Trở về truyện

Hành Tinh Đen - Chương 6: Con Mồi Cắn Câu

Hành Tinh Đen

6 Chương 6: Con mồi cắn câu

Sau khi vị Bán Hành kia vừa dứt lời thì xung quanh lóe sáng màu máu cùng tràng sát khí đen xoay quanh mãnh liệt, cùng đó không gian dịch chuyển.

Còn hắn không chịu nỗi sức ép mạnh mẽ, đành ngất đi và bất tỉnh.

Tại khu rừng lớn nhất của Hành lục, một thanh niên quần áo te tua đang nằm bất tỉnh. Đột nhiên, có hai cô gái với mái tóc dài mượt, cùng dáng người mãnh khảnh đang tiến đến, trên người mặc y phục truyền thống theo kiểu Trung Quốc, một người trong đó với y phục màu hồng phấn giơ bàn tay xinh xắn, trắng noãn nà lên trên mặt hắn lung lay " Huynh gì ơi, tỉnh dậy đi làm sao mà te tua như thế này vậy?."

Còn cô gái kia với y phục màu trắng đang không được thoải mái cho lắm" Tiểu thư ơi!, kệ hắn đi, chúng ta đi tiếp nào, mặt trời đã quá trưa rồi."

Còn cô gái y phục hồng phấn vẫn tiếp tục lay tên kia và nói" Ngươi Ngọc Ngọc thật độc ác, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, vậy mà người như vậy, còn xứng làm nô tỳ của ta không!."

Cô gái kia thấy tiểu thư mình tức giận nên đành im lặng chẳng nói gì, tiến đến hắn và lấy bình nước trong hành trang ra, mà tát vào mặt hắn còn đá một phát vào chân hắn.

Hắn bắt đầu khẻ nhúc nhích, mắt hé ra, vội nhắm lại vì chưa thích nghi được, một lúc sau khi nghe thấy tiếng xì xào cùng mùi hương thoang thoảng bay ngang qua, hắn hít lấy hít để. Lần nữa mở mắt để xem mùi hương ấy phát ra từ đâu, đập vào mắt hắn lúc này là cô gái với khuôn mặt đẹp tựa cánh hoa, xinh như thiên thần cùng loạn tóc được vén một bên vai nàng đung đưa trước mặt hắn và mùi hương thơm ngát, bất giác tiểu họa mi lập tức chào cờ.

Hắn, đúng chính là hắn-Kim Minh đang bị cô gái ấy hút hồn, nước vãi chảy cả ra khóe miệng.

"Ngọc Ngọc, đưa ta viên Trung đan hồi phục đi!." Cô nàng Ngọc Ngọc thấy tên mà tiểu thư giúp đở kia đang chảy cả nước vãi đắm đúi nhìn tiểu thư cô ta mà tức lắm cũng đành hậm hực, lấy đan đưa cho tên biến thái kia. " Tên biến thái nhà ngươi nhìn đủ chưa, mau nuốt viên đan nhanh còn biến."

"Ngọc Ngọc, từ giờ ngươi không được nói, khi ta chưa cho phép ngươi nói !" thấy cô nô tỳ nói năng xằng bậy liền chừng phạt nàng.

"Tiểu thư" Ngọc Ngọc cảm giác quá ủy khuất mà cất tiếng nói bi oan.

" Đi ra kia ngồi đi." cô nàng y phục hồng phấn liền đưa tay chỉ ra phía tản đá lớn, kế bên là dòng suối đang chảy róc rách.

Quay lại nhìn chàng trai, cô nàng chẳng biết vì sao miệng tên kia lại toàn nước vãi chảy ra, tưởng hắn bị gì liền lo lắng hỏi" Huynh ơi, có sao không vậy? làm sao nước vãi chảy nhiều vậy?"

Kim Minh vừa nghe nói, sực tỉnh sau cơn say nắng mụ mị, liền cử động, hắn đứng dậy, quan sát xung quanh và nói " Thật cảm ơn nàng đã giúp ta, chẳng hay tên của nàng là gì vậy?" hắn liền vội thể hiện hình tượng cool ngầu nhất để tỏ lòng biết ơn với ân nhân.

"Ahh, ta tên là Anh Hoa Mai ta 13 tuổi, vậy còn huynh đài đây, tên gì mà nằm bất tỉnh ở nơi bìa rừng này?." Anh Hoa Mai thấy hắn đứng dậy, cử động được liền yên tâm mà nói.

"Ta tên Vô Tâm cùng tuổi nàng, còn ta nằm đây là một câu chuyện cũng không dài, cũng chẳng ngắn nói ra sợ bị chê cườ!i." hắn thấy chưa tìm hiểu được nguyên nhân cái chết của thân xác này nên phải dùng một thân phận khác.

" Sao ta lại chê cười huynh đây!, nếu huynh không muốn nói thì thôi ta cũng không thích soi mói chuyện cá nhân người khác cho lắm!."

"Ấy đâu có gì đâu, vậy xin mạn phép, ta đây vốn là con của một lão nông ở thôn phía bắc kia, vì bọn cướp chẵng biết từ đâu đến!."

"Nó hẳn tay độc ác giết ngươi thân ta, còn hiếp cả chị gái ta như một thứ đồ chơi của chúng."

Kim Minh liền bịa ra câu chuyện mà hẳn cho là làm người khác rung cảm thay cùng giọng nói uất ức bi oan nhất.

" Còn ta lúc này đây nằm ở đây, là do ta đi săn về thì thấy bọn nó đã đốt nhà ta cùng người thân ở đó."

" Ta liền chạy thẳng vào nhà, nhưng đã muộn."

Lúc này, hắn đột ngột dừng nói vì cô gái xinh đẹp trước mặt đây nước mắt đã chảy ra như suối nhìn hắn thương cảm và nói" Bọn cướp đó ta sẽ báo cho phụ thân ta, bắt bọn nó chịu tội, sống không bằng chết." Vốn Anh Hoa Mai là người tốt bụng, lễ nghĩa có lòng thương người lại bị câu chuyện của hắn ( là bịa ra mà cô nàng làm sao biết được vì hắn diễn sâu quá hahaha.) làm cho nàng tức giận muốn giết hết bọn cướp kia và thương cảm cho hắn.

"Cảm ơn nàng, sau khi ta chạy vào nhà thì chẳng còn gì, ta liền chạy theo dấu vết của bọn cướp để lại, trong đầu như cả thế giới chẳng còn gì nữa, cứ thế mà chạy rồi phía trước mờ đi.

" Và ta được nàng đây giúp đỡ!" Hắn liền nhin sâu vào đôi mắt ướt kia.

"Thôi ta đi đây, ta phải trả thù cho gia đình ta."

Thấy hắn mất bình tĩnh mà định bước đi liền nắm tay hắn giữ lại.

" Giờ thì chàng đi đâu có biết bọn cướp ở đâu không, rồi thì biết đi có đánh lại chúng không?"

Hắn thấy kế hoạch thành công khi đã lấy được lòng Mỹ nhân nhưng cũng giả vờ diễn tiếp" Nàng đã cứu ta, ta xin nguyện gi ơn này, còn ta, ta phải trả thù cho gia đình ta.

Hắn vùng tay ra khỏi cái siết của Hoa Mai mà gầm lên "TA PHẢI GIẾT HẾT BỌN CHÓ ĐÓ CHO DÙ ĐÁNH KHÔNG LẠI TA CŨNG PHẢI ĐI."

Anh Hoa Mai thấy hắn gầm lên, gân cổ nổi lên trông thực đáng sợ nhưng rồi nàng cũng bình tỉnh lại cùng đó tay nàng uyển chuyển mềm mại, một luồng sáng màu hồng cùng đó là mùi hương thoang thoảng.

Hắn thấy cô nàng múa may gì đó, sau đó có luồn hương thơm không cưỡng lại được liền hít lấy. Một cảm giác khá thoải mái truyền đi khắp người hắn sọc lên não hắn cảm giác đê mê dễ chịu.

Hắn đang diễn nhập tâm vào tình huống đó cũng mất bình tĩnh, liền cảm giác tinh thần thoải mái , rồi cũng bình tỉnh lại.

Anh Hoa Mai thấy cách mình có hiệu quả liền nhìn qua Ngọc Ngọc nói " Lấy nước cho Vô Tâm Huynh uống đi."

Ngọc Ngọc nãy giờ ngồi bên kia nhưng cũng nghe được câu chuyện, cũng là một cô gái nàng cảm thấy được sự bất hạnh của tên kia ,cái tên biến thái trước mặt biến đâu mất chỉ còn lại một người cần sự đồng cảm và yêu thương.

Liền đem nước lại cho hắn uống " Nè!, uống đi."

Vô Tâm lúc này là Kim Minh thấy thêm một con mồi nữa cắn câu liền cười thầm trong bụng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.