Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 51

Ham Muốn Tiềm Ẩn

51 Chương 51

Bất chợt nàng cảm nhận một cơn gío nhẹ táp lấy lưng mình, rồi cơ thể nàng được bao phủ lại trong cảm giác mềm mại, ấm áp. Lan Chi mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hai tay ông choàng chiếc áo lên che cơ thể Lan Chi, cẩn thận khép vạt áo đè lên nhau.

– Không nên tùy tiện cởi hết quần áo ra đâu. Dễ cảm lạnh lắm đấy.

Trong vẻ mặt ngơ ngác của Lan Chi, ông đi đến bên móc treo quần áo, lấy chiếc ví mình ra, rút ra một chiếc name card đưa vào tay Lan Chi. Nàng cúi xuống nhìn, là tên ông. Lan Chi ngẩn đầu lên nhìn, ánh mắt khó hiểu.

– Vụ anh Sơn tôi biết, đều do Phó của tôi thực hiện. Nó không đơn giản như cô nghĩ đâu. Hồng Sơn là bị người ta nhờ vã cài bẫy, nhưng ngay cả kẻ chủ mưu đó cũng không biết, tấm lưới thật sự bày ra đằng sau lớn tới đâu, dành cho những con cá lớn thật sự. – ông ta ngưng lại cho Lan Chi kịp tiêu hóa.

– Cô là một phụ nữ đẹp và hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp. Cô có thể giúp tôi trong một số công đoạn điều tra. Còn về chồng cô, cô có thể yên tâm. Anh ta sẽ được chăm sóc chu đáo. Nếu cô tìm được thông tin tôi cần, tôi sẽ hủy biên bản của Hồng Sơn và thả anh ta ra. – ông ngưng lại một chút, giọng trầm xuống.- Tôi nói trước, nhiệm vụ này có thể nguy hiểm, có thể cần cô hy sinh bản thân mình. Cô có thể về suy nghĩ kỹ, rồi gọi cho tôi.

Lan Chi nhìn ông thật sâu, nàng cảm thấy mình có thể thể tin người đàn ông này. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để cứu Hồng Sơn. Vì anh, nàng không e ngại bất cứ điều gì, cho dù là bị biến thành một con cờ cho người thao túng.

– Tôi chấp nhận. – Lan Chi kiên định trả lời.

– Tốt. Cô để lại số liên lạc và về nghỉ ngơi đi cho tốt. Ngày mai sẽ có người liên hệ. – ông Cương nói.


Lan Chi ghi số mình vào tờ giấy rồi đưa cho ông. Nàng xoay người đi ra ngoài, tay nàng đặt lên tay nắm cửa, chợt dừng lại.

– Ông khen tôi đẹp. Tại sao ông không muốn tôi? – giọng nàng nhẹ như gío thoảng, lưng không quay lại.

Ông Cương hít một hơi thật sâu, miệng ông cười khổ trước câu hỏi của nàng.

– Nói thế nào nhỉ? Tôi không cho phép mình hành động theo bản năng, khi lý trí tôi bảo rằng người phụ nữ trước mặt không tự nguyện.

– Cảm ơn. – Lan Chi im lặng, nói nhỏ và đi ra ngoài.

___________________

Lan Chi ngồi sau xe của Tuyên, nàng ôm chặt lấy cậu bé, gối đầu lên lưng cậu, nàng nhắm chặt hai mắt lại. Nàng đã quá mệt mỏi từ sáng sớm đến giờ, tâm lý Lan Chi căng thẳng kinh khủng, dù hiện giờ chỉ mới một giờ trưa, nàng vẫn cảm thấy như đã trôi qua một ngày dài.

Lan Chi về đến phòng liền ngã ra giường ngủ vùi. Nàng mơ thấy mình và Hồng Sơn âu yếm nhau dưới hồ bơi tại nhà, thật vui vẻ, thật nồng cháy, miệng Lan Chi nở một nụ cười, chìm vào giấc ngủ say.


Gần 18h00, Lan Chi mới bừng tỉnh dậy, bụng nàng réo lên ùn ục, chợt nhớ mình chưa ăn gì sau bữa sáng. Nàng với chiếc điện thoại định gọi cho phục vụ gọi thức ăn, nhưng chợt nhớ đến lời ông Cương khuyên mình nên nghỉ ngơi thư giãn trước khi bắt đầu nhiệm vụ. Nàng đổi ý, lấy điện thoại gọi cho Tuyên, cậu bé nhấc máy gần như tức thời, như đang chờ điện thoại của Lan Chi vậy.

– Em có xin nghỉ shift tối nay được không? Chị muốn đi ăn, rồi đi chơi Hà Nội. – Lan Chi cảm thấy giọng mình hơi nũng nịu với cậu ta, nàng cũng hơi ngạc nhiên.

– Dạ được chị! Để em gọi cho thằng bạn nói nó trực giúp. – Tuyên nói.

_______________________

Hai mươi phút sau, một chiếc taxi chở Lan Chi và Tuyên lao vút ra đường Nghi Tàm. Lan Chi không muốn đi xe máy, chẳng qua vì nàng sợ kiểu lái xe ngoài này, ý thức giao thông của người miền Bắc rất kém. Mọi người như cứ mạnh ai nấy chạy, đan xe lung tung, muốn rẽ ngang cứ việc rẽ, chẳng bao giờ phải nhìn xe sau lưng, như thể người lái sau có trách nhiệm phải tránh mình vậy.

Hai người đi vào một nhà hàng đặc sản Hà Nội bên bờ đê sông Hồng, có hàng liễu rũ thật đẹp. Lan Chi chủ động gọi món ăn, kêu thêm một chai rượu vodka Danzka cho hai chị em.

Món ăn thật ngon, rượu qua 4 lượt, cũng quá nữa chai, hai chị em nói cười huyên thuyên thật vui, nét mặt đỏ hồng hưng phấn.


– Chị hỏi Tuyên này, sao em không thắc mắc những việc chị làm sáng giờ ? – Lan Chi hỏi.

– Chị có lý do của chị. Em không nên hỏi.

Lan Chi nhìn ánh mắt trong veo của Tuyên, đúng là cậu ta nói rất chân thành. Nàng mỉm cười không nói về việc đó nữa.

Nàng quay lại hỏi chuyện Tuyên, cậu có cha mất sớm, hai mẹ con sống nương tựa nhau, hết lớp 12 cậu nghỉ học đi làm, tới nay vẫn chưa dám nghĩ đến việc quen bạn gái. Lan Chi cảm thương cho số phận của cậu, nhưng cũng khâm phục vì cậu vẫn lạc quan, phấn đấu và tự tin.

Hai chị em đón taxi ra về, mỗi người thả hồn theo một phương hướng riêng, không nói với nhau lời nào. Lan Chi nhìn sang Tuyên, mắt cậu nhìn lên ánh đèn vàng trên đường, long lanh sáng rỡ. Tay Tuyên như vô tình đặt lên tay Lan Chi trên nệm ghế. Bàn tay hơi run nhẹ, nhưng không thấy Lan Chi rút về, nó tự tin hơn, nắm nhẹ lấy tay nàng, cảm giác thật ấm áp. Khi xe về đến khách sạn, Lan Chi thoáng đỏ mặt rút tay về.

Lan Chi bước vào thang máy một mình, nàng cảm thấy cô đơn trống vắng. Nàng ước mong được nằm trong vòng tay Hồng Sơn vào lúc này, tỉ tê tâm sự và được ngủ trong lòng ngực ấm áp của anh.

Lan Chi đứng trước cửa phòng, tay mở túi xách tay, tìm chiếc thẻ từ để mở cửa. Nàng không để ý cửa phòng sau lưng nàng hé mở, bên trong tối đen, có một đôi mắt sáng đang rình rập nàng.

Bất chợt tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên, Lan Chi rút chiếc điện thoại ra, mắt nàng lướt qua dòng chữ trên màn hình, ánh lên nét vui vẻ. Nàng xoay người đi ngược lại về hướng thang máy. Đôi mắt trong phòng đối diện lóe lên nét giận dữ. Cánh cửa phòng bật mở, một gã đàn ông lách ra nhẹ nhàng, gã đi về hướng thang máy nơi bóng lưng Lan Chi vừa khuất tại ngã rẽ. Gã đi chậm rãi đến bên ngã rẽ, nép sát tường, lắng nghe tiếng cửa thang đóng lại, gã đi ra nhìn lên bảng điện tử của thang máy đang nhảy số lên từng bậc. Tầng 28, tháng máy của Lan Chi dừng lại ở tầng thượng của khách sạn. Gã lầu bầu chửi rủa trong miệng, rồi đưa tay bấm nút chờ thang.

Lan Chi bước ra ngoài thang. Trước mắt nàng là một nhà kính với khung thép sơn trắng, che phủ toàn bộ phía trên một cái hồ bơi thật lớn, nước trong xanh, ánh đèn dưới nước hắt lên phản chiếu trên những tấm kính, thật lung linh mờ ảo. Trong hồ có một đôi vợ chồng trẻ Tây phương, đang cười đùa trong nước. Lan Chi nhìn quanh quẩn không thấy Tuyên đâu, chính cậu bé đã nhắn tin mời nàng lên đây ngắm đèn đêm. Lan Chi nheo mắt nhìn về phía cuối nhà kính có một cánh cửa, nàng đi về phía đó.

Gío bên ngoài thật lạnh, Lan Chi run rẩy, tay kéo kín cổ áo. Nàng thấy Tuyên đang đứng sát thành ban công nhìn xuống thành phố. Cậu nghe tiếng bước chân của nàng, cậu quay lại, tay cầm một chiếc khăn tắm lấy bên cạnh hồ bơi, khoác lên cho Lan Chi. Nàng mỉm cười, hai bàn tay giấu kín trong khăn.

Thành phố Hà Nội nhìn từ trên cao khác biệt khá nhiều so với Sài Gòn, ít đèn hơn, tập trung theo nhiều cụm lớn và đặc biệt những cái hồ trong bóng đêm nhìn như mhững vệt dầu loang lỗ, phản chiếu ánh đèn.

Hai má Lan Chi lạnh buốt, nàng nghe được tiếng răng mình khẽ gõ lên nhau nghe lộp cộp. Tuyên như đã quen với nhiệt độ này, cậu chỉ mặc một chiếc áo phông như lúc đi với nàng.


– Chị đưa bàn tay cho em. – Tuyên quay sang, hai bàn tay cậu mở mở ra hướng về nàng.

Lan Chi đặt bàn tay nhỏ bé của mình lọt thỏm vào lòng bàn tay của Tuyên. Cậu úp hai tay lại với nhau xoa đều, Lan Chi cảm thấy bàn tay mình thật ấm áp dễ chịu. Tuyên lại tiếp tục làm nóng bàn tay kia của nàng.

– Tay em thật ấm. – Lan Chi nắm lấy hai bàn tay cậu áp lên hai má nàng, mắt nàng nhắm lại cảm nhận hơi ấm trên mặt mình.

Lan Chi mở mắt ra nhìn sắc mặt đỏ hồng của Tuyên, tay cậu run rẩy trên làn da trắng mịn của nàng. Lan Chi chợt nghĩ đến ngày mai, nàng sẽ bị cuốn vào vũng nước đục mà bản thân mình cũng không biết đi đến đâu. Lan Chi chỉ còn đêm nay để sống vì mình, sống đúng với mình.

Tay nàng đưa xuống trước ngực, khẽ mở hàng cúc áo, rồi bấm luôn chiếc áo ngực phía trước trước. Hai vú nàng bung ra to tròn kiêu hãnh, hai núm vú đỏ hồng rung rinh mờ ảo dưới ánh trăng đêm. Tuyên há hốc miệng, môi cậu run rẩy, ánh mắt cậu không rời được tòa thiên nhiên ngay trước mặt.

Tuyên đã nhìn thấy Lan Chi khỏa thân một lần, nhưng thoáng qua khá nhanh, lại với một khoảng cách, giờ đây đối diện với bộ ngực trần của nàng, cậu cứng đờ người. Hai tay Lan Chi đưa lên, nắm lấy hai bàn tay Tuyên đặt lên hai vú mình, cảm giác ấm áp dễ chịu lan khắp cơ thể nàng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.