Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 3: Câu Dẫn (1)

Ham Muốn Tiềm Ẩn

3 Chương 3: Câu dẫn (1)


Sau những ngày lên kế hoạch tỉ khi tham khảo những câu chuyện dở khóc dở cười trên mạng và tại [ MyTruyen .Com ]. Tôi hào hứng sau khi đi chợ mua được mấy chiếc quần con size nhỏ hơn bình thường. Nhún nhảy theo điệu nhạc với cái loa máy tính mới mượn được của anh Phi mà ngân nga hát nhép. Tôi có thể tự tin với các thể loại trong thể loại nhưng mỗi khi nhắc đến hát và tiếng anh thì mất hết niềm kiêu hạnh. Không biết hát không đồng nghĩa với việc không thích nghe hát nhưng tiếng anh ngu thì đồng nghĩa với việc ghét tất cả những thứ liên quan tới nó...

Sau khi đi làm trận bóng về với các anh các chú các bác thì tôi hào hứng vào phòng thay quần. Vẫn là cái quần thể thao màu đỏ nhưng tôi thay chiếc quần con phía trong. Chỉnh lại thằng em cho hướng lên trên thế là nó đội lên một cục phía trước...

· Em chào cô....

· Đánh bóng về rồi à... lại thua chứ gì?

· Sao cô biết hay vậy?

· Cô mà lại....

· Hôm nay em thắng hai kèo lẫn.... hihi

· Nay dám trả treo với cả cô nữa cơ à.....


· Hihi.....

Thế là cố kìm nén cảm xúc để không nhìn cô trong bộ đồ thun bó sát khoe đường cong cơ thể mà tập trung vào điệu nhạc notop sôi động. Sau một lát tập kéo xà đơn và tập tạ tay nhẹ nhàng tôi chuyển qua tập bài tập ưa thích nhất. Nằm sấp xuống chiếu để hai tay đặt úp xuống đất ngang ngực, chân duỗi thẳng và mu bàn chân úp xuống, hít vào. Cứ thế vừa tập vừa nhìn cô uốn éo đầu xa. Cô Liên đang đứng trên tấm gỗ mà phía chính giữa được gắn vòng bi rồi lắc qua trái qua phải để tập cơ bụng và eo. Bàn gỗ ấy chính tay tôi thiết kế sau khi được thầy chỉ dẫn dành riêng cho cô và nhìn cô đang say xưa lắc lư làm tôi không khỏi chạnh lòng.

Cô Liên không hề để ý đến tôi dù một giây phút. Vậy là cái công chuẩn bị mấy ngày qua trở thành công cốc sao. Hụt hẫng là vậy nhưng nhìn cặp mông săn chắc vểnh cao cùng đôi chân dài nuột nà làm tôi rão rực hẳn lên…

- Mặc kệ cô… mình phải cố gắng kìm chế cảm xác bản thân.

Tôi nói thầm với bản thân rồi lại chuyển bài tập khác với tư thế có người đưa thẳng hai chân lên trời. Không biết tài tập này là gì và với mục đích thế nào nhưng chú H chỉ bảo và căn dặn tập thường xuyên sẽ có ích sau này nên tôi không dám bỏ qua.

Lão đi những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt tôi tiến lại vòi nước tu hơi nước cho đã nghiền. Khi tôi quay lại thì bắt gặp cô đang nhìn tôi với khuôn mặt ửng đỏ. Cô mỉm cười nhìn sang nơi khác rồi đi đến dọn dẹp mấy thứ. Sau khi tôi thu dọn mấy thứ thì cô đã lặng lẽ đi theo lối mòn về vào lúc nào.

Nhìn quanh xem thấy cô đã vào nhà chưa tôi vỗi chỉnh lại thằng em cho dễ chịu chút xíu. Quần tôi đội lên một cục u to tướng như muốn nói chim em to lắm nhưng cô chưa kịp nhìn thì tôi đã thấy khó chịu vô cùng khi mặc quần chật tập thể dục…


Cứ thế thế sáng và chiều tôi lại khoe cơ thể săn chắc của tuổi thanh niên mới lớn trước cô giáo mình. Và cứ thế sau mỗi buổi tập là vùng háng tôi lại rát rát khó chịu vô cùng nhưng cũng đành chấp nhận vì mục tiêu cao cả đã đặt ra.

- Cô đang soạn bài à… Tôi đứng cửa nhìn cô chăm chú nơi bàn học hỏi.

- Cô đang chấm bài thi…

- Ông đi đâu rồi cô…

- Ông chắc lại đi đánh cờ với các cụ rồi…

Thế là tôi chán nản đi vào giường cô ngã người nằm xuống với quyển tiểu thuyết đọc. Đang định sang tìm ông Nhật xin ít lưỡi câu mai đi câu tôm với bọn bạn.

- Không về học còn nằm đó đọc truyện à…. Cô quay lại lườm lườm tôi nói.

- Mai chủ nhật mà cô….


- Sợ học nhiều quá nó tốt đi à….

- Học ít hiểu nhiều mà cô… hihi….

- Thế để cô nói mẹ nha….

- Xì… cô lại vậy rồi. Em về học ngay đây…

- Hihi… xuống bếp lấy ổi lên ăn…

- Em về học bài mà….

- Thế cô ăn mình vậy… hihi…

Cô mang kính cận cô rất trí thức và rất đẹp, rất duyên. Nhìn cô tôi lại nhớ đến ngôi sao phim người lớn Nhật Bản Yoshizawa Akiho. Hai người rất giống nhau và có nét cuốn rũ khó tả vô cùng…

- Sao bảo về cơ mà…. Cô ngồi nơi bàn nghiêng người nói.

- Em sợ cô buồn…

- Hihi….


Cô ngồi lại giường rồi cắt ổi để hai cô trò ăn. Khi cô tới gần thì một mùi hương nhẹ nhàng em ái dễ chịu vô cùng lan tỏa. Khi cô cúi để ngồi lên giường thì hai bầu vú no tròn trắng như tuyết ẩn hiện qua cổ áo làm tôi đứng hình. Mái tóc đen dài xoã sang bên càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm ấy của cô…

Hai cô trò ngồi gần nhau vừa ăn ổi vừa nói chuyện trường lớp. Chủ yếu là cô hỏi còn tôi trả lời cho có…

- Thằng này… lớn đầu rồi mà còn không mặc ship sao?

Liên cúi gằm mặt vì xấu hổ và ngượng ngùng tự nhủ với bản thân. Từ khi Hải sang cô đã chú ý đến nơi háng đứa học trò vì như đã là một thói quen. Liên phát hiện đứa học trò của cô tối nay trên cởi trần, giới chỉ mặc độc cái quần đùi rộng rãi để nơi đó đội lên một cục. Nhưng giờ Liên phát hiện tại nơi đó nó đang đội lên một cách bất thường… Liên là người từng trãi nên cô biết lí do vì sao? Càng nghĩ Liên càng xấu hổ và khuôn mặt càng thêm ửng đỏ…

- Sao tự nhiên cô không nói gì? Hay là….

Tôi cũng cúi gằm cắn miếng ổi vì sợ cô phát hiện ra việc làm của mình. Tối hôm nay tôi đâu có ý định sang cô chơi mà là sau khi học xong tôi mới sực nhớ đến vụ đi câu. Tôi lao nhanh sang tìm vì sợ ông Nhật ngủ không xin được lưỡi câu mà quên mất mình không mặc quần con cùng áo phông. Buổi tối thì tôi thường không mặc quần con cho thoải mái, nhiều bữa còn nude toàn tập ngủ cho nó thoải mái cơ mà.

Tôi thấy khó chịu với cái không khí ngột ngạt này vô cùng. Liếc mắt nhìn cô thì tay cô cũng đang lăm lăm con dao nhỏ trong tay…

- Ông tướng ăn nữa không để cô gọt….

- Dạ…. thôi… thôi ca à. Muộn rồi em về đây. G9 người đẹp….

Nói xong tôi lao nhanh như chú sóc từ giường cô một mạch về phòng. Khi về đến nơi tôi mới tá hỏa phát hiện ra thằng em dựng đứng như cột cờ phía giới. Thì ra cô phát hiện….

- Hải ơi là Hải!

Tôi vò đầu bứt tai vì xấu hổ. Đúng là tôi đang cố tình làm trò để cô để ý đến nhưng đâu phải cố tình lộ liễu như vậy? Đúng là người tính không bằng trời tính mà…. Bực dọc vò đầu bứt tai tôi lao vào xả dận lên mấy con người máy trong trò hefflai.

- Cu cậu lớn thật rồi. Mà cái đó của nó sao có thể lớn thế chứ?

Liên dọn dẹp mấy quả ổi thì cũng lên giường đi nghĩ. Nhưng càng cố gắng chợp mắt thì hình ảnh thân thể rắn chắc của cậu học trò những lúc tập gym cùng cơ thể ướt đậm mồ hôi lại hiện lên… Nơi đụng quần cu cậu còn đội lên một cục chứng tỏ cái đó phải to và dài lắm? Lúc nãy Liên đã thấy được đầu khấc đỏ hỏn to ơi là to của cu cậu khi nó cương lên lộ ra khỏi ống quần khi ngồi khoanh chân nữa cơ chứ? Nghĩ đến đây là cơ thể Liên rão rực và khó chịu vô cùng…

Đã gần năm trời từ cái ngày định mệnh ấy Liên chưa được ôm, chưa được trao nụ hôn cuồng nhiệt khi bàn tay nắn bóp bầu vú mình. Liên nhớ cái cảm xúc dâng trào mỗi khi bàn tay ấy của chồng đi chuyển mơn trớn khắp cơ thể cô… Một bên bầu vú được chiếc lưỡi chăm sóc khi vùng âm hộ được những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làm Liên cứng người vì sướng khoái nay còn đâu… Đã gần năm Liên chưa được thưởng thức cái cảm giác mỗi lúc cây dương vật ấy của chồng chạm sâu đến tử cung… Cũng đã lâu rồi Liên chưa được tận hưởng cái cảm giác thăng hoa trong sung sướng làm cô nhớ đến phát điên.

Ngày ấy hai vợ chồng tuần cũng phải làm vài ba phát đều đẵn. Chưa kể đến những lúc chồng cao hứng dùng tay làm cô kìm nén rên siết lên trong nhà bếp… Gần nằm trời Liên chưa được thỏa mãn mà với người có nhu cầu cao như Liên trong chuyện ấy càng làm cô càng ngày càng thêm khó chịu. Một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy trong lòng cô từ bao giờ…

- Tui không phải oshin cho nha bà đâu nha…. Tôi hậm hực nói khi vừa đạp xe.

- Đang bực đó nha… im lặng mà đạp xe đi. Con An lạnh lùng đáp.

Thế là tôi đành câm nín đạp xe mình lại nó đi học gần 14 cây số. Bọn bạn bên cạnh thì đứa ngồi sau đứa ngồi trước cùng đạp xe đầy vui vẻ còn bên này một thân tôi cày cuốc. Bọn tôi là vậy? Mỗi sáng đi học là tụ tập một hội đông rồi vừa đi vừa trò chuyện vừa trêu ghẹo nhau. Đâu được đạp điện hay xe máy như mấy cô cậu thời bây giờ chứ… Bao cái quần may ống loe đạp xe được ít hôm là đụng quần sáng bóng vì ma sát vơi yên chứ.

- Chiều về làm kèo với bọn xóm giới nha chú…. Lão Trung đạp xe lên đi ngang hàng nói.

- Chở heo đến tận trường chắc em không đánh nội đâu anh… a…… Chưa nói xong thì bị con An chít cho phát vào đùi.

- Do anh mà em chịu khổ rồi…. Trung cười trừ khi liếc nhìn An.

Con An cứ thế im lặng không nói gì ngoảnh mặt sang một bên đi hết quãng đường chung với Trung. Bọn tôi học công lập còn Trung học dân lập và trên bọn tôi khoá… Hai trường đi chung nhau đoạn tầm ba cây số thì mỗi bên mỗi ngã….

- Dận nhau à…. Tôi chủ động đạp nhanh hơn lên trước rồi hỏi con An.

- Um…. Đáng ghét…..

- Ông làm gì mà có vẻ bực dữ vậy?

- Thì thì….. con An ấp úng….

- Ông hôn hay sờ soạng lung tung…. Tôi thấy thế được đà lấn.

- Lão dám nói với ông …. Con An tỏ ra kinh ngạc nghĩ tôi biết.

Tôi thì mỉm cười không nói gì? Tôi đâu biết anh ả này dận nhau vì điều gì mà là chỉ trêu ghẹo con An thôi ai ngờ nó tưởng thật.

- Đồ chết bằm….. Con An hậm hực nói một mình.

- Á…… Tôi kêu lên thật to khi con An dùng hai bà tay xinh đẹp ấy chịt mạnh vào hai bên hông tôi.

- Đạp chung nào…. Con An cười cười nói như phát hiện mình làm sai gì đó.

- Đếch cần…. ông đây tự đạp mình được….

- Ui za…. Sợ quá đi thôi nè Hải ơi!!! Mỗi người ơi Hải nó dận kìa…. Hihi….

Tôi kệ An tám chuyện với con bạn mà hì hục đạp xe một mình. Con An chít hai phát bên hông đau bỏ xử không dận thì không phải là tôi rồi… Mà bực nội là con bạn thân nó cũng đách thèm quan tâm tôi dận nó hay không?

- Đi nào? Con An đến bàn tôi sau buổi học nói.

- Đi đâu?

- Đi ăn? Tui khao….

- Nay thèm bánh chưng….

- Tui đợi ông ở cổng trường…. Nói xong con An đi mạch ra ngoài.

Thế là trưa nay hai đứa cắt lẻn đi ăn bánh xèo cách trường tầm ba cây số. Tôi ngồi khoanh tay phía sau mặc con An chở đi…

- Từ bao giờ mà nhỏ mọn thế không biết? Con An vừa đạp xe vừa nói…

- Lúc sáng đau lắm à…. Nhỡ tay.. hihi. Con An tiếp lời khi thấy tôi lặng.

- A….. nôn… hihi……..

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.