Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 27: Nhúng Chàm (3)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

27 Chương 27: Nhúng chàm (3)

– Ưm…

Nàng bật rên khẽ, người vô thức oằn lên, cảm giác ray rứt nhột nhạt trên hai đầu vú làm nàng muốn điên lên. Đây là lần đầu tiên vú nàng bị hôn cùng lúc bởi hai người đàn ông.

– Ngoan đi… Chiều bọn anh một chút… Em sẽ rất thích đó…

Nguyệt Vy thở phì phì nặng nề, bàn tay của Tài vẫn bịt ngang miệng nàng. Cảm giác lâng lâng của men say kết hợp với sự rạo rực của cơ thể làm nàng đờ đẫn.

– Ưm… Đừng mà…

Thấy Nguyệt Vy không còn phản khán nhiều, Tài bỏ tay ra khỏi miệng nàng. Tay gã bóp nghiến lấy vú nàng, lưỡi le dài đánh liên tục lên núm vú săn cứng của nàng.

– Ngực em đẹp lắm… Nó cũng thích anh hôn này… – Hùng thì thào, nước miếng cứ ứa ra liên tục.

– Đừng mà… Ôi…


Nguyệt Vy rít khẽ. Hai gã dùng răng nghiến nhẹ hai núm vú nàng. Nàng thấy hạ thể mình nóng bừng ẩm ướt. Một bàn tay khác chậm rãi đi xuống, luồn vào mép váy của nàng.

– Ôi… Không… Dừng lại… Ơ…

Nguyệt Vy hoảng hốt, cố đẩy hai gã ra. Bàn tay đó úp trọn lên đáy quần lót nàng, ngón tay day day hai mép thịt ẩm ướt của nàng.

– Ôi… Đừng…

– Xoạt…

Gã Hùng nghiến răng xé toạt mảnh quần lót của Nguyệt Vy. Tay gã tham lam miết dọc âm hộ nhòe nhoẹt nước nhờn của nàng, khẽ lách vào trong.

– Không…. Đừng… Ahhh…

Ngay tức khắc, bàn tay của Tài lại bịt kín miệng nàng. Nguyệt Vy há hốc, chân vùng đạp dữ dội, nhưng không ngăn được ngón tay hắn đi hết vào trong nàng, nhấp thật nhanh.


– Đừng mà… Hu hu…

Nguyệt Vy bật khóc nức nở. Hắn dằn đùi mình lên hai cánh tay nàng, để đầu nàng gác lên đùi, cao lên. Như thể cố tình cho nàng nhìn bàn tay Hùng nhấp liên tục bên dưới váy nàng. Một tay Tài xoa nắn hai vú căng tròn của Nguyệt Vy. Cả hai cùng thích thú quan sát đôi mắt rưng rưng mờ đục của Nguyệt Vy. Miệng nàng hé mở, ú ớ, không kêu được tiếng nào.

– Ahhh… Đừng… mà… Hu hu… – Nguyệt Vy thở hổn hển mặt đỏ bừng.

Bàn tay của Hùng ngưng lại vài giây như cố tình cho nàng nài nỉ. Hắn lại nghiến răng nhấp ngón tay thật nhanh.

– Á… Á….

Cơ thể Nguyệt Vy run rẩy. Hai chân nàng tê dại, mở rộng ra. Âm hộ nàng phát ra tiếng nhóp nhép liên tục. Hai mắt nàng dại dần, nước mắt ngừng chảy, mặt đỏ bừng, cánh mũi phập phồng.

– Không cần giữ nữa… – Hùng cười ha hả đứng bật dậy, tay cởi quần áo.


Tài phấn khích, kéo khóa váy Nguyệt Vy, tuột qua chân. Nàng nằm sõng xoài, trần truồng, cơ thể run rẩy nhẹ nhẹ, hai mép âm hộ nàng đỏ bừng hé mở như chào đón. Phía trên là hai gã đàn ông nhe răng cười khả ố, mân mê dương vật căng phồng trong tay.

– Khét…

Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Hùng và Tài vừa giật mình quay lại. Một gã đàn ông đứng chắn ngang cửa toilet, tay run run cầm điện thoại. Đèn flash lóe sáng.

– Mẹ… Mày là thằng nào ? – Tài gầm lên lao đến.

Nắm đấm của hắn vùn vụt nhắm thẳng vào mặt anh ta. Anh ta rất bình tĩnh, đút điện thoại vào túi quần, khẽ trùng người xuống. Cú đấm sượt qua mặt, bả vai anh gồng lên hứng bộ ngực lép kẹp của gã lao đến.

– Hự….

Tài thấy ngực mình đau thấu trời đất, mắt tối sầm, gục xuống. Gã trợn trắng hai mắt, miệng há hốc hớp hớp như cá mắc cạn.

– Tao là ai không quan trọng… Tụi mày không mau cút đi… hoặc tao sẽ báo công an… – Anh ta nhìn lướt qua thân thể trần truồng rũ rượi của nàng, mắt long lên giận dữ.

Nguyệt Vy bừng tỉnh. Nàng choàng dậy, tròn mắt nhìn người đàn ông đang chặn trước cửa. Liêu Đông. Sao anh ta lại ở đây ? Nàng bối rối khép chiếc áo che kín người.

– Tôi… – Hùng ú ớ, mặt đỏ bừng. Đâu có xâm hại… Nàng tự nguyện mà…

– Ông… khốn nạn… Ông mau cút đi… – Nguyệt Vy hét lên, tay che mặt khóc nức nở.

– Cút ngay… – Liêu Đông đanh giọng.


Gã Hùng và Tài hậm hực mặc lại quần áo, mắt liếc nhìn Nguyệt Vy như đe dọa. Hai gã lách người qua cạnh Liêu Đông, vừa định đi ra thì Nguyệt Vy đã nói vọng theo, giọng nàng đã bình tĩnh trở lại.

– Nếu hai ông mà còn làm khó cho Việt Long, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu… – Nguyệt Vy run giọng.

Hùng nghiến răng, không quay đầu, bỏ đi.

– Em mặc đồ lại đi… Anh đợi ngoài này… – Liêu Đông nói nhỏ, khép cửa lại.

Nguyệt Vy thẫn thờ hụt hẫng bước ra khỏi buồng tắm. Nàng nhìn quanh. Một thân hình quen thuộc nằm dài trên ghế sofa. Thuận Minh ngủ say như chết không biết gì. Tay anh còn cầm chiếc điện thoại, cứu cánh cuối cùng trước khi bất tỉnh nhân sự. Nàng đã hiểu mọi chuyện, nàng nên trách ai đây, anh hay bản thân mình.

Suốt đoạn đường về nhà, Liêu Đông luôn nhìn lên kính hậu quan sát Nguyệt Vy. Nàng im lặng không nói một lời. Đôi mắt vẫn đỏ lựng như lúc anh vừa thấy nàng nằm đó sõng xoài trên sàn nhà. Mái tóc nàng rối tung, quần áo xộc xệch, nhưng gương mặt nàng vẫn đẹp đến lạ lùng. Nhưng trong ánh mắt của nàng có gì đó làm anh lo lắng.

– Phù… Cái thằng ốm thế mà nặng ghê…

Liêu Đông thở hổn hển, ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa lưng vào chiếc ghế salon phòng khách. Thuận Minh nằm dài trên ghế, một chân rơi xuống sàn nhà.

Nguyệt Vy đứng bần thần trong phòng tắm. Nàng trút bỏ hết quần áo, mắt rưng rưng nhìn cơ thể mình trong gương. Ngực nàng mẩn đỏ, núm vú săng cứng ray rứt. Nàng thấy mình như một người khác. Nàng không quên được giây phút vừa rồi, nếu không có Liêu Đông, chắc nàng đã buông xuôi cho hai gã đó xâm chiếm mình. Nàng hiểu mình không có sức chống lại. Nhưng điều dằn vặt nàng là cơ thể nàng đã đầu hàng trước sự dày vò thô bạo của hai gã đó. Cơ thể nàng đã chấp nhận hai gã đàn ông muốn làm nhục mình.

– Tại sao như vậy? Hu hu… – Nguyệt Vy bật khóc nức nở.

Liêu Đông thở dài, đẩy nhẹ cánh cửa. Quan cảnh lúc đó đã phần nào nói cho anh biết những biến chuyển tâm lý trong đầu Nguyệt Vy.

– Không sao… Hết rồi… – Liêu Đông đặt nhẹ tay lên vai nàng.

– Ahhh.. Anh Đông… – Nguyệt Vy lao vào lòng anh, khóc nứ nở. – Em xấu hổ quá…

– Không có gì… xấu… hổ hết… – Liêu Đông gồng cứng người, ngực anh truyền đến cảm giác êm ái tê dại. – Con… người mà… ai cũng có cảm xúc… Ví dụ… như anh… lúc này…

Nguyệt Vy nhíu mày không hiểu anh nói gì. Nàng chợt thấy gì đó thật cứng, nóng hổi chọc vào bụng nàng. Nàng lùi người lại, đầu cúi thấp, mặt đỏ bừng bối rối.

Bàn tay Liêu Đông chậm chậm đưa lên, ngón tay run rẩy gạt mái tóc dài che phủ bên ngực nàng. Nguyệt Vy nín thở, môi mím chặt. Một bên vú nàng phơi bày trước mắt anh. Hai bàn tay nàng bối rối che hạ thể mình. Nàng nhìn ngón tay anh, chậm rãi đưa lên thật gần, chạm nhẹ vào núm vú đỏ hồng săng cứng của nàng. Nguyệt Vy rùng mình như có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Cảm giác ray rứt mau chóng quay lại, làm cả cơ thể nàng tê dại. Ngọn lửa đang âm ỉ trong cơ thể nàng chợt bùng lên dữ dội.

Liêu Đông lao đến, ôm chầm lấy cơ thể nàng. Miệng anh trám kín đôi môi đỏ hồng nhỏ bé của nàng. Nguyệt Vy đáp trả anh ngay lập tức, lưỡi hai người cuốn lấy nhau cuồng nhiệt. Anh cúi xuống hôn nghiến hai bầu vú nàng, nơi mà anh đã mơ tưởng đến mỗi đêm.

– Ưm.. Ôi… – Nguyệt Vy rít khẽ, ngực nàng vô thức ưỡn ra.

Liêu Đông há miệng thật rộng ngậm hết núm vú nàng, lưỡi anh đá nhanh liên hồi. Nguyệt Vy nhấp nhỏm, ôm ghì lấy đầu anh. Nàng lâng lâng rạo rực, cơ thể nhẹ bổng trên hai cánh tay anh. Anh nhẹ nhàng bế nàng, đi ra ngoài.

Liêu Đông đặt nàng xuống ghế dài, đối diện khuôn mặt ngủ say của Thuận Minh. Nàng thoáng đỏ mặt nhìn anh. Nhưng chưa kịp e ngại thì chiếc lưỡi to lớn của Liêu Đông đã kéo nàng lên tận mây xanh.

– Ahhh… Ôi… Anh…

Nguyệt Vy oằn người rên thật to. Hai chân nàng giang rộng, tay ghì chặt đầu Liêu Đông vào hạ thể mình. Lưỡi anh ta như một con lươn sống, chui rút thật sâu trong âm hộ nàng. Cơ thể nàng thổn thức, gào thét mãnh liệt. Nguyệt Vy kéo tay anh lên, đặt lên ngực mình, đầu vú căng tức của nàng muốn được chăm sóc, dày vò. Hai tay nàng vô thức giang rộng sang hai bên. Cổ tay nàng nhẹ bâng, trống trải, lại càng khao khát cảm giác nhói đau như kềm kẹp trong hai còng sắt. Sự thiếu thốn hụt hẫng vẫn chưa được xua tan trong lòng Nguyệt Vy.

Liêu Đông phấn khích, mặt nhòe nhoẹt lênh láng nước nhờn của Nguyệt Vy. Anh liếm mép như còn nuối tiếc, mắt nhìn hai mép âm hộ căng mọng nước hé mở của nàng. Anh kéo khóa quần, mắt vẫn nhìn gương mặt đỏ bừng khao khát của Nguyệt Vy.

– Ưm…

Nguyệt Vy rên lớn, cùng lúc cơ thể Liêu Đông Ánh chậm chậm trườn lên. Dương vật anh chèn chặt cứng, xâm chiếm âm hộ nàng từng phân từng phân một.

– Ưm…

Nàng há hốc tê dại. Đôi môi hé mở đón nhận những nụ hôn say mê cuồng nhiệt của anh. Hạ thể anh nhấp xuống nhanh dần. Hơi thở của hai người hòa vào nhau.

– Ưm.. Ưm… Ôi…

Nguyệt Vy ôm ghì lấy cơ thể rắn chắc của Liêu Đông. Trọng lượng cơ thể của anh, làn da nóng hừng hực của anh làm cơ thể nàng như tan chảy. Cơn sướng khoái đến thật nhanh, đưa nàng lên chín tầng mây. Hai chân nàng quắp lấy mông anh, cơ thể nàng run rẩy.

– Ưm…

Liêu Đông hơi bất ngờ, vì cao trào của nàng đến quá nhanh. Cơ thể anh dừng sững lại, dương vật giữ nguyên trong người nàng. Anh im lặng nhìn ngắm gương mặt thiêm thiếp tê dại của Nguyệt Vy, tâm trạng anh phức tạp. Người phụ nữ đẹp nhất, vợ của người bạn thân nhất của anh, được làm tình với nàng có lẽ là giấc mơ hoang lạc nhất của hầu hết những người đàn ông quen biết nàng. Nhưng tất cả những điều đó không làm anh vui sướng vì nỗi lo lắng trong lòng anh quá lớn. Dù chỉ lần đầu được ân ái với nàng, nhưng biểu hiện của nàng rất khác lạ, không như đêm nàng nằm trên người anh rên rỉ đêm tân hôn. Phải chăng nàng đang ám ảnh những chuyện xảy ra đêm nay?

Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn dương vật căng tức tím bầm của mình, cười khổ. Liêu Đông lặng lẽ, mặc lại quần áo. Anh bế Nguyệt Vy mang lên phòng, sau đó lấy một cái chăn xuống phòng khách đắp ngang người cho Thuận Minh.

Tiếng máy ôtô vang lên thật nhỏ ngoài sân. Nguyệt Vy mở bừng hai mắt như chưa bao giờ ngủ. Nàng bần thần nhìn lên trần nhà, khóe mắt chảy dài một dòng nước mắt.

———————————————–

– Cảm ơn em… Tôi sẽ chuyển qua Phòng Kế toán hoàn trả lại cho em ngay hôm nay… – Thầy Trung vui vẻ nhận hóa đơn thanh toán từ tay Nguyệt Vy.

– Dạ, không sao… Từ từ cũng được mà… Em chào thầy…

Nguyệt Vy mỉm cười, xoay người đi ra cửa.

– Ah… Cô Vy… Tôi… tôi muốn hỏi chuyện… hôm qua… Không biết…? – Thầy Trung ấp úng.

Nguyệt Vy mím môi, mắt hơi đỏ lên. Nàng nói nhỏ:

– Chuyện đó… em cũng không rõ… Em đã làm hết sức…

Thầy Trung nhìn theo dáng người tuyệt đẹp của Nguyệt Vy khuất sau cửa. Ông nhíu mày, có gì đó trong câu nói giản của Nguyệt Vy làm ông lo lắng.

________________________

– Anh cho tôi về số 47 đường 2 Khu An Lạc, Quận 2. – Nguyệt Vy nói với người lái taxi.

Người đàn ông lái taxi gật gù. Hắn lén chỉnh tấm gương chiếu hậu, quan sát gương mặt xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp. Đôi mắt trong veo, hàng lông mi cong vút, sống mũi thon nhỏ, đôi môi mím lại như suy tư. Dường như chưa đủ, hắn lại chỉnh gương thấp xuống. Chiếc áo khoác màu kem nhạt không cài nút, chiếc sơ mi trắng bên trong mỏng manh nổi mờ mờ đường vân của áo nịt ngực. Mép váy căng ra giữa đôi chân trắng muốt, một khoảng tam giác tối đen sâu hun hút. Hai mắt hắn trợn lên, mơ hồ như thấy được thấp thoáng gì đó. Hắn lại lén đưa tay lên vặn gương tiếp, nhưng chiếc gương đã đi hết giới hạn điều chỉnh. Hắn mím môi, vặn mạnh.

“Rắc…”

– Ah…

Gã lái taxi nhăn nhó nhìn chiếc gương chiếu hậu gãy rời trong tay mình.

Nguyệt Vy che miệng, nén cười. Tâm trạng đang buồn bực của nàng chợt nhẹ đi không ít.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.