Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 49

Ham Muốn Tiềm Ẩn

49 Chương 49

– Chưa đủ… – giọng gã khàn đục, cổ họng khô đắng.

Lan Chi mím chặt môi, nàng biết mình đang bị lợi dụng, nhưng nàng không có lý do phản kháng. Nàng đưa tay lên, bấm nút áo ngực phía trước. Hai tay nàng cầm lấy mép quần lót thoáng chần chừ, rồi hít sâu một hơi tuột xuống. Hai tay Lan Chi che ngang ngực và vùng da thịt giữa hai chân.

Lan Chi nhìn thấy đôi mắt nhỏ của hắn nheo lại, hơi thở gấp gáp.

– Buông hai tay ra. – giọng gã rung rung.

Lan Chi nhắm mắt, hít thở sâu, cố gắng không tức giận với yêu cầu càng ngày càng quá đáng của gã. Hai tay nàng buông lỏng sang hai bên, cơ thể không mảnh vải che thân của nàng hoàn toàn phơi bày trước mặt gã quản giáo.

Gã há hốc miệng nhìn tòa thiên nhiên trước mặt, gã ráng nuốt vào tất cả hình ảnh này, vóc dáng hoàn mỹ, ngực tròn trịa đỏ hồng, giữa hai chân phất phơ ít lông tơ, da thịt trắng hồng phản chiếu ánh đèn vàng. Gã cảm thấy dương vật mình độn to lên, cả người hừng hực như thời trai trẻ tuổi hai mươi.

– Xoay người lại.

– Mở hai chân rộng ra.


Lan Chi quay phắt người lại, mắt nàng long lên giận giữ, tên khốn nạn này đúng là không biết điểm dừng. Nàng nhận được đôi mắt lạnh băng của hắn, hắn không nói gì, nhưng nàng biết chỉ một tiếng phản kháng là mình sẽ nuối tiếc ra về mà không gặp được chồng.

Nàng nghiến răng, cuối người xuống, hai tay chống đầu gối. Nàng nghe tiếng bước giầy hắn nện lên sàn xi măng, hắn đi đến sau lưng nàng. Nàng cúi đầu nhìn ra phía sau qua hai chân mở rộng của mình, nàng thấy hai chân hắn đang gấp lại, hắn ngồi chồm hổm ngay dưới mông nàng nhìn lên.

– Dùng tay vạch hai mép âm hộ ra.

Lan Chi không tin vào tai mình, tên khốn này thật sự không xem nàng là con người. Nàng toan phản kháng thì…

– Cô không muốn thì thôi vậy, mặc quần áo vào rồi về đi. Tôi không thể cho cô gặp chồng khi không biết bên trong người cô còn giấu gì không.

Gã đứng thẳng lên xoay người như chuẩn bị đi ra cửa.

– Đứng lại! – Lan Chi hét lên, mặt nàng đỏ bừng vì uất ức nước mắt tuôn ra, môi nàng mím lại để không nấc lên.

Bàn tay Lan Chi đưa vào giữa hai chân, đặt lên hai mép âm hộ mình, ngón giữa và ngón áp út còn đeo nhẫn cưới tách hai múi thịt đỏ hồng rộng ra. Cơ thể nàng run rẩy, nàng cảm thấy tủi nhục kinh khủng, nàng nhắm mắt lại. Lan Chi cảm nhận hơi thở đầy mùi thuốc lá phả vào âm hộ mình, gã đưa mặt thật sát nhìn vào trong âm hộ nàng, hơi thở hôi hám của hắn gần hơn, gần hơn…


Lan Chi đứng thẳng người, xoay người lại, nhìn xuống gã đàn ông đang nửa ngồi nửa quỳ trên sàn. Ánh mắt gã nhìn nàng ngạc nhiên, rồi quét xuống hai núm vú nàng gần sát mặt, hắn có thể ngửi được mùi cơ thể nàng. Lan Chi mắt long lên như sẵn sàng liều mạng với hắn.

– Ông xem đủ chưa? Ông đừng ép người cùng đường. Tôi.. Tôi sẽ liều mạng với ông. – Lan Chi nói bừa trong cơn giận giữ.

Miệng gã thoáng nhếch lên khinh thường, gã biết mình không thể ép nàng được nữa. Nhưng đó là nhượng bộ tạm thời thôi, chờ xem.

– Kiểm tra xong, mời cô mặc quần áo vào, tôi đưa cô đi gặp anh ta. – Lời nói của gã trái ngược với hai mắt thèm thuồng không rời cơ thể Lan Chi.

Nàng mặc quần áo vào với tốc độ nhanh nhất, nàng không muốn cho gã vớt vát nhìn ngắm cơ thể mình thêm một giây nào nữa.

Gã Quản giáo dẫn Lan Chi đi ra khỏi căn phòng, đi sâu vào trong. Qua hai dãy nhà, tới một hành lang rộng, gã đến một bàn trực ban có cán bộ đang ngồi. Gã nói nhỏ với người đó, sau khi thương lượng vài câu, người đó đứng lên đi vào bên trong.

– Vào đây. Tôi phải giải thích với cô một việc, tôi phải ở kế bên để nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, để bảo đảm anh ta không mách cô về hủy chứng cứ.


Lan Chi không nói gì. Nàng quan sát căn phòng, khá rộng, có năm buồng đóng kín bằng cửa sắt. Gã mở một căn buồng ở giữa ra, mùi ẩm mốc bốc lên làm Lan Chi nhăn mũi. Hắn nhường nàng vào trước, trong phòng chỉ khoảng 2 mét vuông, trên tường có một ô cửa nhỏ bằng hai bàn tay, che lại bằng tấm thép trượt ngang. Gã đóng cửa sắt sau lưng nàng, tay đưa lên kéo ô cửa trên tường ra. Lan Chi hơi nhón chân nhìn qua lỗ trống, nàng thấy một hàng rào B40 căng ngang cách mình 2 mét. Nàng chợt hiểu ra một điều, nỗi ô nhục mình phải chịu vừa qua, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến quy định của trại giam, với khoảng cách xa như vậy khó có thể ném qua vật gì mà qua mắt được cán bộ đứng hai bên. Nàng cảm thấy kinh tởm gã quản giáo đứng sát bên mình, phì phèo điếu thuốc lá khói ngập cả gian phòng chật hẹp.

Đột nhiên hai mắt Lan Chi sáng lên, nàng thấy hai người đi bộ từ xa, một cán bộ và một người ăn mặc đồ kẻ sọc như phạm nhân. Nàng nhận ra người đó là Hồng Sơn, chồng nàng, dáng anh đi thất thểu, chân thấp chân cao. Nước mắt Lan Chi rơi lã chã, nàng nghẹn ngào không lên được tiếng.

– Anh … Sơn.. – tiếng Lan Chi tắt nghẽn trong cổ họng.

Hồng Sơn ngẩn đầu lên, anh nghe loáng thoáng tiếng gọi của Lan Chi. Tiếng gọi thân thương mà mỗi đêm trong nhà giam anh phải nghĩ đến để ru giấc ngủ. Anh không được báo trước là ra gặp ai, giờ đây nghe tiếng gọi của nàng, anh còn chưa tin vào tai mình. Hồng Sơn nhìn dáo dác tìm kiếm hình ảnh quen thuộc của nàng. Anh nheo mắt lại, anh thấy một bàn tay đưa đưa qua lỗ trống trên bức tường ngoài hàng rào, vẫn rối rít. Anh đã nhận ra đúng là Lan Chi, người vợ mình ngày đêm mong nhớ.

Hồng Sơn lao đến bên hàng rào, hai tay anh bấu chặt lên ô lưới thép, nước mắt anh tràn ra. Anh đã cố gắng nhẫn nhịn đương đầu với tội nghiệt mà kẻ khác bày mưu hãm hại mình, nhưng giờ đây đứng trước gương nhạt nhòa nước mắt của vợ, anh không kềm được rơi nước mắt.

Mắt Lan Chi nhòe đi vì nước mắt, hai tay nàng dụi đi để được nhìn rõ anh hơn nhưng nhìn thấy làn da tái nhợt, khóe mắt thâm quầng của Hồng Sơn, mắt nàng lại nhòe đi. Bao nhiêu câu hỏi nàng chuẩn bị dành cho anh bay mất, đầu nàng trống rỗng, nàng chỉ muốn nhìn anh lâu hơn.

– Em giữ gìn sức khỏe, đừng lo cho anh. Anh ở trong này ăn được, ngủ được, không tệ đâu. Anh nhớ em lắm. Em về nhà chờ anh vài ngày nữa anh sẽ về thôi. – Hồng Sơn tranh thủ nói thật nhanh.

– Em không sao anh đừng lo cho em. Em sẽ tìm cách lo cho anh. – giọng Lan Chi xen với tiếng nấc nhẹ.

Chợt một bàn tay đưa lên từ sau lưng nàng, đẩy cánh cửa nhỏ đóng lại.

– Không, ông làm gì vậy. Tôi vừa mới nói một câu thôi mà. – Lan Chi xoay lại giận dữ.

Nàng có thể nghe tiếng Hồng Sơn loáng thoáng bên kia bức tường, anh kêu tên nàng, anh van xin gã cán bộ. Tim Lan Chi đau nhói.

– Ông làm ơn đi. – Lan Chi nắm hai tay gã quản giáo như van xin.


Gã nhìn Lan Chi thật sâu, tay gã nắm lấy tay nàng, hướng đến ô cửa nhỏ, gã kéo cửa ra, đặt hai bàn tay nàng lên thành ô.

Lan Chi nhìn ra thấy ánh mắt vui mừng của Hồng Sơn. Bên tai nàng vang lên tiếng của gã quản giáo.

– Giữ được bao lâu là do cô đấy nhé!

Lan Chi rùng mình, nàng đã hiểu. Hai tay nàng bấu chặt thành, mặt nàng đưa sát lấp kín ô cửa, nàng không muốn Hồng Sơn thấy cảnh sắp diễn ra trong này.

Chiếc váy Lan Chi bị kéo cao tới eo, dây áo kéo xuống, quần lót nàng bị gã quản giáo xé rách vứt sang bên cạnh. Gã luồn tay qua dây kéo váy lên trước xoa bóp vú nàng, hai ngón tay gã se mạnh hai núm vú Lan Chi. Lan Chi nghiến răng chịu đựng, hai chân nàng bắt chéo vào nhau, siết chặt. Gã quỳ xuống, úp mặt vào khe mông Lan Chi, le lưỡi liếm dọc lên xuống.

– Lan Chi, em mệt ah? Sao mặt em đỏ vậy? – giọng Hồng Sơn vang lên đầy lo lắng.

– Em không sao.. chắc do trời hơi nóng thôi. – Lan Chi cố gắng trả lời tự nhiên.

– Em nghe nè… Việc của anh như thế này.

– Hồng Sơn tiếp tục nói một về một số nghi vấn, mà anh cố gắng phân tích trong mấy ngày nay.

Lan Chi cố gắng lắng nghe anh, miệng mỉm cười nhẹ, đầu nàng gật theo lời anh nói. Nhưng lúc này nàng cắn răng chịu đựng bàn tay của gã quản giáo cố chen vào giữa hai chân khép chặt của nàng, cúi cùng gã cũng thành công, dùng bàn tay thô nhám chà sát hai mép âm hộ của Lan Chi.

– Em muốn nói với anh rằng em sẽ tìm cách đưa anh ra ngoài… dù phải trả gía nào đi nữa em cũng … chấp nhận.- lời nói Lan Chi ngắt quãng.

Hai chân nàng không ngăn được ngón tay của gã quản giáo móc vào trong âm hộ nàng. Lan Chi cắn răng chịu đựng cảm giác đau rát, rồi như một cơ chế phòng vệ tự nhiên, âm hộ nàng tiết ra chất nhờn bôi trơn vật thể lạ đó.

– Đúng là đàn bà dâm, mau nước ghê… – gã nói như cố ý cho nàng nghe.

Lan Chi nhục nhã ê chề, nước mắt nàng tuôn rơi, nàng cảm thấy kinh tởm bản thân mình.

– Đừng khóc nữa em. Em khóc làm anh buồn lắm. – Hồng Sơn nói.

Lan Chi cố gắng mỉm cười, nàng không nói gì vì răng đã mím lại. Nàng cảm nhận được dương vật nóng và cứng ngắt gã đang đưa vào giữa hai chân nàng, đầu dương vật chà lên hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng. Hai tay gã vòng lên trước ngấu nghiến hai vú nàng, lưỡi hôi hám của gã liếm cổ nàng. Nhưng mặc cho hắn làm gì Lan Chi vẫn khép chặt hai chân. Gã quản giáo điên tiết, nhưng gã cũng không dám dùng sức mạnh với nàng, gã chỉ hy vọng làm cho nàng hưng phấn để nàng tự động mở hai chân ra. Nhưng Lan Chi kiên quyết khép chặt hai chân, tay nàng bám cứng lên ô cửa, để gã không kéo được mông nàng lùi về phía sau.

Nàng cảm thấy dường như gã quản giáo từ bỏ ý định nhét dương vật vào âm hộ nàng, gã tạm hài lòng với khẽ hở hình tam giác giữa hai chân và cửa mình nàng. Hơi thở gã dồn dập hơn, chân gã hơi cong xuống, hai tay nắm chặt hông nàng, nhấp dương vật thật mạnh, ép người nàng vào bức tường thô ráp. Dương vật của gã nóng hổi chà miếc hai mép âm hộ nàng, nàng cảm thấy hạ thể mình nóng bừng, cơ thể nàng phản ứng lại những kích thích bên ngoài. Lan Chi mặt đỏ hồng lên, nàng phải dừng chuyện này lại.

Lan Chi nhìn sâu vào mắt chồng.

– Anh phải tin em, em sẽ cứu anh ra. Em yêu anh. – Nàng buông tay ra, kéo ô cửa sập lại.

Tay Lan Chi vùng đẩy gã quản giáo ra khỏi người mình, kéo váy xuống. Gã ngã ngữa ra sau, dương vật dựng đứng, đầu sưng to, đỏ bầm, gã đã sát đỉnh cực khoái. Mắt gã long lên giận dữ.

– Mày dám trêu ông à! Mày liệu hồn thằng chồng mày còn ở đây lâu đấy!

– Ông đừng dọa tôi. Sẽ do chính tay ông trao anh ấy lại cho tôi. Chỉ trong vài ngày tới thôi. – nàng trầm giọng nhìn gã.

Tay nàng với chiếc quần lót dưới đất, cuộn lại, đưa vào giữa hai chân, chùi sạch chất nhờn nhòe nhoẹt, tiện tay vứt chiếc quần xuống đất, kế sát dương vật căng đỏ của gã quản giáo.

– Dùng cái này mà tự giải quyết. – Lan Chi liếc mắt nhìn dương vật căng tức của hắn, miệng nhếch lên khinh bỉ.

Nàng đi ra ngoài, bỏ lại tiếng gầm gừ nhỏ bên trong phòng kín.

– Con đĩ, mày sẽ hối hận. Mày sẽ phải quỳ xuống van xin dưới buồi ông. Ông chơi mày này… Hừm… Ông chơi…

_____________________

Lan Chi bước ra tới ngoài, nàng leo lên xe Tuyên chờ sẵn. Cậu bé nhìn thấy hai mắt Lan Chi sưng đỏ, hắn lo lắng cho nàng nhưng không dám hỏi.

– Về khách sạn ah chị? – Tuyên hỏi nhỏ.

– Ừ, về thôi. – Lan Chi nói nhỏ, tay nàng theo thói quen, vòng qua ôm lấy eo Tuyên.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.