

Có lẽ sự trinh trắng mà Vanilla đã một mực giữ gìn trong mười tám năm đến đây là kết thúc. Cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận trao đổi cơ thể mình để cứu lấy toàn bộ binh lính. Những binh lính ở đây không chỉ có gia đình, họ còn là xương sống chống đỡ cho cả vương quốc. Ở viễn cảnh tương lai mà cô không nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta, toàn bộ vương quốc đã lụi tàn trong nhanh chóng. Mặc dù gần như sắp khóc, nhưng Vanilla vẫn can đảm vén váy của mình lên. Nhưng anh ta đã ngăn cô lại ngay lúc đó. 

"Được rồi, dừng lại đi. Hôm nay tôi không có hứng thú với cô vì phải chăm sóc hai cô nàng này nữa. Vậy nên, tôi sẽ đợi đến khi nào mà cô hoàn toàn sẵn sàng vào lần tới."

Chờ cho đến khi cô hoàn toàn sẵn sàng. Điều đó giống như việc chủ nợ nói rằng cô đang có một món nợ với thời gian không thời hạn vậy, nếu không thích có thể vĩnh viễn không phải trả.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.