Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 7: Bùng Cháy Dữ Dỗi (1)

Ham Muốn Tiềm Ẩn

7 Chương 7: Bùng cháy dữ dỗi (1)


· Hải ơi múa văn nghệ chứ có phải đánh nhau đâu mà mặt ghê thế..... Con Oanh cười nói khi nhin tôi múa...

Tôi mấy ngày nay đầu óc cứ đâu đâu ấy. Không tài nào mà tập trung làm được chuyện gì cho ra hồn cả.... Mấy ngày nay múa văn nghệ mà mặt cứ sần sần làm bọn cái An ,cái Nguyệt la cho om sòm đau hết cả não...

Tôi tập trung sao được khi đêm ấy đang phê thì ông Nhật về gõ cửa phòng cô. Cả hai hốt hoảng rời xa nhau... Tôi vỗi vã tìm chộ trốn trong khi cô lật đật mặc đồ vào... Sau khi tôi đã trốn vào một góc cạnh tủ đồ, cô sửa sang lại quần áo rồi mới yên tâm mở cửa ra...

· Con cũng vừa nằm cha nak....

· Um.... con có dầu đó không? Mẹ đau tay chân mà dầu hết mất rồi...

· Dạ... con lấy dầu rồi sang ngay....

Sau khi cầm lấy lọ dầu nằm trên đầu giường cô lườm lườm tôi rồi mới rời phòng. Tim tôi như muốn rơi ra ngoài vì sợ nhưng cũng nhanh chóng lẻn ra khỏi phòng cô một cách nhẹ nhàng. May sao ông Nhật uống rượu tê tê nên chắc không nghe hay nghi ngờ gì cả đâu... Mà bình thường thì tôi vẫn sang phòng cô học hay chơi tận khuya mới về mà... Tại sao tôi lại phải trốn cơ chứ...

Tại sao cô lại lườm tôi như vậy? Lúc nãy cô có phản đối đâu...


Mấy ngày nay cô đi đâu mà không thấy? Tối cũng không thấy sáng đèn....

Cô trốn mình sao????

Hay cô dận mình???

Hàng tá , hàng tá câu hỏi trong đầu tôi xuất hiện từ cái đêm hôm ấy. Đến cả mẹ tôi cũng phải hỏi con trai yêu ốm hay đau đâu mà ngẩn người ra thế?

· Mấy hôm nay ông sao vậy? Chuyện gì à.... An nhắn tin qua yahoo cho tôi.

· Ngất... có chuyện gì đâu...

· Hay lại bi a bi đồ thua chứ gì?


· Không có chuyện gì thật mà....

· Ông xem tui là bạn nữa không?

Thế là tui phải bĩa câu chuyện để đánh lừa cô bạn và rất may An cũng tin câu chuyện ấy. Chứ để cô nàng hỏi han mãi chắc tôi ức chế mà chết mất. Cô nàng cũng chỉ hỏi han mấy câu thì pipi vì bận tâm sự với lão Trung…

- Hải ơi anh Phi đến kìa….

Đang du dương theo bài nhạc buồn thì mẹ gọi với vào phòng. Anh Phi là anh con bác đã hơn ba chục mùa khoai mà chưa có cô nào để ý. Đường đường là cán bộ quản giáo, đẹp trai, cao to ấy vậy mà vẫn ế đến giờ… Ông anh ế nhưng không đồng nghĩa là giai tân như tôi. Một tay chơi như anh Phi thì bao cô gái xinh đẹp nơi thành phố qua tay lão chứ…

- Chủ nhật tuần sau lên thành phố với anh…. Vừa rít điếu thuốc anh Phi nói.

- Để em xem đã… Lỡ trùng lịch 20-11.

- Không đi đừng hối hận… đi cho biết đây biết đó.


- Dạ….

- ở trường có thằng nào quấy không?

- Dạ không anh….

- Um… ra ngoài cứ hiền lành điềm đãm mà sống. Còn thằng nào láo cứ alo anh…

- Em lấy gì alo cho anh…..

- Bố vẫn chưa cho dùng điện thoại hả…

- Vẫn câu nói cụ… xong lớp 12.

- Gia trưởng, cổ hủ thế không biết…

- Anh ngon nói trước mặt xem ….

- Anh đâu ngu….. mà con An bạn mày số điện thoại mấy đó.

- Ơ ơ… đừng nói là?


- Con đó đẹp nhưng còn non quá. Có đứa em nó xin….

- Em không thể làm hại bạn của mình được…

- Alo…. OK… nhớ bắn số qua yahoo cho anh. Không thì tập xác định đó….

Anh Phi vừa nghe điện thoại vừa lao ra ngoài. Tôi cũng đến ngán ngẩn ông anh họ này. Nhưng được cái ông thương tôi…

- Cô Liên bảo qua ăn kẹo không kìa…

Mẹ Loan xinh đẹp đang trét cái gì đó lên mặt vừa nói.

- Cô vừa qua à mẹ…..

- Um…

Tôi vui và hí hửng vô cùng. Cô không dận mình… Nhưng tôi không qua vỗi vì giờ chưa biết đối diễn với cô sao? Vui vì cô không dận nhưng nghĩ đến cảnh gặp mặt cô khi làm chuyện đó thì tôi rất sợ.

Ngồi xem nốt đoạn phim với mẹ thì tôi quyết định đi ngủ. Tôi rất muốn chạy sang ngay nhưng lại không biết nói sao, giải thích sao lỡ cô nhắc đến đêm hôm đó… Nhưng nằm mãi mà không tài nào ngủ được…

- Giờ này chắc cô ngủ rồi……

Tôi tò mò đẩy song cửa sổ nhảy ra sân sau xem cô ngủ chưa. Ánh đèn phòng cô vẫn sáng… cô Liên vẫn đang thức…….

- Qua…. Không qua…. Qua…….. không qua…..

Tôi đứng đó lẩm bẩm như đứa thần kinh giữa đêm khuya. Vừa muốn lao nhanh sang cô, vừa muốn chui lại vào phòng đóng cửa lại. Cứ thế tôi nhìn cửa sổ phòng cô mà ngẩn ngơ trong bóng tối…

Liên đang ngồi nơi bàn làm việc nhưng tim Liên đang đập nhanh và liên hồi. Hai tay bấu chặt vào nhau để trên bàn… Mấy ngày qua trừ những lúc bận việc chuẩn bị công tác 20/11 hay về nhà thăm cha mẹ thì cô không khi nào không nghĩ về chuyện đêm hôm đó.

Liên xấu hổ và hổ thẹn chính với bản thân mình. Ngoài kia bao người đàn ông thành đạt chỉ chờ cô gật đầu để tiến tới xây dựng mối quan hệ lâu bền cơ chứ nhưng tại sao Liên lại không chút rung động. Tại sao cô không để ý bất cứ người đàn ông nào khác mà lại để đứa học trò của mình làm chuyện đó cơ chứ. Nhớ đến bàn tay Hải nắn bóp ngực mình, con cu ấy đâm vào mông Liên…. Bàn tay ấy còn sờ đến đám lông đen ở vùng tam giác cao quý của người phụ nữ… Nhớ đến cảm giác đó là người cô nóng rực ham muốn đầy tội lỗi… Liên dùng tay tự thỏa mãn với hình ảnh của cậu học trò lại giúp cô lên đỉnh một cách nhanh chóng và sung sướng đến kì lạ là sao? Chẳng nhẹ cô yêu học trò mình sao? Cô biết mối quan hệ này là không thể? Nếu như đó là một người con trai khác thì đó cũng là điều đương nhiên vì cô còn quá trẻ để ở vậy cho đến hết cuộc đời. Nhưng tại sao không phải ai khác mà chính là đứa học trò mới lớn của cô….

Không biết vì sao mà lúc chiều từ nhà ngoại về cô lại ghé vào thị trấn. Liên chọn cho mình vài bộ đồ mới…. mua cho mình cái váy ngủ mỏng manh quyến rũ….. rồi tay Liên run lên khi cầm lấy túi bóc màu đen xấu hổ đi nhanh ra khỏi shop đồ.

Sau khi thay chiếc váy ngủ vô Liên không khỏi ngượng chín mặt vì nó quả mỏng, quá sexy. Đôi chân thon dài, nuột nà cùng vòng eo con kiến bao người con gái mơ ước làm Liên tự hào nhìn mình trong gương. Khi nghĩ đến bộ đồ con bằng ren màu đen thêu hoa rất đẹp thì Liên không khỏi lấy hai tay che lấy mặt. Bởi vì áo ngực thì quá nhỏ so với ngực, nó còn hở hang khiêu gợi nữa chứ… Bên giới là chiếc quần lót bé xíu thêu hoa có vòng kẹp bụng nối liền chân vô cùng sexy… Lúc nãy Liên còn sức lên mình một ít nước hoa đắt tiền mà chồng cô tặng nhân ngày sinh nhật nữa chứ...

Liên ngồi đó hồi hộp chờ đợi như con trẻ chờ mẹ đi chợ về. Bình thường khi báo cu cậu có kẹo hay quà quê là ngay tức khắc nhảy tót sang liền thế nhưng hôm nay hơn tiếng đồng hồ rồi mà chưa thấy mặt mũi đâu.

· Sao mình lại cảm thấy buồn và trống trãi thế này.... mấy ngày qua không gặp cu cậu sao mình lại cảm giác thấy thiếu thiếu là sao??

Liên chống cằm lo lắng với những câu hỏi trong đầu. Đã hơn 22h rồi mà vẫn chưa thấy cu cậu...

· Hay là cu cậu sợ mình nạt chuyện hôm đó nên không dám qua... Mình có dận cu cậu đâu, ngược lại còn thấy...

· Hay là cu cậu thấy mình dễ dãi nên chán gét rồi.... Cô chỉ dễ dãi với mỗi mình em thôi mà Hải!

· Có lẽ là do cu cậu sợ mình sợ mình có em bé ….. Hôm nay mình đi chợ mua thuốc, mua mua luôn cả bao rồi mà!

Liên ngồi đó ngớ ngẩn tử hỏi rồi tự trả lời mình. Mấy ngày qua Liên cố ý tránh mặt Hải để suy nghĩ về tất cả... Liên không thể phủ nhận một điều là đứa học trò cô đánh thức ham muốn thỏa mãn thể xác trong cô một cách mạnh liệt kể từ khi chồng mất... Ngày ấy chính H đã khơi mào cho ham muốn được thỏa mãn dục vọng bản thân và cũng chính H luôn bảo vợ hãy sống theo cảm súc thật của bản thân. Sống thật với bản thân mới chính là cuộc sống vui vẻ hạnh phúc nhất… Kể từ đó Liên đã cởi bỏ được giềng xích để rồi mỗi lần hai làm tình là một cảm xúc thăng hoa đến điên cuồng…

Liên đã cố gắng gạt đi hình ảnh đứa học trò nhỏ của nhưng cô không thể? Lí trí nói cho Liên biết đó là sai trái, là điều cấm kĩ nhưng thân thể cô không thể quên được cái cảm giác sau mỗi lần động chạm thân thể ấy?

- Cô…….

Liên giật mình ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa. Cô lo nghĩ miên man mà không biết Hải đã sang từ lúc nào? Đứa học trò đang đứng ở cửa nhìn cô say đắm trong bộ đồ hở hang quyến rũ…

- Tạch……

TruyenC

Copyright © 2025 TruyenC.