Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 39

Ham Muốn Tiềm Ẩn

39 Chương 39

– Lúc đó chị ở đâu? – Thục Nhi như chợt nhớ ra, ánh mắt nàng nhìn Lan Chi tra xét.

– Chị… Chị thấy em như vậy. Chị núp bên trong. – Lan Chi ấp úng, hai má nàng hơi đỏ, nàng cố gắng bình tĩnh để Thục Nhi không phát hiện ra điều gì.

– Ah em biết rồi… – Thục Nhi lao chồm lên đè Lan Chi ngửa ra. – Chị xấu lắm. Chị xem lén em và hai gã đó.

– Oh.. Đâu có.. Chỉ có chút chút thôi. – Lan Chi thở phào, nàng cứ ngỡ lộ ra chuyện của mình, nàng đành nhận rằng mình xem lén còn hơn để Thục Nhi biết lúc đó nàng cũng không có thời gian đi xem.

– Chị xấu lắm.. Xấu lắm.. Nhìn lén nè.. Nhìn lén nè..

Căn phòng vang lên tiếng cười đùa lanh lảnh của hai nàng.

_____________

Chiếc Mercedes của Rujah rẽ vào cổng một căn biệt thự lớn ở ngoại ô Bangkok. Rujah hôm nay đặc biệt qua rước Lan Chi và Thục Nhi đi dự tiệc sinh nhật của Chủ tịch Công ty. Hai nàng hôm nay diện bộ quần áo đắc ý nhất của mình, tự bảo mình không làm mất mặt đại diện phía Việt Nam. Lan Chi mặc một chiếc váy đen dài, cổ hai dây trễ sâu khoe nữa bầu ngực tròn trịa của nàng, phía sau trống lưng nên nàng sử dụng miếng dán ngực, chiếc váy ôm sát cặp mông to tròn của nàng. Lan Chi tự tin chiếc váy này sẽ thiêu đốt mọi ánh mắt. Thục Nhi thì trái ngược với Lan Chi, nàng chọn phong cách trẻ trung, năng động, trong chiếc váy ống, lóng lánh kim tuyến, cực ngắn phô diễn cặp đùi thon dài và bộ ngực hừng hực sức sống của nàng. Rujah cũng phải lắc đầu cười khổ trước sự quyến rũ của hai nàng.


Sinh nhật của ông Chú tịch, theo lời Rujah nói, hàng năm đều quy tụ đủ bộ mặt của các cán bộ chủ chốt của công ty và sự hiện diện của một số lãnh đạo thành phố, mối thâm tình của ông.

Ông chủ tịch, tên Rai Kumah, người Thái Lan gốc Ấn, là một trong những tỷ phú trẻ nổi bật tại Thái Lan. Hôm nay là sinh nhật ông 52 tuổi.

Căn biệt thự ông, theo suy nghĩ của Lan Chi, không rộng như của ông Sáu Minh, nhưng vóc dáng của nó thể hiện rõ sự bề thế và uy quyền của chủ nhân. Hai cánh cổng bằng đồng cao 6 mét, nặng hàng tấn, mở ra đóng vào bằng motor kéo. Tường bao quanh cao 5 mét, ốp đá đen vàng, kết hợp với màu cánh cổng tạo thành một sự huyền bí, cổ kính. Đường vào lát đá xanh, hình vòng cung đi lên dốc như lên ngọn đồi nhỏ, hai bên là hàng cây to cao có niên đại hàng trăm năm, rừng cây này chắc chắn có trước căn biệt thự này. Cuối đoạn đường ngắn, căn biệt thự sơn màu vàng nhạt hiện ra, phía trước là một hồ phun nước với bức tượng vệ nữ bằng đá tạc, trước cổng nhà là một hàng cột kiểu La Mã cao 12 mét từ đất lên tới mái nhà, rất nhiều khung cửa sổ kính xếp ngang dọc nhìn lóa cả mắt. Lan Chi nghe hơi thở Thục Nhi nặng nề bên cạnh mình, nàng biết cô bé đang e ngại trước cảnh quan trước mắt với thân phận của hai người.

Lan Chi hiểu tâm trạng lo lắng của Thục Nhi, nàng khẽ nắm tay trấn an cô bé, tay Thục Nhi lạnh toát, ướt mồ hôi.

Khi ba người bước vào bên trong căn biệt thự, sự xa hoa lộng lẫy của nó mới thực sự phô diễn ra hết, bên ngoài chỉ là bề nổi của tảng băng. Nền lót đá hoa cương, nội thất mạ vàng rực rỡ, ngà voi dùng để trưng bày, đại dương cầm biểu diễn nhạc hòa tấu… những thứ xa hoa mà hai nàng chỉ thấy trong phim ảnh, đang sờ sờ trước mắt. Lần này ngay cả Lan Chi cũng phải hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.

Quan khách bên trong rãi rác vài nhóm, tụm ba tụm bốn nói chuyện, khi ba người bước vào, tiếng nói chuyện đột nhiên tắt ngấm, Lan Chi có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt quét qua cơ thể mình. Trong các nhóm, Lan Chi phát hiện ra ông Tim, ông Tào Trình và Kẻo Lạt đang nhìn mình mỉm cười, nàng cúi người chào lại đáp lễ. Lan Chi giữ vẻ mặt tự nhiên, môi thắp lên một nụ cười nhẹ, nàng đi theo Rujah đi đến một nhóm người trong góc phòng, nơi đó hiện diện chủ nhân của đêm tiệc, ông ta đã xoay người lại, nhìn họ mỉm cười thân thiện.

Rujah khom người thật sâu chào ông theo kiểu truyền thống Thái Lan, ông khẽ gật đáp lễ. Lan Chi bước đến trao phần quà mà nàng cẩn thận lựa chọn với chồng, một bức tranh vẽ phong cảnh đồng quê Việt Nam. Ông khá khách sáo đối với Lan Chi và Thục Nhi, ông tươi cười bắt tay và hỏi thăm xã giao hai nàng nhận xét về đất nước Thái Lan, các danh lam thắng cảnh hai nàng nên đi tham quan, nhưng tuyệt không nói gì về công việc của công ty. Lan Chi lén nhìn vị tỷ phú được đánh gía là trẻ và đầy tiềm năng, ông ta nhìn còn trẻ hơn tuổi, dáng người rất vừa vặn, chắc khỏe, ánh mắt sáng, vầng trán thật cao. Nàng không nghe nói ông có vợ hay không, nhưng có một số việc với thân phận của nàng không nên hỏi.

Sau 20 phút trò chuyện, buổi tiệc bắt đầu tại khuôn viên phía sau căn biệt thự. Phía sau là khuôn viên hồ bơi và một bồn tắm jaccuzzi ngoài trời, ánh sáng dưới hồ bơi hắt lên lunh linh, gợn sóng. Lan Chi chợt nhớ đến hồ bơi nhỏ sau nhà mình, tuy nhỏ hơn nhưng nàng cảm thấy ấm áp hơn nơi này, nơi đó nàng có nhiều kỷ niệm thật đáng nhớ. Bữa tiệc cao cấp nào dường như cũng nhàm chán, không ồn ào vui nhộn, không rượu bia xả láng, chỉ có âm thanh hòa tấu nhẹ, thức ăn cầu kỳ, rượu ly cao.


Lan Chi và Thục Nhi bắt đầu là tâm điểm thu hút của khá nhiều đàn ông, họ chỉ lởn vởn nghe chuyện, hoặc bắt chuyện chút ít, họ vẫn e ngại danh khí của chủ nhân nơi này, nhưng cũng không nỡ nhường phần cho kẻ khác tán tỉnh hai nàng. Một trong những vị khách bền bỉ bên hai nàng nhất là ông Tào Trình, ông rất vui vẻ nói chuyện đùa giỡn với hai nàng, duy có mình ông là bạo dạn hơn hết. Ông mời Lan Chi nhảy một bản, nàng tròn mắt không hiểu ý ông muốn nhảy thế nào với loại nhạc hòa tấu này, nhưng nàng không dám từ chối làm mất mặt ông trước nhiều ánh mắt quan sát hai người.

Ông nắm tay Lan Chi dẫn nàng ra khoảng trống bên bờ hồ bơi, trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, ông ôm eo nàng sát vào người mình, hai tay đặt trên vùng eo mềm mại của nàng. Điệu nhảy ông muốn, nói trắng ra là slow mùi mẫn, lúc nào cũng nhích nhích đều đều, hoàn toàn không phù hợp gì với điệu nhạc lúc trầm, lúc réo rắc của Beethoven. Lan Chi chỉ dám nhìn ngang hoặc cúi đầu xuống né tránh ánh mắt hau háu của ông Tào. Ông không hề e ngại nhìn vào khe sâu hút giữa ngực nàng và như để hợp thức hóa việc này, ông xin phép nàng cho ông được nhìn, theo lý lẽ của ông, ông không thích làm việc lén lút, trước mặt có bộ ngực đẹp như thế, ông không thể không nhìn, nhưng đã nhìn là phải xin phép. Lan Chi bật cười trước lý luận táo tợn của ông, nàng bắt đầu cảm thấy ông ta thú vị. Nàng khẽ gật đầu, má đỏ tới mang tai, đây là lần đầu tiên nàng lên tiếng cấp phép cho một người đàn ông nhìn ngực mình.

Có tiền lệ của cặp nhảy Lan Chi, sau đó tiếp theo nhiều cặp nhảy khác tiến ra, có cả Rujah dìu Thục Nhi nhảy, cô bé có vẻ rất vui.

Sau 9h00 tối, Lan Chi để ý số lượng khách ra về khá nhiều đã giảm đi quá nửa, chủ yếu còn lại những người nàng biết, tức là người của công ty. Ông Rai rất vui bữa nay, ông uống rượu vang nhiều đến mức mặt đỏ hồng lên, vẫn không có vẻ muốn dừng. Mọi người cũng bắt đầu hơi say, ai cũng mặt mày đỏ bừng. Thêm vài người nữa xin phép đi về.

Lan Chi bắt đầu ngà ngà, nàng không nhảy nữa nhưng vẫn không thoát được ông Tào theo sát mình. Nàng chần chừ định rủ Thục Nhi đi toilet, nhưng cô bé cứ quấn lấy Rujah nhảy. Như đoán được ý nghĩ của nàng ông Tào nói nhỏ đề nghĩ dẫn đường nàng đi toilet. Mặt Lan Chi đỏ bừng, gật nhẹ đầu.

Toilet nằm dưới Trệt thông qua hành lang thật lớn. Ông Tào tế nhị đứng lại chờ nàng cách cửa toilet một khoảng xa. Bên trong toilet thực sang trọng, từng đường nét rất tinh tế, chăm chút, các vật dụng cũng đầy đủ đến từng chút một, nước hoa loại nhỏ dành cho phụ nữ với hơn 30 thương hiệu nổi tiếng khác nhau, Lan Chi không biết đánh gía cấp độ chu đáo của chủ nhân căn nhà như thế nào. Nếu xếp loại theo khách sạn thì chuẩn này phải đạt ngoài 7 sao. Nàng cũng tìm được hiệu nước hoa mình dùng, tranh thủ chăm sóc lại một chút mùi hương cơ thể mình.

Lan Chi đi ra ngoài toilet, nàng không thấy ông Tào chờ mình, nàng tiếp tục đi dọc hành lang về chỗ hồ bơi, chợt nàng thấy một bóng người xa xa đứng nhìn ra vườn. Dáng người ông Tào đứng đó, hút thuốc thật cô đơn, ông đứng bần thần, mái tóc chấm bạc ánh lên dưới ánh đèn từ xa, nhìn ông như gìa hơn mười tuổi. Lan Chi tới gần ông cũng không hay biết. Nàng lại bên ông, cũng đứng nhìn ra vườn ông không quay đầu qua, dường như ông đã nhận ra nàng.


Ông kể về cuộc đời mình, sự cố gắng học hành, thánh đạt công danh, thất bại trong hôn nhân, thất bại về sức khỏe chăn gối, sự khinh khi của những người phụ nữ biết ông mắc chứng liệt dương, La Chi không biết tại sao ông lại kể cho mình bao nhiêu chuyện đó, vì dù sao nàng cũng vừa nói chuyện với ông hai lần. Nhưng nàng hiểu tâm trạng ông bấy giờ, ông cần người lắng nghe mình, chỉ đứng im và lắng nghe. Khóe mắt rưng rưng, một giọt nước mắt không cầm được chảy dài xuống má ông, kéo theo nhiều giọt khác.

Lan Chi bối rối, nàng lấy khăn giấy trong ví tay ra, chậm lên mặt ông. Tay ông đột nhiên đưa lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Lan Chi vẫn để nguyên cho ông ta nắm tay mình. Ông ốp bàn tay nàng lên mặt, vuốt nó xuống má và hôn vào lòng bàn tay nàng. Lan Chi không hiểu ông định làm gì, nhưng nàng không nỡ cắt ngang cảm xúc của ông ta.

– You’re the most beautiful woman, i’d ever met. I’m not really a man now, but I still wish to feel your body once, even it’d be my last wish. – ông Tào nói thì thào trong lòng bàn tay nàng, nhưng Lan Chi nghe rõ từng tiếng một.

Nàng bối rối, lời nói ông rất chân thành như một ông gìa trăn trối lời cuối cùng trước khi chết. Nàng không phải người tùy tiện, nhưng nàng càng không phải tuýp phụ nữ truyền thống. Vấn đề là Lan Chi không hề có bất cứ cảm giác gì với ông, một lão gìa mà cả thiên hạ công nhận là liệt dương. Nàng nhìn lên, mắt ông ấy còn đỏ hoe, mắt ông ánh lên sự chờ mong, cầu khẩn. Bất chợt ông ta quỳ thẳng xuống, Lan Chi nghe được cả tiếng khớp chân ông chạm mạnh xuống sàn. Nàng hoảng hốt, bước tới đưa tay đỡ ông. Hai cánh tay ông ôm chầm lấy ngang mông nàng, ông cọ mặt mình vào bụng nàng. Lan Chi thở dài, đứng im cho ông Tào ôm như vậy.

Hai bàn tay ông Tào run rẩy, vuốt ve nhẹ nhàng hai mông Lan Chi, mắt ông lim dim như hưởng thụ. Lan Chi cứng đờ cả người, nàng không biết phải làm gì, đẩy ông ta ra, nàng không nỡ, tiếp tục thế này… Cảm giác nhột nhạt sau mông truyền đến, tay ông vuốt dọc kẽ mông nàng, lớp váy mỏng của nàng bị chèn vào giữa khe mông mặc quần dây của nàng. Bàn tay ông tiếp tục vuốt sâu xuống, chạm vào vùng thịt mềm mại mẫn cảm giữa hai chân Lan Chi. Nàng rùng mình, hai tay nàng toan đẩy ông ta ra, nhưng nhìn ánh mắt rưng rưng cầu khẩn của ông, lòng nàng chùng xuống. Nàng biết nếu nàng không ngăn ông lại, nàng sẽ bị ông tiếp tục sàm sỡ nhiều hơn.

Nhưng người đàn ông này chỉ còn một nửa đàn ông, số phận ông thật bi đát, đàn bà khinh bỉ ông ta, ông ta chỉ mong muốn được vuốt ve mình, dù chỉ là mong muốn cuối cùng trong cuộc đời. Lan Chi thở dài, hai tay nàng đặt trên vai ông buông lỏng, nàng nhắm hai mắt lại.

Bàn tay ông ta tiếp tục miết lên mép âm hộ Lan Chi qua lớp váy, nó run rẩy khi thấy nơi đó của nàng đang nóng dần lên. Lan Chi nắm chặt vai ông, miệng mím lại, nàng không muốn tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng mình. Nàng cảm nhận mặt ông Tào ngẩn lên, miệng ông ngậm nhẹ lấy bên dưới bầu vú không mặt nịt ngực của nàng, một bàn tay ông vuốt dọc thân sau của nàng, khẽ di chuyển ra phía trước, nhẹ nhàng đặt lên một bên vú mềm mại, dừng lại như chờ phản ứng. Lan Chi vẫn im lặng, tim nàng đập nhanh hơn, ông Tào có thể cảm nhận nó truyền đến qua lòng bàn tay ông đặt trên ngực nàng. Bàn tay ông vuốt ve nhẹ bên vú nàng, làn da màn thoáng nổi lên những hạt sần nhỏ, Lan Chi nổi da gà. Tay ông kéo nhẹ một bên dây áo váy cho nó tuột qua vai nàng, một bên ngực tròn trịc của Lan Chi phơi ra trước mắt ông. Ông sững sờ, hít thở nặng nề. Ngón tay ông run run, lột nhẹ miếng dán ngực ra, núm vú đỏ hồng Lan Chi bung ra kiêu hãnh. Ông Tào nuốt nước miếng, ông cảm thấy nước miếng mình trào ra nhiều đến mức muốn dìm chết ông. Mắt ông không rời được bên ngực hoàn mỹ của nàng, miệng ông hé mở, lưỡi ông liếm một vòng xunh quanh chiếc núm, ông cảm thấy nó run rẩy trong miệng mình.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.