66 Chương 66: Tần Vận Hàn (1)
Thì ra là vậy, hắn chỉ xem ta như là một bạn học mà thôi…
Hứa Mộ Nhan không muốn Vương Hạo Nhiên nhìn ra, tận lực khống chế tâm tình của mình, rất nhanh nở một nụ cười, nói:
"Này, ngươi không phải nói ngươi thích hoa khôi khác lớp của trường học chúng ta sao? Ngươi thích Tần Vận Hàn hay là Mục Chiêu Chiêu?"
Lời này nhìn như nửa đùa nửa thật, nhưng trên thực tế nàng đã sớm muốn hỏi.
Chỉ là mãi không tìm được cơ hội thích hợp.
Tần Vận Hàn và Mục Chiêu Chiêu chính là tên của hai vị hoa khôi khác ở trong trường học.
Tuy Hứa Mộ Nhan không quen họ, nhưng lại có biết về các nàng, hơn nữa đã nhìn và gặp qua rất nhiều lần.
Chỉ tiếc là chưa từng giao tiếp mà thôi.
Vương Hạo Nhiên hồi tưởng lại, trong ký ức hiện lên dáng dấp của hai vị hoa khôi, hắn nhịn không được đánh giá:
"Khuôn mặt Tần Vận Hàn xuất trần, khí chất cũng rất tốt, dáng dấp cũng cao, chỉ là đằng trước có hơi… lép một chút."
"Còn Mục Chiêu Chiêu kia thì có gương mặt em bé, thật đáng yêu, vóc dáng bạo tạc, đường cong kia quá khoa trương, nhưng mà lại thấp hơn so với Tần Vận Hàn."
Hắn suy tư một chút, mặt lộ vẻ khó khăn, "Hai người này mỗi người mỗi vẻ nha, nếu như ta muốn theo đuổi thì quả thật có chút khó lựa chọn."
Hứa Mộ Nhan nghe vào trong tai, trong lòng nhất thời có một chút ê ẩm.
Không phải nàng tự luyến.
Luận nhan sắc, dáng người và với khí chất, nàng không kém chút nào, thậm chí là vô cùng xuất sắc.
Mặc dù không cao bằng Tần Vận Hàn, nhưng nàng cũng được 1m65, đối với nữ hài tử mà nói đã là đủ.
Mà về dáng người, có lẽ không đến mức rõ ràng khoa trương, nhưng mà cũng đã rất tuyệt vời.
Nếu như không mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, mà là mặc quần áo hơi bó người, không biết sẽ làm chấn kinh ánh mắt của bao nhiêu người.
Nhưng vì sao cái tên này, trong mắt cũng chỉ có hoa khôi của lớp khác, không nhìn ta nhiều hơn một chút?
Ta cũng rất đẹp thật mà...
【 Đinh, túc chủ khiến một trong những nữ chính Hứa Mộ Nhan nảy sinh cảm xúc ghen tuông, thu được 100 điểm phản phái!】
Làm nàng động tâm sẽ có điểm phản phái, nhưng làm cho nàng ghen cũng được nhận điểm phản phái?
Nhận được thông báo nhắc nhở của hệ thống, Vương Hạo Nhiên có chút vui mừng.
Hứa Mộ Nhan che giấu tâm trạng của mình, trên mặt không biểu lộ ra điều gì.
Chỉ có điều nàng lại không biết, Vương Hạo Nhiên đã sớm nhìn thấu nàng.
“Nếu như ngươi nhất định phải chọn một thì sao, ngươi sẽ chọn ai?” Hứa Mộ Nhan hiếu kỳ hỏi.
Còn phải hỏi, trẻ con mới chọn, người lớn thì muốn hết.
“Tần Vận Hàn a.” Mặc dù không nghĩ như vậy, nhưng Vương Hạo Nhiên chắc chắn sẽ không trả lời như ý nghĩ.
“Mục Chiêu Chiêu cũng rất xinh đẹp đáng yêu mà, vì sao ngươi lại chọn Tần Vận Hàn?” Hứa Mộ Nhan tiếp tục truy vấn.
Nàng muốn hiểu rõ hơn thẩm mỹ, quan niệm và ý nghĩ về việc kén chồng kén vợ của Vương Hạo Nhiên.
“Về Mục Chiêu Chiêu, ta quen Tần Vận Hàn hơn một chút, ta còn biết cha nàng, cho nên sẽ chọn nàng rồi.” Vương Hạo Nhiên tùy ý trả lời.
Hứa Mộ Nhan gật gật đầu, muốn tiếp tục hỏi thêm Vương Hạo Nhiên một vài vấn đề nữa.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, cùng với tiếng trò chuyện.
“Cha, khối gạch men sứ kia là rơi bên cạnh chân ta, không trúng phải ta, thật sự không có chuyện gì, tới bệnh viện làm gì chứ.” Người đang nói chuyện chính là một nữ sinh rất trẻ, trong giọng nói của nàng lộ ra vẻ rất không kiên nhẫn.
“Mặc dù người không bị gì, nhưng không phải là ngươi đã bị dọa sợ ư, vẫn cần phải đi phụ đạo tâm lý, không mất bao nhiêu thời gian đâu, nghe lời cha, chúng ta chỉ ngồi ở đây một lát, bác sĩ tâm lý rất nhanh sẽ tới.”
Giọng nói rất chất phác, nghe giống như một nam tử trung niên, ngữ khí mười phần ôn hòa.
Đang nói chuyện, hai người cũng bước vào trong sảnh.
“Thật ngại quá, không biết nơi này có… A, Hạo Nhiên?” Nam tử trung niên đầu tiên là xin lỗi một chút, nhưng sau khi nhìn thấy người trong sảnh, không khỏi kinh ngạc.
“Tần thúc thúc, xin chào.” Vương Hạo Nhiên cười chào hỏi, lập tức nói:
“Chỗ này rất rộng, nếu như Tần thúc thúc các ngươi không ngại, có thể ra đây ngồi.”
“Vậy quấy rầy rồi.” Tần Khai cũng không phản đối, khách sáo một chút rồi hỏi thăm:
“Giờ này sao ngươi vẫn còn ở bệnh viện, là lệnh tôn* hay là…”
*một cách gọi lịch sự từ ngày xưa, lệnh tôn/lệnh đường lần lượt là cha/mẹ.
“Không phải cha mẹ ta, là cha của một đồng học của ta, phải ở đây để thực hiện giải phẫu.” Vương Hạo Nhiên giải thích qua.
Trong lúc nói chuyện, Vương Hạo Nhiên liếc Tần Vận Hàn, mỉm cười lễ phép chào.
Tần Vận Hàn cũng mỉm cười đáp lại.
Tần Khai cũng là đại phú hào nổi danh thành phố Thanh Linh, có quen với Vương Hưởng, quan hệ hai nhà coi như không tệ.
Tần Vận Hàn và Vương Hạo Nhiên xem như đã quen nhau từ rất sớm.
Trong trí nhớ Vương Hạo Nhiên.
Hai người không có liên hệ gì với nhau, ở trường học cũng ít có tiếp xúc.
Dù sao kịch bản gốc là “Vương Hạo Nhiên” đơn phương yêu mến Hứa Mộ Nhan, dù Tần Vận Hàn xinh đẹp, “Vương Hạo Nhiên” cũng không nghĩ đến quá nhiều.
Đương nhiên, cho dù là Vương Hạo Nhiên xuyên qua, kỳ thực cũng không có gì quá nhiều ý nghĩ về Tần Vận Hàn.
Tần Vận Hàn gia thế tốt, dung mạo xinh đẹp.
Vương Hạo Nhiên biết muốn theo đuổi nàng, cũng không phải một chuyện đơn giản.
Những gì nói với Hứa Mộ Nhan, chỉ là trêu đùa nàng mà thôi.
Trong lòng Vương Hạo Nhiên, trừ những người phụ nữ như nữ chính và Ôn Tịnh có thể trợ giúp hắn đối phó nhân vật chính, còn lại hắn đều không có hứng thú đi quyến rũ.
Tần Vận Hàn này hoàn toàn không có tiếp xúc gì với Sở Bạch, hẳn không phải là nữ chính.
Vương Hạo Nhiên không có ý nghĩ gì với Tần Vận Hàn.
Hắn cười với Tần Vận Hàn, cũng chỉ là lễ phép mà thôi.
Bắt chuyện xong, hai cha con Tần Khai và Tần Vận Hàn cũng không nói gì nữa.
Tần Vận Hàn đang ngịch điện thoại.
Lông mày Tần Khai nhăn lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bên kia.
Hứa Mộ Nhan thấy có người, cũng không tiện hỏi Vương Hạo Nhiên mấy vấn đề riêng nữa.
Nhưng nàng lại hiếu kỳ đánh giá Tần Vận Hàn.
Từ ánh mắt của nàng, Tần Vận Hàn này thật sự rất xinh đẹp động lòng người, khoảng 1m75, thật sự cao gầy, có thể đi làm người mẫu.
Y