Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 40

Ham Muốn Tiềm Ẩn

40 Chương 40

Lan Chi biết lúc này còn không ngăn ông lại, thì nàng không còn cơ hội nữa. Nhưng ông ta liệt dương mà, nàng chợt nhớ, Lan Chi thoáng mừng rỡ, rồi hụt hẫng vì nàng ý thức được ông ta không có khả năng cưỡng đoạt mình.

Bàn tay kia của ông luồn vào dưới váy Lan Chi, kéo chiếc quần lót nhỏ của nàng rơi xuống dưới chân. Bàn tay ông vuốt dọc giữa hai chân nàng hướng lên trên, đầu gối nàng run rẩy, chờ đợi. Ngón tay thô to của ông lách nhẹ vào giữa hai mép âm hộ ẩm ướt của Lan Chi, nàng bật ta tiếng rên khẽ.

– Ưm…

Ngón tay đó đi nhẹ nhẹ vào trong, miếc lên thành trên của âm hộ nàng, chân Lan Chi cố tình mở rộng hơn. Nó kéo ra nhẹ nhàng, sũng nước âm dịch của nàng, lại chậm chậm đi vào. Lan Chi nhắm chặt mắt lại, nàng đang dần chấp nhận việc nàng đang để một ông gìa thủ dâm cho mình.

Lan Chi khẽ kéo bên dây áo còn lại, chiếc váy rơi xuống, Lan Chi hoàn toàn khỏa thân trước ông Tào vẫn quỳ dưới chân nàng. Ông ôm chầm lấy nàng, miệng ông tham lam ngấu nghiến bộ ngực Lan Chi, nước miếng ông không kiềm chế được chảy dài xuống bụng nàng. Hai tay nàng ôm lấy đầu ông, hai chân nàng đứng rộng ra để ngón tay ông xâm nhập âm hộ mình.

Ông Tào đặt Lan Chi nằm xuống sàn, hơi lạnh của đá hoa cương làm nàng rùng mình. Miệng ông choàng lấy âm hộ của Lan Chi, lưỡi ông quét sạch âm dịch nàng rỉ ra. Lan Chi một tay đặt trên bàn tay ông đang bóp vú mình, một tay tự vuốt ve vú còn lại của mình.

– Ưm, ưm… – tiếng rên rỉ bị nén trong miệng của nàng, vang lên thật nhỏ.

Lan Chi ngẩn đầu nhìn xuống, giữa hai chân nàng là một mái đầu bạc gần hết, đang lúc lắc, run run theo nhịp điệu của chiếc lưỡi bên dưới. Nàng lại nhắm mắt lại, như bao phụ nữ khác nàng rất thích đàn ông dùng miệng kích thích âm hộ mình, nhưng cá nhân nàng lại thích nhìn sự say mê của đàn ông khi rút đầu vào hạ thể nàng. Lan Chi rên siết, nàng muốn có một cái dương vật lấp đầy khoảng trống trong mình, nhưng mơ tưởng điều này với ông Tào là không tưởng.


Chợt ông Tào chồm lên, ôm hôn ngấu nghiến hai vú nàng, tay ông vò lấy hai bên, vung lên cho miệng mình lần lượt mút đều hai bên. Lan Chi rên rĩ, một tay nàng phải đưa lên che miệng để tránh phát ra tiếng quá lớn đánh động người xung quanh.

Chợt nàng cảm nhận một vật ấm, cứng, rất to tách hai mép âm hộ mình, từ từ nông vào. Nàng há mốc miệng, vì kích thước của nó, đồng thời vì nhận ra đó là dương vật của ông Tào. Nhưng ông ta liệt dương mà. Dương vật của ông đi vào hết bên trong nàng, nàng cảm nhận âm hộ mình bị nông ra thật rộng.

Lan Chi nhìn lên ông Tào, mắt ông áy náy.

– I didn’t lie to you. It’s my fist time being a man since last five year… Please let me make love to you. – ông cầu khẩn.

Nàng không biết nói gì, nàng nhắm mắt lại, bản thân nàng cũng không thích vật to lớn đó cứ nằm lì trong âm hộ mình mà không di chuyển gì hết. Ông Tào bắt đầu nhịp nhàng cho dương vật mình quen dần cảm giác mà đã rất lâu ông tưởng chừng đã quên. Hai chân Lan Chi giang rộng ra, quặp lấy mông ông, nàng lắc đầu rên rỉ, bản thân nàng không tin được nàng đang làm tình với một ông gìa liệt dương, mà dương vật to lớn của ông làm nàng thích điên lên.

Ông Tào thở hỗn hển, mặt ông đỏ bừng, 5 năm nay ông không gần đàn bà, vì không một người nào làm được dương vật ông cương cứng. Cho đến khi gặp Lan Chi, lần đầu tiên được ôm nàng, cảm nhận bộ ngực êm ái của nàng tì vào ngực mình, dương vật ông như thức tỉnh. Ông đã mừng rỡ như điên, ông càng ham muốn người phụ nữ này hơn. Nhưng giờ phút này, ông mới hiểu mình đã gìa, ông không kiểm soát được bản thân mình nữa.

Ông Tào gầm lên, ông gục xuống người Lan Chi. Lan Chi thở dài, nàng vuốt tóc ông, nàng thông cảm cho ông. Một người đàn ông ở tuổi ông, liệt dương thời gian dài, được như thế là đã giỏi rồi.

Lan Chi ngồi dậy mặc lại quần áo, quần lót nắm trong bàn tay. Nàng nhìn lại, ông Tào nhìn nàng với ánh mắt cảm kích chân thành. Lan Chi mỉm cười không nói gì. Nàng đi dọc hành lang về phía nhà vệ sinh, nàng muốn rửa sạch tinh trung đang nhơ nhớp giữa hai chân mình.


Lan Chi vừa đi vừa suy nghĩ đến việc mới xảy ra, may mắn là không ai thấy. Khi nàng vừa vào toilet, bất chợt đèn tắt ngóm, một bóng đen ôm chầm lấy nàng từ phía sau, tay hắn vòng qua chụp kín miệng nàng. Cửa toilet tự động đóng lại, hoàn toàn tối đen, Lan Chi vũng vẫy giữ dội nhưng nàng không làm được gì với hai cánh tay khỏe mạnh của kẻ này. Hắn giật xé đứt dây váy nàng, tuột xuống chân. Nàng bị đè nghiến lên bàn nước rửa tay, hai chân đạp ngược lung tung ra phía sau, nhưng chỉ trúng được chân gã vài lần. Hắn đè người lên lưng nàng, hai tay vòng xuống bóp nắn thô bạo hai vú nàng, Lan Chi đau đớn hét lên, tiếng hét của nàng vang vọng trong phòng vệ sinh. Hắn giật mình đưa tay bụm chặt miệng nàng lại, tay kia hắn lấy dương vật vội vàng tìm kiếm âm hộ nàng. Lan Chi quyết không để hắn toại nguyện, nàng lách mông sang một bên, cảm nhận đầu dương vật hắn cứng ngắt đâm vào bên mông mình. Miệng nàng mở ra, cắn nghiến vào lòng bàn tay hắn, hắn đau đớn giật tay ra, nàng lấy hết sức mình hét lên một tiếng nữa. Tiếng vang ong ong cả phòng vệ sinh. Hắn hốt hoảng buông lỏng nàng chạy mất ra ngoài. Hắn vừa khuất bóng không bao lâu đèn phòng vệ sinh vụt sáng, Rujah, Thục Nhi, ông Rai- Chủ tịch và vài người nữa lao vào. Mọi người hốt hoảng khi thấy Lan Chi váy áo bị kéo rách một bên, tay nàng che hờ bầu ngực của mình, mặt nàng xanh mét.

– Chị có sao không ? Có chuyện gì vậy ? – Thục Nhi hốt hoảng chạy đến lấy tay kéo dây áo lên cho nàng.

– Chị.. Chị không có gì. Chị bị trơn té, đèn lại tắt nên.. Chị muốn về. – Lan Chi chợt thay đổi sự việc xảy ra.

Thục Nhi quay sang giải thích cho mọi người biết, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

___________

Suốt đường về Lan Chi không nói gì, chỉ trả lời vài câu hỏi thăm của Rujah. Lan Chi im lặng suy nghĩ đến bàn tay run rẩy nắm chặt của ông chủ tịch, mắt của ông lóe sáng khi bắt gặp ánh mắt nàng lén nhìn tay ồng. Ông ta biết nàng đã nhận ra, nhưng ánh mắt ấy nói lên điều gì, thách thức và đe dọa.

Về đến khách sạn, đồng hồ vừa điểm 10h00 tối. Lên đến phòng, khóa chặt cửa lại, Lan Chi đã quyết định phải kể mọi chuyện cho Thục Nhi biết. Thục Nhi sững sờ lắng nghe câu chuyện tưởng như chỉ có trong phim.


Lan Chi muốn hủy chuyến đi, về Việt Nam ngay, càng sớm càng tốt. Thục Nhi hoàn toàn ủng hộ nàng, hai cô gái thống nhất với nhau mọi việc cần làm.

Thục Nhi thu dọn vali cho cả hai người, còn Lan Chi gọi ra sân bay đổi chuyến bay. Họ thật may mắn, chuyến bay cuối cùng trong ngày về truyenc.com là 11h30. Hai nàng còn 90 phút để chuẩn bị mọi thứ và đến sân bay.

Hai cô gái lặng lẽ kéo vali xuống sảnh tiếp tân. Sảnh rộng thênh thang chỉ có ba người khách check in muộn. Lan Chi cố nặn ra vẻ mặt tươi tỉnh, nàng yêu cầu trả phòng. Anh nhân viên quầy tiếp tân thoáng ngạc nhiên, vì theo lịch hai nàng sẽ check out ngày mai để đi Pattaya, hai nàng sẽ ở tại một chi nhánh của chính khách sạn này tại Pattaya.

Anh ta lịch sự hỏi hai nàng muốn cancel booking phòng tại thành phố biển Pattaya không, Lan Chi khôn khéo nói rằng vẫn giữ booking, hai nàng đi bằng xe của bạn lên đó.

Khi hai nàng vừa đi ra, anh tiếp tân thoáng chần chừ, anh nhấc điện thoại gọi cho số công ty đã đặt booking cho Lan Chi và Thục Nhi.

Lan Chi và Thục Nhi nhảy lên chiếc taxi đầu tiên bắt được, yêu cầu ra thẳng sân bay. Khi xe chạy được 5 phút, hai nàng mới thả lỏng đôi chút, Thục Nhi mệt mỏi vì party cả đêm, nàng tựa vào vai Lan Chi ngủ ngon lành. Lan Chi vẫn lo lắng không ngủ được, linh tính báo cho nàng biết mọi việc không đơn giản như vậy. Nhìn Thục Nhi ngủ vô tư cô bé nhỏ bên mình, nàng thầm cảm ơn, có Thục Nhi bên cạnh trong những giờ phút này nàng cảm thấy an tâm hơn. Nhưng nàng cũng ý thức rằng mình phải cứng rắn hơn để có thể che chở cho Thục Nhi.

Xe taxi chạy khá nhanh, Lan Chi cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, nàng cố chống lại cơn buồn ngủ nhưng thật khó. Xe đi vào đường cao tốc ra sân bay, Lan Chi yên tâm nhắm mắt lại định bụng chỉ chợp mắt một chút, nhưng nàng ngủ thật. Đột nhiên chiếc xe hãm tốc độ nhanh, tấp vào lề. Lan Chi bừng tỉnh, nàng thấy ánh đèn đỏ chớp lóe lên bên mắt mình, một chiếc xe cảnh sát ép sát chiếc taxi của mình. Nàng nheo mắt nghi ngờ, tay lay người Thục Nhi dậy.

Hai tên cảnh sát mặc đồng phục đen ôm sát người bước xuống, súng đeo bên hông, tay cầm dùi cui cao su tiến đến bên xe. Tài xế taxi run rẩy, ấp úng hỏi chuyện bằng tiếng Thái, hai gã lạnh lùng xem giấy tờ của tài xế taxi, rồi ném trả lại. Hai tên đi ra sau xe, dùng dùi cui gõ lên cửa kính xe, yêu cầu kéo kính xuống.

– Your passport. – giọng hắn nói ngắn gọn, cứng ngắt.

Lan Chi và Thục Nhi rút passport ra, tay cầm run run, đưa qua khung cửa xe. Hắn giựt lấy một cánh thô bạo khỏi tay nàng, lật ra, liếc nhìn hình bên trong và nhìn gương mặt hai người như so sánh. Hắn cầm passport hai người nhét vào túi áo trước ngực trước bốn mắt ngạc nhiên mở tròn của hai nàng.

Hai gã mở bung cửa xe, nắm tay Lan Chi và Thục Nhi thô bạo lôi ra khỏi xe, trong tiếng la hét của hai cô xen lẫn tiếng Anh và tiếng Việt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.