Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 65: Sự Thật Hé Mở (11)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

65 Chương 65: Sự thật hé mở (11)

Nguyệt Vy cắn môi, nín lặng. Nhìn chiếc lưỡi đó liếm vào lòng bàn tay, chợt đầu vú nàng nhột nhạt ray rứt.

– Tao sờ được giữa hai chân chị đó… – Thằng còn lại chợt nói nhỏ.

– Xạo… Đụ mẹ tao đéo tin…

– Ừ… Xạo…

– Tao nói thiệt đó. Ngón tay tao chạm lướt qua cái gì đó sần sần… mềm mềm… ấm lắm.. – Nó đưa hai ngón tay lên run run, đưa lên mũi hít hà.

– Chắc là cái quần lót rồi… Đụ mẹ… Thằng Hảo này… chó ngáp phải ruồi…

Bốn thằng chợt bần thần đứng im như tưởng tượng, tay vô thức đưa xuống nắm lấy dương vật mình sục nhẹ. Nguyệt Vy cắn môi, mắt đỏ lên nhìn bốn cái dương vật to lớn đó cương lên cong cớn. Tay nàng vô thức đưa xuống mân mê hai múi thịt giữa hai chân mình.

– Ư… Sáu… Mẹ mày có ra đây không ? – Một thằng thở hổn hển hỏi nhỏ.


– Không… Mọi người đang ngồi nhậu rồi… Ah… Lẹ đi… Tao đã quá bây ơi… – Sáu sục thật nhanh.

– Ahh… Chị đó… Chị đó mà…. để tao chơi một phát… Tao nhớ đến gìa…. Ahhh…

Bốn đứa xếp hàng mắt lim dim tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp và thân thể hoàn mỹ của Nguyệt Vy. Tay chúng sục liên tục, miệng há hốc nghĩ đến cảnh mình đang được thúc dương vật vào trong nàng. Chúng không hề biết cách đó vài mét, sau tấm vách lá. Một cơ thể cũng thổn thức, nhấp nhỏm mỗi lúc một nhanh theo chúng, đôi mắt xinh đẹp đang mờ đi dán chặt vào những cái dương vật cong cớn trong tay chúng.

– Ahhh…

– Ahh…

– Ư… La nhỏ thôi… Má tao nghe bây giờ..

– Wah… Đã quá…

Nguyệt Vy run rẩy nhìn bốn dòng tinh dịch đặc quánh xối xả xuống nền đất. Thật nhiều. Hết đợt này đến đợt khác.


Bốn đứa hối hả, tẩy rửa sạch sẽ, xong xỏ vội cái quần short ướt chạy lên nhà.

__________________________

– Ha ha… Hi hi…

– Ha ha… Cô gái miền Tây nào đẹp quá ta…

Nguyệt Vy bĩu môi ngồi xuống chỗ trống dành cho nàng, bên cạnh Thuận Minh. Mọi người tiếp tục khen bộ đồ bà ba nàng đang mặc trên người. Chiếc áo màu xanh nhạt khá vừa vặn, lớp vải mềm mại ôm gọn hai bầu vú căng tròn của nàng, hai chấm nho nhỏ nổi lên mờ nhạt. Chiếc quần cotton trắng mỏnh manh, thấp thoáng da thịt hồng hào của cặp đùi nàng. Dưới ánh mắt tán thưởng của mọi người, mặt nàng càng đỏ hơn. Nhưng chỉ mình nàng biết, nàng ngượng không phải vì lời trêu chọc của mấy anh chị, mà vì những ánh mắt từ đầu bên kia đang dán thẳng vào nàng. Ánh mắt của một ông lão và bốn đứa thanh niên mới lớn. Tim nàng đập thật nhanh.

– Nguyệt Vy… – Liêu Đông nói. – Đây là dì Út, mẹ của thằng Sáu… Dì đã cho em mượn bộ đồ đó…

– Dạ… Con cảm ơn Dì.


– Đâu có gì… ? Con đẹp như vậy mà mặc bộ đồ của dì… Dì cũng được đẹp lây đó… Hi hi… – Dì Út nói giọng rất êm ái dễ nghe.

Nguyệt Vy mỉm cười thật tươi, gạt qua mọi suy nghĩ trong đầu. Nàng ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt. Dì Út chỉ chừng ba mươi bảy tuổi, dáng người thon gọn. Nguyệt Vy thầm nhủ, chắc Dì khi còn trẻ phải rất đẹp. Nàng chợt nhíu mày khó hiểu.

“Có gì đó không đúng… Con Dì tuổi khoảng mười tám, lại xếp thứ Sáu, không lẽ Dì còn năm đứa lớn hơn nó. Phi lý!”

– Biết ngay mà… Nhìn em là biết em đang nghĩ gì rồi… Thằng Sáu gọi là gọi theo mẹ nó… Dì Út là thứ Sáu… Ha ha… – Liêu Đông vừa cười vừa giải thích.

– Đúng rồi đó… Dì mà đẻ được năm đứa chắc bộ đồ đó con mặc không vừa đâu… – Dì Út cười thật tươi khoe hàm răng trắng bóng đều như hạt bắp.

– Ah… – Nguyệt Vy cười cười chữa thẹn.

– Thôi… Đủ thành viên rồi… Dzô đi… Thằng Minh… Lâu quá mới về thăm tao… Mày phải uống nhiều vô…

– Dzô… Dzô…

Ông ngoại Liêu Đông hô lớn. Bốn thằng thanh niên ngồi hai bên ông rào rào ủng hộ. Mọi người nâng ly lên. Nguyệt Vy cũng được anh Đức nhỏ rót cho một ly rượu màu đục đục. Mùi khen khét, lờ lợ đặc trưng của rượu đế miền Tây trong miệng. Nguyệt Vy nhăn mặt nuốt xuống, hơi nóng bốc lên, người nàng nóng lên rần rần, mặt thoáng hồng lên.

– Ăn đi em… – Thuận Minh gắp cho nàng một miếng thịt cong cong, vẩy khoang khoang, màu vàng nghệ cháy xém một góc.

– Đây là… – Nguyệt Vy gắp vào miệng nhai chậm chậm, vị dai dai ngọt ngọt làm nước miếng nàng cứ tứa ra.

– Thịt rắn Rivoi… Ngon không ?… – Thuận Minh nói nhỏ.


– Ah… Trời ơi… – Nguyệt Vy hoảng hốt, che miệng.

– Sao vậy ? Em chưa ăn thịt rắn bao giờ sao ? – Anh Thịnh ngạc nhiên.

– Chưa… – Mặt nàng đỏ lên.

– Ha ha… Con ăn đi… Mấy thứ này ở Sài Gòn mắc lắm đấy… – Ông ngoại Liêu Đông nói xen vào.

– Ừ… Lúc đầu chị cũng ghê… Mà ăn xong lại thích đó… – Chị Trang gắp thêm cho Nguyệt Vy một miếng to hơn.

– Đúng rồi đó… Chị em mình có rất nhiều thứ ban đầu nhìn thấy ghê… Mà vào miệng rồi lại ghiền đó… Hi hi… – Chị Nga nói xen vào.

– Ha ha… Hi hi… – Mọi người cười rộ lên.

– Chị này… Có người lớn ở đây nha… – Nguyệt Vy che miệng nén cười nói.

– Hi hi…

– Không sao… Thoải mái đi… Vậy mới vui mà… – Dì Út xua xua tay, cười đến đỏ mặt.

– Nói bậy trước mặt Dì Út… Chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ đâu… – Liêu Đông nói lớn.

– Cái thằng này… Mày nói xấu tao hử ?

– Ha ha… Hi hi…

Bầu không khí thật vui vẻ, đầy ấp những tiếng cười và men rượu. Mọi người ăn thỏa thích, uống cũng thả cửa. Can nhựa chứa bốn lít rượu gác dưới đùi ông Bảy – ông ngoại Liêu Đông, vơi dần. Men rượu chuyển lên những khuôn mặt phấn khích đỏ bừng. Thuận Minh không quen được chất rượu đế, không quá nặng, nhưng lại uống bằng ly trà thật to. Anh thấy mắt mình mờ đi, có tới hai Nguyệt Vy xinh đẹp bên cạnh. Mí mắt anh nặng trĩu, nhíu lại.

– Đi… Vào đây nghỉ…

Liêu Đông dìu Thuận Minh đưa vào trong nhà. Lần lượt sau đó anh Thịnh, anh Đức cũng bắt đầu say. Liêu Đông lại tiếp tục đưa hai người vào trong. Chỉ có ba chị em Nguyệt Vy và Dì Út là còn khá tỉnh táo vì không bị ép uống nhiều. Phía bên kia, ông Bảy tỉnh rụi, bốn đứa thanh niên mặt chỉ thoáng đỏ. Ánh nắng chiều đã tắt, trời tối dần.

– Mấy đứa nhậu với ông nhé… Dì mệt rồi… Đi nằm chút. – Dì Út đứng lên đi vào trong.

– Haizz… Mấy đứa này uống rượu Tây quen rồi, gặp “nước mắt quê hương” lại chịu không nổi là sao…

Liêu Đông ngà ngà ngồi xuống giữa Nguyệt Vy và Nga. Tay anh bắt đầu không yên phận choàng qua eo cả hai người, xoa nhẹ nhẹ. Nga ưỡn ẹo một chút lấy lệ rồi mặc kệ anh ta. Nguyệt Vy rùng mình, mặt đỏ lên vì bàn tay anh đang len lỏi vào lưng quần thun, vuốt nhẹ nhẹ vào rãnh mông nàng. Nàng mím môi im lặng, hai ngón tay lén lút nhéo thật mạnh lên bắp đùi anh. Anh ta cứ trơ trơ như tượng, tay càng luồn xuống sâu hơn.

– Ah… Ngồi sát lại đi bây… Ngồi gì xa quá vậy… – Ông Bảy lên tiếng.

– Phải đó…

– Ừ hen… Ngồi xa quá…

Mọi người nhao nhao lên ủng hộ. Chị Trang, chị Nga nhích người ngồi sát mấy cậu thanh niên. Nguyệt Vy đang lúng túng nhìn qua Liêu Đông, ra hiệu anh rút tay ra khỏi quần nàng. Anh nháy mắt tay bợ mông nàng lên, hai người cùng nhích sang bên trái, tựa lưng vào vách gỗ, nơi Dì Út vừa ngồi mới nảy. Nàng vừa ngồi xuống, cơ thể chợt cứng lại, mặt đỏ lên. Tay anh ta tận dụng cơ hội chui sâu vào bên dưới, úp trọn lên âm hộ nàng. Nguyệt Vy nghiến răng nhìn anh, căm tức. Trong tình huống này, ngoài đe dọa Liêu Đông để anh rút tay ra, nàng không thể làm gì khác.

– Dzô đi…

– Dzô…

– Phụ nữ cũng phải uống đó… – Ông Bảy nói.

Lại ba tuần rượu liên tục, mắt Nguyệt Vy mờ dần. Cơ thể nàng nhấp nhỏm, má đỏ bừng bừng. Nàng có thể nghe được tiếng óc ách nhẹ nhẹ liên tục của ngón tay Liêu Đông đang đùa giỡn với hai mép âm hộ của mình. Hạ thể nàng nóng hừng hực, khó chịu. Lưng nàng tựa nghiêng sang người anh, che khuất đi cánh tay anh sau lưng. Ngón tay anh thật đáng ghét, nhanh thật nhanh, chợt dừng lại, rồi lại bất ngờ nhanh thật nhanh. Mặt nàng đỏ lên, đôi môi khô khốc, cố mỉm cười ra vẻ tự nhiên.

Rượu còn một ít, nhưng không ai uống nữa. Ông Bảy và đám thanh niên vẫn ngồi đó tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Từ bà bán hột vịt lộn đầu xóm cho đến Ông Obama bên Mỹ, đều lần lượt xuất hiện trong câu chuyện của họ.

– Chị… Mình đi tắm đi… Nóng quá… – Chợt Nga quay sang chị Trang nói.

– Ừ… Đi… – Chị Trang gật đầu, nhìn qua Nguyệt Vy. – Em chắc không muốn tắm nữa, phải không ?

– Dạ… Thôi… Em tắm rồi chị. – Nguyệt Vy thấy giọng mình run lên.

– Ông nhậu vui nhé. Bọn con trốn trước đây… – Hai chị cười nói với ông Bảy.

– Để em xách nước cho…

– Em xách cho…

Bốn cậu nhóc sực tỉnh, cũng đứng dậy chạy theo Nga và Trang. Ông Bảy dương đôi mắt mờ đục, quay đầu nhìn theo.

– Haizz… Tụi mày nhậu chán quá… Tao qua kiếm ông Năm nhậu tiếp đây…- Ông Bảy lè nhè.

Ông gom mấy món nhậu còn dư trên mâm, dồn vào một cái đĩa. Một tay cầm đôi dép, một tay cầm cái đĩa mồi, ông lững thững men theo bờ dậu qua nhà bên cạnh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.