Trở về truyện

Hồng Mông Thiên Đế ( Sắc ) - Chương 38: Chức Năng Mới Của Lư Hương

Hồng Mông Thiên Đế ( Sắc )

38 Chương 38: Chức Năng Mới Của Lư Hương

Linh hồn càng lớn mạnh thì linh thức của người tu luyện càng mạnh.

Linh thức mạnh mẽ có thể khiến người tu luyện có năng lực nhận biết về bên ngoài càng mạnh.

Tuy nhiên, sức mạnh của linh hồn rất khó tăng lên, bình thường chỉ có thể thông qua tu luyện, sức mạnh của linh hồn mới có thể dần dần được tăng cường.

Ở đại lục Tiên Ma, mặc dù cũng có một chút thiên tài địa bảo có thể làm cho sức mạnh linh hồn gia tăng, nhưng loại thiên tài địa bảo này thật sự là quá ít.

Cửu Thải Thần Mục Nghê này mặc dù sức chiến đấu không mạnh, nhưng ở trong động đá vôi này cho dù là cường giả Tiên Thiên tới, cũng không thể giết chết nó.

Bởi vì cảm giác của nó rất mạnh, một khi phát hiện sinh vật có tu vi mạnh mẽ tới gần, nó sẽ bỏ trốn mất dạng, hoặc là không dám xuất hiện.

Con hàng này bản lĩnh chạy trốn rất mạnh, nếu không cũng không sống lâu được như vậy.

Mà lần này Lăng Phong cũng là gặp may, vậy mà dùng lư hương làm chết một đầu Cửu Thải Thần Mục Nghê.


Nếu không phải có loại pháp bảo đặc thù lư hương này, Lăng Phong lúc này chắc chắn đã trở thành bữa ăn trong miệng đầu Cửu Thải Thần Mục Nghê này.

Những con Cửu Thải Thần Mục Nghê đồng dạng thời điểm này say, một lần ngủ say, có khả năng kéo dài đến ngàn năm.

Lần này Lăng Phong vừa vặn đụng phải Cửu Thải Thần Mục Nghê thức giấc, mà nó lại cảm giác được tu vi Lăng Phong không mạnh, cho nên mới chủ động leo ra.

Nếu không phải Cửu Thải Thần Mục Nghê chủ động từ trong huyệt động leo ra, Lăng Phong cũng không thể phát hiện ra nó, bởi vì bản lĩnh che giấu khí tức của nó thực sự quá mạnh.

Một giấc này của Lăng Phong, trực tiếp ngủ thẳng tới sáng sớm ngày thứ hai, sau khi hắn tỉnh lại, phát hiện bụng của mình lại đói.

Hắn kích hoạt phát sáng phù, phát hiện Chung Nhũ Tuyền trong ao nước, lần nữa trở nên trong suốt.

Máu của Cửu Thải Thần Mục Nghê hòa tan tại trong nước, tất cả đều bị thân thể của hắn hấp thu.

Hắn đi đến bên cạnh thi thể Cửu Thải Thần Mục Nghê, nhìn Cửu Thải Thần Mục Nghê một chút.


Khi hắn nhìn chằm chằm con mắt Cửu Thải Thần Mục Nghê, lập tức bị giật nảy mình, bởi vì con mắt của Cửu Thải Thần Mục Nghê kia, lúc này lại biến thành màu tím.

- Ngọa tào, còn chưa chết?

Lăng Phong lập tức triệu hoán lư hương đi ra, cầm trong tay, sau đó chậm rãi tới gần Cửu Thải Thần Mục Nghê.

Hắn dùng chân đá Cửu Thải Thần Mục Nghê một cái, cuối cùng phát hiện Cửu Thải Thần Mục Nghê này chết thật rồi.

- Thực sự chết rồi? Nhưng sao con mắt của nó còn có thể đổi màu?

Lăng Phong không khỏi nhíu mày, hắn rõ ràng nhớ kỹ, đêm qua con mắt của Cửu Thải Thần Mục Nghê này là màu đỏ.

Hiện tại lại biến thành màu tím, thật là gặp quỷ.


- Không cần quan tâm nhiều, lão tử đều sắp chết đói, trước nướng một chút thịt!

Lăng Phong nói, sau đó đem con Cửu Thải Thần Mục Nghê này nâng lên, đi ra bên ngoài động đá vôi.

Sau khi đi ra bên ngoài, hắn đem Cửu Thải Thần Mục Nghê đặt ở bên trong một bể thạch nhũ bằng phẳng, sau đó bắt đầu nhóm lửa.

Cũng không biết có phải do con Cửu Thải Thần Mục Nghê này có thể chất đặc thù, hay là bởi vì trong Chung Nhũ Tuyền này có khoáng chất đặc thù, chất thịt của con Cửu Thải Thần Mục Nghê này một chút cũng không thay đổi, vẫn tươi mới như cũ.
Nhóm lửa xong, Lăng Phong dùng dao găm mang theo bên người, đem đầu Cửu Thải Thần Mục Nghê cắt xuống, bởi vì đầu Cửu Thải Thần Mục Nghê đã bị hắn dùng lư hương nện đến nát bét.

Hắn biết ở trong động đá vôi này, đồ ăn rất quý, không dám lãng phí một chút nào, cho nên hắn dự định đem đầu Cửu Thải Thần Mục Nghê ăn trước tiên.

Nhưng khi hắn đem đầu Cửu Thải Thần Mục Nghê lấy xuống, đang định nướng ăn, lại phát hiện chính mình căn bản là không có thứ gì để xiên đầu con kỳ nhông này để nướng.

Hắn trầm tư một chút, sau đó triệu hoán lư hương ra, trong miệng nỉ non nói:

- Không biết lư hương này có thể đem đi nướng thịt không?

Lăng Phong chưa bao giờ bỏ thịt vào lư hương, thứ duy nhất gần với thịt là lúc trước ở Hoàng Long Giới, hắn bỏ quả trứng của Hỏa Tước mà Trần Tam Bảo đưa cho hắn, cuối cùng cái trứng Hỏa Tước bị luyện hóa.
Hắn đem nắp lư hương mở ra, cắt một khối thịt nhỏ ném vào, sau khi cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện thịt cũng không bị luyện hóa.

- Còn tốt, không có bị luyện hóa, có thể dùng để nấu thịt!

Lăng Phong chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, lập tức truyền chân khí cho lư hương, để lư hương tăng cao đến hai thước.


Thể tích của lư hương có thể bởi vì hấp thu chân khí mà biến lớn, nhưng cũng sẽ bởi vì chân khí tiêu hao mà thu nhỏ.

Nhưng nếu Lăng Phong không chủ động đem lư hương thu hồi, loại trạng thái này của lư hương sẽ bảo trì một đoạn thời gian rất dài, cho dù thu nhỏ, tốc độ cũng sẽ rất chậm, khoảng thời gian này đủ để Lăng Phong đem đồ vật nấu chín.

Lăng Phong đầu đem kỳ nhông nhét vào, bỏ vào bên trong thêm Chung Nhũ Tuyền, cuối cùng đặt ở trên đống lửa.
Chiếc lư hương này vốn dĩ có ba chân, đặt lên ngọn lửa như thế này, Lăng Phong lập tức cảm thấy lựa chọn của mình rất thông minh, xem ra chiếc lư hương này rất thích hợp để nấu nướng.

Cùng lúc đó, hắn cũng cảm thấy lư hương này cùng mình đúng là một đôi trời đất tạo nên, càng xem càng thuận mắt.

Bỗng nhiên, Lăng Phong phát hiện, thiên địa linh khí chung quanh, giống như tụ tập về phía lư hương, cuối cùng bị lư hương hấp thu vào.

Bí văn mặt ngoài lư hương lúc này vậy mà dần dần sáng lên.

- Cái quỷ gì?

Lăng Phong khẽ giật mình, hai mắt nhìn chòng chọc vào lư hương.

- Nó hấp thu linh khí, hẳn là chuyện tốt!

Sau khi quan sát cẩn thận quan sát một lát, Lăng Phong liền ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, vận chuyển Vô Danh Luyện Khí Quyết.

Một phần linh khí bị hắn ảnh hưởng, trôi dạt đến xung quanh thân thể của hắn, cuối cùng bị hắn hấp thu.
Sau khoảng nửa canh giờ, một cỗ mùi thơm từ trong lư hương bay ra, mùi thơm này ngửi qua, giống như càng thơm hơn so với máu của Cửu Thải Thần Mục Nghê tối hôm qua.

- Thơm quá! Chẳn là chín rồi!

Lăng Phong nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt, đem nắp lư hương mở ra, đang chuẩn bị đem đầu kỳ nhông vớt ra, tuy nhiên lại phát hiện không thấy đầu của con kỳ nhông kia đâu.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Hắn nhíu nhíu mày, lập tức dùng dao găm quấy ở bên trong, phát hiện ngay cả xương cốt đều không còn, mà trong lư hương, chỉ có nước canh màu trắng sữa.

- Không biết canh này có thể uống hay không!

Lăng Phong cau mày, sau đó hắn trực tiếp nhặt một miếng gỗ từ đống củi, bắt đầu dùng dao găm trong tay đẽo gọt, rất nhanh liền làm ra một cái thìa thô sơ.

Hắn đem thìa thả vào bên trong lư hương, múc một thìa canh thịt, đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng thổi một cái, đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm một chút, cảm giác không có vấn đề gì, lúc này mới đem một thìa canh toàn bộ uống hết.
Canh kia vào miệng tham ngát, nhưng bởi vì không có muối, hương vị có chút nhạt.

Lăng Phong dùng lưỡi khuấy nước canh trong miệng, để nó tận lực kích thích mọi vị giác của mình, cuối cùng mới chậm rãi nuốt vào.

Khi nước canh tiến vào bụng, hắn lập tức cảm thấy từng dòng nước ấm, tiến về phía kinh mạch của hắn du tẩu ra dạo chơi.

Thân thể của hắn hơi chấn động một chút, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, hắn lẩm bẩm nói:

- Linh lực thật dồi dào, khi ta uống máu con kỳ nhông này, linh lực rất mỏng, hiện tại linh lực trong nước canh này lại nồng đậm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì bên trong quá trình nấu, lư hương hấp thu linh khí, dung nhập vào trong nước canh?

Lăng Phong nhớ tới tình hình lúc nấu canh trước đó, trong lòng lập tức đoán ra nguyên nhân trong đó, hình như hắn phát hiện ra một công năng khác của lư hương, chính là nấu thức ăn, tăng linh lực trong đồ ăn.
Đây cũng là một công năng đặc biệt mạnh mẽ, sau này lấy thức ăn ném vào lư hương nấu nướng, sau đó sẽ có thể ăn được thức ăn chứa linh khí.

- Ha ha ha, quá tốt rồi!

Lăng Phong cười lớn một tiếng, sau đó tiếp tục múc một thìa canh uống.

Đại khái sau một nén nhang, nhiệt độ canh giảm xuống không ít, Lăng Phong cảm giác uống từng muỗng từng muỗng chưa đủ nghiền, dứt khoát đem lư hương nâng lên, ngửa đầu uống điên cuồng.

Sau khi hắn đem canh uống xong, phát hiện bên trong có hai viên gì đó màu vàng.

Nhìn kỹ lại, Lăng Phong lúc này mới phát hiện cái hai viên này là tròng mắt của con kỳ nhông kia.

Lăng Phong sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới, xương đều bị nấu đến tan ra, thế mà mắt của con hàng này vẫn còn

Hắn vươn tay nắm lấy một con mắt, dùng tay nhéo nhéo, phát hiện nó rất đàn hồi, trong lòng không khỏi lẩm bẩm:
- Con mắt này chắc là có thể ăn được nhỉ?

Khi Lăng Phong còn bé, rất thích ăn mắt cá, hắn đối với mắt cá có một loại đam mê kỳ lạ.

Sau khi trưởng thành, hắn rất thích ăn mắt lợn quay nên hắn phi thường mê luyến cảm giác chất lỏng phun ra trong miệng khi nhãn cầu lợn bị cắn vỡ.

Nhìn con mắt trong tay, Lăng Phong nuốt một ngụm nước bọt, vừa rồi chỉ ăn canh, hắn căn bản cũng không có cái gì để nhai, cảm giác rất khó chịu, hiện tại rốt cục có thể hoạt động răng một chút.

Hắn đem một con mắt nhét vào trong miệng, sau đó dùng sức khẽ cắn.

- Răng rắc! Xoẹt. . .

Con mắt kia lập tức bị hắn cắn nát, nước bên trong lập tức bắn tung tóe ra ở trong miệng, cảm giác quen thuộc mà tuyệt vời này, khiến thân thể của hắn run rẩy một trận.

Sau khi hắn đem chất lỏng trong miệng nuốt vào bụng, lại bắt đầu nhai.
- Răng rắc, răng rắc. . .

Mô mềm của nhãn cầu, giòn và đàn hồi, có mùi vị hạng nhất.

Sau khi ăn xong một cái, Lăng Phong có chút lưỡng lự, lại đem một con mắt khác bỏ vào trong miệng.

- Răng rắc. . .

Ăn xong hai con mắt, Lăng Phong đưa thay sờ sờ bụng, cảm thấy rất thỏa mãn.

Đột nhiên, hắn cảm thấy mắt mình hơi ngứa, hắn đưa tay ra dụi dụi, không xoa thì không sao, xoa lên cơn ngứa càng thêm dữ dội.

Hắn có cảm giác như có lửa đốt mắt của mình.

Nếu như lúc này Lăng Phong nhìn thấy mắt chính mình mà nói, hắn sẽ phát hiện, con ngươi của mình, đã biến thành màu đỏ, mười phần tà dị.

Cuối cùng, loại cảm giác này càng ngày càng mạnh, Lăng Phong bưng lấy mắt của mình ra sức hét lên.

- A. . .

Lăng Phong cảm giác như có người đang dùng que nóng đỏ cắm vào mắt mình.

Hắn đau đến quay cuồng trên mặt đất, tiếng gào thét thảm thiết kia truyền đến tận bên ngoài cửa hang.
Lâm Bạch đang nướng cá ngoài hang, sững sờ một lúc sau khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Lăng Phong, sau đó nhìn vào cửa hang, cau mày suy nghĩ:

- Tên này đang làm cái trò gì vậy?

Bên trong sơn động, tiếng hét của Lăng Phong càng ngày càng lớn, lông mày Lâm Bạch nhíu chặt vào nhau, hắn không biết Lăng Phong đang giở trò gì.

- Hừ, muốn dùng loại biện pháp này thu hút ta đi vào, không có cửa đâu!

Cuối cùng, Lâm Bạch nhận định, đây nhất định là mánh khoé đùa nghịch của Lăng Phong, muốn dẫn dụ hắn đi vào.

Lăng Phong trốn trong động đã ba ngày, hiện tại khẳng định sắp đói đến không chịu nổi, muốn dùng loại thủ đoạn để đối phó hắn.

- Lão tử mới không mắc lừa, nhìn ngươi có thể chống cự đến bao giờ!

Lâm Bạch cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục lật cá nướng trong tay, hắn ở bên ngoài sơn động, các loại đồ ăn đầy đủ, hắn không có chút sốt ruột nào.
Bên trong sơn động, Lăng Phong vươn tay chộp lấy mắt của mình.

Lúc này, hắn cảm thấy mắt mình như có vô số con kiến đang gặm nhấm, khi thì nóng như lửa đốt, khi thì như dao cắt......

Cho dù ý chí của hắn đã trở nên vô cùng mạnh mẽ sau bao nhiêu năm dưới sự lăn lộn của lão bất tử, nhưng giờ phút này hắn cũng không thể chịu đựng nổi nỗi thống khổ này.

Hắn đem tay đưa tới trước mắt của mình, hung hăng cắm vào, muốn đem mắt của mình móc ra.

Nhưng khi hai ngón tay hắn chạm vào mắt, một lực lượng mạnh mẽ đánh bật ngón tay hắn ra.

- A. . .

Lăng Phong liều mạng gào thét, cuối cùng hắn vậy mà cầm dao găm lên, cắm về phí mắt của mình.

Lúc này, hắn đã hoàn toàn rơi vào điên cuồng, đã mất đi lý trí.

Tuy nhiên, khi con dao găm chạm vào nhãn cầu, một tia sáng đỏ bắn ra từ mắt hắn ta, đem con dao găm ném bay.
Lăng Phong đau đến không muốn sống, sau đó không ngừng dùng đầu đập vào vách động.

- Phanh phanh phanh. . .

Cuối cùng, hắn hôn mê triệt để.

Tuy nhiên, hai mắt của hắn vẫn kiên định mở ra, linh lực của thiên địa xung quanh không ngừng tràn vào trong mắt hắn.

Con ngươi của hắn, từ đỏ chuyển sang cam, biến thành vàng, rồi lại chuyển qua xanh lục...

Đại khái sau nửa nén hương, màu sắc mắt của Lăng Phong cuối cùng cũng khôi phục bình thường, mí mắt mới chậm rãi khép lại.

Lần hôn mê này, Lăng Phong sau nửa ngày mới tỉnh lại.

Sau khi hắn tỉnh lại, quay đầu nhìn động đá vôi một chút, hắn cảm thấy động đá vôi dường như sáng lên một chút, hắn đưa tay xoa bóp mắt của mình một cái, phát hiện mắt của mình không đau, cũng không ngứa nữa.

- Móa, kém chút hại chết lão tử, không phải chỉ là ăn hai viên mắt cá à?
Lăng Phong nhịn không được mắng một tiếng, sau đó ngồi xuống, lập tức nội thị(1), kiểm tra thân thể của mình.

Sau khi nội thị, hắn đột nhiên phát hiện ra kinh mạch thứ năm của mình dường như đã hoàn toàn mở ra.

"Ta, ta đây là đột phá đến Luyện Khí tầng năm rồi?"

Lăng Phong mở to mắt, cả người có chút ngây dại, hắn biết, cho dù là ở Huyền Kiếm tông, những thiên tài siêu cấp kia, trong điều kiện có lượng lớn tài nguyên cung cấp, toàn thân toàn ý(2) tập trung tinh thần vào tu luyện, nhanh nhất cũng phải nửa tháng mới có thể từ Luyện Khí tầng bốn đột phá đến Luyện Khí tầng năm.

Mà hắn lại giống như không đến mười ngày.

Tốc độ nhanh như vậy cũng khiến cho Lăng Phong cảm thấy có chút không thể tin được, tu vi bây giờ của hắn, đã là cảnh giới Luyện Khí trung kỳ.
Người tu tiên giả sẽ đem cảnh giới Luyện Khí chia làm ba giai đoạn, từ tầng một đến ba là sơ kỳ, bốn đến sáu là trung kỳ, bảy đến chín làm hậu kỳ.

Bây giờ Lăng Phong là Luyện Khí trung kỳ, tại giai đoạn này, mỗi lần tăng lên một cấp, đều khó khăn hơn nhiều so với trước đó.

Thế nhưng bây giờ hắn lại làm được.

- Ha ha, lão tử đúng là thiên tài!

Lăng Phong cười to một tiếng, hắn cũng biết, sở dĩ chính mình có thể đột phá nhanh như vậy, nhất định có liên quan đến đầu này kỳ nhông.

Hiện tại hắn nhận thấy được thị lực của mình dường như mạnh lên không ít, cho dù trong động tia sáng rất tối, hắn đều có thể nhìn thấy rất nhiều thứ.

Nếu như hắn ở bên ngoài hang động, hắn có thể sẽ nhìn thấy những thứ ở nơi xa hơn.

Bởi vì hôn mê sáu canh giờ, Lăng Phong hiện tại lại đói bụng.
Lúc đầu, theo kế hoạch của hắn, chờ tu vi của mình đột phá đến Luyện Khí tầng năm, liền ra ngoài liều mạng cùng Lâm Bạch, nhưng bây giờ hắn không vội vã, bởi vì bây giờ hắn có đồ ăn.

Con kỳ nhông này, đoán chừng phải 150 cân, coi như hắn một ngày ăn mười cân, cũng đủ hắn ăn nửa tháng.

Hơn nữa, hắn phát hiện dùng lư hương này nấu kỳ nhông, sau khi ăn, có thể gia tăng tu vi của hắn.

-----------------

Chú thích:

(1)nội thị: quan sát khảo sát bên trong cơ thể.

(2)toàn thân toàn ý: toàn bộ thân thể và tâm trí

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.