8 Chương 8: Tình yêu chớm nở
Vài ngày sau…
Tại 1 căn phòng trong bệnh viện xã, Nga rầu rĩ nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu sáng cả căn phòng, chiếu lên khuôn mặt có chút thiếu sức sống của cô, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc lên vành tai.
- “Không tin nổi mình còn sống sót mà ngồi ở đây”_ Nga nghĩ.
Những ngày qua luôn có 1 thanh tra cảnh sát tới để lấy lời khai từ cô, cô cũng đã nói hết tất cả những gì mình nhớ được. Từ lúc đi chơi với Hùng, cho đến khi hắn chuốc thuốc cô và khoảng thời gian kinh khủng khi bị hành hạ bởi gã ác thú kia. Tuy nhiên dù cố gắng thế nào, Nga cũng không nhớ được tất cả, dường như 1 phần kí ức trong cô đã hoàn toàn bị mất đi. Bác sĩ cũng bảo đó là hậu chấn thương, cô cần thời gian nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng.
- “Có lẽ…mình không nhớ lại thì tốt hơn…”_Nga khẽ cười buồn.
Kí ức đó mất đi lại làm cô cảm thấy nhẹ lòng, chỉ là Nga cũng đã quên luôn cả người đã cứu cô ra khỏi nơi đó. Chỉ thấy y tá nói loáng thoáng chính người đó đã gọi cảnh sát và cứu thương đến.
“Cộc…cộc…cộc”, cánh cửa phòng mở ra, 1 nữ y tá bước vào, theo sau là 1 người đàn ông.
- Nga ơi, em có người tới thăm này._cô y tá nói.
Đứng trước mặt Nga với 1 bộ mặt lấm lét, băng đầy bông ở mặt, trên tay là 1 bó hoa lớn. Anh ngồi xuống cạnh Nga, dáng vẻ hơi khúm núm. Nga vẫn chưa hiểu chuyện gì, rõ ràng hôm trước lớp trưởng đã thay mặt cả lớp đến thăm cô rồi mà, sao người này hôm nay lại đến nữa.
- Trung…sao Trung lại đến đây??_Nga hỏi.
- Nga khỏe hẳn chưa, mình đến thăm Nga, mình biết Nga vẫn chưa hoàn toàn khỏe, nhưng mình vẫn muốn xin lỗi Nga._Trung nói, anh vẫn chưa nhìn thẳng vào mắt cô.
- Xin lỗi??? Xin lỗi Nga về việc gì?_Nga hỏi.
- Mình muốn nói về…về sự việc ngày hôm đó…_Trung giọng run dần.
Anh không biết phải nói sao với cô bây giờ, không thể bảo do quá yêu cô mà anh không tìm kiếm sự trợ giúp, thay vào đó là nghe lời gã kia nhảy lên liếm lồn cô. Loay hoay 1 lúc, Trung quyết định mở lời, nhưng vừa mở mồm định nói thì Nga đã lên tiếng trước.
- Chẳng lẽ…chẳng lẽ Trung chính là người cứu mình khỏi nơi đó._Nga nói, ánh mặt hơi ươn ướt.
Trung ngơ ngác, “Lẽ nào, Nga không nhớ gì sao”_ Trung nghĩ. Chợt nhớ lại hôm đó Nga trùm kín hết mắt, có thể cô không nhìn thấy anh. Và vui sướng làm sao khi cô nghĩ anh chính là người đã cứu cô ra khỏi nơi đó, được làm người hùng trong mắt Nga chính là ước muốn của Trung từ lâu rồi. Anh bỏ luôn ý định xin cô tha lỗi đi, thay vào đó là lời nói dối trắng trợn.
- Ừ…ừ. Đúng rồi, chính mình…mình là người đã đưa Nga ra khỏi chỗ đó. Xin lỗi Nga vì nếu lúc đó mình tới sớm hơn, Nga đã không phải chịu khổ. _Trung nói, cơ thể băng bó, bầm dập như củng cố thêm luận điểm của anh.
- Không…không hề. Cảm ơn Trung, cảm ơn Trung rất nhiều…_Nga ôm lấy Trung, nức nở nói.
Bầu vú đong đưa sau lớp áo bệnh viện áp chặt vào ngực Trung, sướng tê người, anh liền nhanh chóng vòng tay ôm lại cô.
- Bọn chúng…bọn chúng là lũ bỉ ổi. Nga không thiết sống nữa…_Nga nói.
- Nga đừng nói như thế, cuộc đời Nga vẫn còn ở phía trước.
- Trung biết không, Nga vẫn luôn mong ước được làm mẫu ảnh, được lên thành phố, sống thật tự do…
- Nga muốn lên thành phố ư? Được, mình sẽ đi cùng Nga. Nga đi đâu mình sẽ theo đó.
- Thật ư?! Tại sao Trung tốt với mình thế?_Nga đáp, cô nhìn thẳng vào anh.
- Tại vì…mình yêu Nga. Anh yêu em Nga ạ, làm người yêu anh nha!!!_Trung rút hết tâm can nói.
Nga ngạc nhiên, nhưng nhanh sau đó cô lại cúi gằm mặt xuống, nước mắt lại bắt đầu rơi.
- Nga xin lỗi, Nga không đồng ý được, tấm thân Nga đã bị vấy bẩn, Nga không xứng._Nga nói.
- Không sao hết, Trung đâu có quan tâm tới mấy việc đó. Trung yêu Nga thật lòng.
- Kể cả khi Nga… Nga đã mất đi trinh tiết…_Nga vân vê mép áo nói.
Câu nói trên của Nga làm Trung có đôi chút khựng lại, anh hồi tưởng lại hình ảnh khi bị gã béo đánh văng ra, trước khi ngất đi Trung nhớ rõ cái bụng phệ với con cu đang từng chút 1 tiến vào lồn Nga. Chẹp miệng nhỏ.
- “Vậy là Nga đã bị gã béo kia lấy đi trinh tiết rồi. Chậc chậc, tiếc thật, nếu hôm đó mình đủ sức thì gã kia đã không đến lượt”_Trung tiếc rẻ nghĩ thầm, không biết người thực sự làm Nga mất trinh chính là bố anh.
- Không sao…không sao hết, Trung cũng đâu quan tâm thứ đó, anh yêu em bằng cả trái tim mình. _lại 1 câu nói dối được Trung phát ra.
Nghe xong câu nói trên cùng với việc nghĩ rằng Trung chính là ân nhân của mình, Nga ngượng ngùng gật đầu đồng ý. Cô luôn là như vậy, dù bản tính thích dụ dỗ người khác nhưng cuối cùng người bị dụ dỗ, lợi dụng lại chính là Nga.
Một thời gian sau, nhiệm vụ của ông Khánh đã hoàn thành, kết quả vượt ngoài mong đợi. Nhờ việc tóm được Hùng_một mắt xích quan trọng trong đường dây buôn lậu chất cấm, cùng với việc lấy lời khai của gã béo kia mà chiến dịch kết thúc mĩ mãn. Lão béo thì bi đưa lên tuyến trên để lấy tra khảo tiếp, có vẻ như lão cũng có dính lứu tới 1 số vụ trọng án khác. Còn Hùng thì do đã đủ tuổi để xét xử pháp luật nên hắn lãnh án 5 năm tù, thực ra con số đấy phải hơn nhưng do có quan hệ với chủ tịch xã nên được giảm xuống. Hùng điên lắm, hắn nguyện sẽ có ngày trả thù gia đình ông Khánh*.
Nhưng dù đã xong xuôi tất cả, ông Khánh vẫn không khỏi bận lòng. Chuyện là khi lấy lời khai từ gã béo, không hiểu sao hắn biết được quan hệ giữa ông Khánh với Trung. Dựa vào đó mà khích tướng ông, hắn kể nào là thằng con ông hèn hạ như 1 con chó, bảo gì cũng nghe, vì yêu 1 con đàn bà mà không thấy hổ thẹn với lương tâm. Gã bảo thêm Trung còn tiếp tay với hắn, chấp nhận làm những việc thô bỉ đổi lại được làm tình với đĩ, chắc là bố nào con nấy. Nghe mà sôi máu, nếu lúc đó không có mấy người đồng nghiệp can ngăn thì ông đã đánh cho gã lên bờ xuống ruộng rồi. Ông Khánh lúc đó mới biết người con gái mà mình nắc rầm rầm lúc trước tên là Nga, và con trai ông mê con bé đó. Ác cảm với Nga cũng từ đó mà ra, và nó còn lớn hơn khi về nhà và nghe Trung nói sẽ cùng Nga lên thành phố sinh sống.
2 người đêm đó cãi nhau 1 hồi, ông Khánh không đồng ý khi nghe Trung nói anh yêu Nga, muốn cùng cô đi xa khỏi nơi này. Tại sao 1 đứa con gái đem thân trao cho trai lại hấp dẫn thằng con ông đến vậy, Khánh không tài nào hiểu nổi. Nói 1 hồi Khánh cũng hết cách, đành lắc đầu ngán ngẩm, xua tay, ý nói thích làm gì thì làm, ông già này không quan tâm nữa. Vài ngày sau Trung cũng chào ông rồi đi, không thèm ra tiễn, Khánh chùm trăn ngủ nguyên ngày hôm đó.
Trở lại với hiện tại…
Trên giường ngủ đôi vợ chồng Trung-Nga, có 2 người đang nằm trên đó. Người con gái không ai khác ngoài Như Nga, nhưng người đàn ông lại không phải Trung, mà là ông Khánh. Ông Khánh lúc này đang ôm chặt lấy Nga, cô chui tọt vào lòng ông ngủ ngon lành, khóe mắt hơi sưng, có vẻ cô vừa khóc rất nhiều. Khánh lúc đầu muốn địt Nga, làm cô phải lồng lộn lên như trước, khi lần đầu gặp cô ở căn nhà kho, nhưng sau khi nghe Nga kể chuyện, ông mới hiểu rằng trong chuyện đó cô là người bị hại. Ngay lập tức dừng máy địt, hôn nhẹ lên môi cô, rồi dang tay ôm Nga vào lòng. Hóa ra trước giờ ông đã nghĩ sai về Nga, cô gái có khuôn mặt đẹp như tiên nữ với cơ thể của 1 nữ thần này hóa ra đã phải trải qua một quá khứ u tối đến thế. Khánh thật hồ đồ khi nghĩ Nga như 1 vật phẩm mua vui cho bọn tội phạm. Nếu biết trước điều đó, Khánh đã không ép buộc, cưỡng hiếp cô như hôm nay. Ân hận, Khánh quay sang nhìn cô thêm lần nữa, khuôn mặt bầu bĩnh hết sức đáng yêu, Khánh thầm nghĩ nếu Nga không phải vợ của con trai ông, chắc chắn ông sẽ tiến thêm bước nữa. Nhưng cuộc đời không như mơ, Nga đang là vợ Trung, dù có yêu cô thật, ông không muốn phá hoại hạnh phúc của Nga, chắc mẩm, dặn lòng từ nay về sau sẽ không làm những việc như này nữa. (Chắc không*?)
Nga sau khi nghe xong câu chuyện trên thì khóc tu tu, dòng kí ức bị lãng quên kia đã trở lại, nó thật sự rất kinh khủng, từng giây phút khi cô còn nằm trong căn nhà đó từ từ dội về, nó lan khắp người Nga. Đáng sợ có nhưng sự sung sướng mà nó mang lại cũng vô cùng. Chiếc công tắc giờ đây đã không còn, hai bản thể trong cô đã hòa lại thành một, chắc chắn sau này Nga sẽ bộc lộ thói dâm của cô ra nhiều hơn.
Còn nữa, Nga biết được rằng không phải Trung, người cứu cô ra khỏi nơi đó thực chất là ông Khánh, Trung là 1 gã giả tạo, tại sao suốt bao nhiêu năm qua cô vẫn phải sống cùng hắn. Nhất là khi nghe Khánh kể về việc Trung về sau không những không ngăn cản, mà còn thông đồng với lũ khốn nạn kia, chấp nhận nhìn bọn chúng cưỡng hiếp cô, không ngăn cản. Nga ghét Trung, cũng 1 phần tại anh mà cô bị như vậy, nếu lúc đó anh không hèn nhát, chịu đứng lên thì mọi chuyện đã khác. Thế mà còn luôn mồm nói yêu cô.
- “Được, sẽ tới lúc em kiểm chứng xem tình yêu của anh nhiều đến đâu, chồng ạ”_ Nga nghĩ.
Niềm an ủi lớn nhất mà cô có được chính là việc sự trong trắng, trinh tiết của cô đã trao cho đúng người, không phải với Hùng, không phải với gã béo kia mà là với Khánh. Nếu biết Khánh từ trước kia, Nga nguyện làm vợ hai của ông, kể cả chênh lệch về tuổi tác là rất lớn đi nữa. Nhưng nghĩ lại, bây giờ cũng đâu có là muộn, cô vẫn có thể làm người tình nhỏ của ông mà, suy nghĩ của Nga đã thoáng hơn nhiều sau khi hiểu rõ quá khứ của cô.
Tỉnh dậy khi mặt trời đã gần lên tới chóp. Nga sảng khoái vươn vai, đôi tay thoăn thoắt búi lại mái tóc dài. Đã lâu lắm rồi cô mới được ngủ ngon như này. Quay sang bên cạnh, ông Khánh đã không còn đây nữa rồi. Bây giờ cô luôn mong muốn được ở bên ông, sự xa cách cô dành cho ông trước kia đã không còn nữa, Nga muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước kia. Bàn tay chạm nhẹ xuống mép lồn phía dưới, lúc này nó đã khép chặt lại, mân mê nó 1 chút, Nga tủm tỉm nghĩ đến chỉ sáng nay nó được nong rộng ra dưới con cặc hùng vĩ kia, tan chảy dưới những nhịp dập rộn ràng ông Khánh đem đến. Tuy chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng vậy cũng đủ làm Nga sướng điên lên rồi.
- Mày hư ghê, lại rỉ nước đấy à._Nga mắng yêu, tay vỗ nhẹ lên mu lồn.
Chỉnh lại tấm ga giường nhàu nhĩ, Nga liền thay bộ đồ ngủ cũ ra. Do trời sang thu dần trở lạnh, Nga quyết định mặc 1 chiếc váy dài tay liền người, cổ áo trễ quá vai, hở ra vòng ngực 34D hờ hững, vải mỏng ôm sát cơ thể từ ngực xuống hông, dưới hông thì váy xòe đều trải tới mắt cá chân. Với váy kiểu này Nga không định mặc áo ngực, vì lộ dây nhìn rất xấu, vả lại mặc thứ đó vừa vướng víu lại mang bệnh cho cơ thể.
Ngắm nhìn cơ thể trong gương, Nga muốn từ nay về sau nàng lúc nào cũng phải thật gợi cảm, quyến rũ, nhất là trong mắt bố chồng, để xứng đáng làm “vợ” ông chứ. Bước ra khỏi phòng, dưới nhà tiếng “Cạch…cạch…” do dao thái xuống thớt đang vang lên. Vậy là ông Khánh đang làm bếp, rón rén xuống cầu thang, thò đầu vào khu bếp, Nga đã định vị được ông Khánh. Thoăn thoắt như 1 chú mèo con, cô tiến ra đằng sau, vòng tay qua bụng ông ôm lấy vòm ngực rộng, 2 bầu vú mềm mại áp chặt lấy khung lưng rắn rỏi.
- Bố!! Bố giật mình không?!_Nga nhí nhảnh nói.
Không những không giật mình, ông Khánh còn biết rõ Nga đứng sau ông từ lâu nhờ trực giác những năm tháng làm cảnh sát ngầm. Nhẹ nhàng gỡ tay cô xuống, ông nói khẽ, chất giọng trầm ấm quen thuộc:
- Con ra bàn ngồi đi, bố con mình ăn cơm…
Nga nghe vậy liền tót ra bàn ngồi ngoan, ánh mắt lấp lánh, rạng rỡ, hai tay chống cằm chờ ông. Tiếng xì xào, lạch cạch của xoong chảo kêu trong lúc nữa rồi tắt hẳn, 1 mâm câm tuy đơn giản nhưng đủ chất được bê ra, đặt lên bàn. Trước nay tuy có ghét ông nhưng Nga chưa bao giờ nghi ngờ tài nghệ nấu nướng của Khánh, ở đây mới chỉ 1 thời gian nhưng không biết bao lần ông làm cô phải ngạc nhiên trước khả năng học hỏi, cũng như thích nghi với cuộc sống thành thị.
Rửa tay kĩ càng xong, ông Khánh mới ngồi xuống bàn, ngồi đối diện Nga, ông không nhìn thẳng vào cô mà nhìn xuống mâm cơm.
- Mình ăn thôi…_ông Khánh vô cảm nói, ánh mắt tránh né.
Nga dường như vẫn chưa nhận ra có điều gì ở ông, cô hồn nhiên bê bát cơm chạy sang ngồi kế bên Khánh. Bầu vú đong đưa gần sát tay ông, cô với tay gắp miếng thịt gà nướng đặt vào bát Khánh.
- Bố ăn gì nữa bảo để con gắp nhaaaa…_Nga ngân dài chữ “nha” cuối.
- Ừ cứ để bố._vẫn giọng điệu ấy Khánh nói.
2 người ăn thoáng chốc đã xong, trong suốt bữa cơm, 1 người thì vui vẻ liên tục nói cười, người còn lại thì luôn cười trừ, ánh mắt thoáng nét buồn. Ông Khánh kết thúc bữa ăn cũng đứng lên để ra rửa bát, thấy vậy Nga liền cản luôn.
- Bố ra nghỉ ngơi đi, con rửa được mà, với cả nãy bố đã nấu cơm cho con ăn rồi!_ Nga thật lòng nói.
- Bố nấu cho cả nhà mà, cứ để bố rửa cũng được._Khánh phân bua.
Tranh giành 1 lúc, ông Khánh vẫn phải để yên cho con dâu rửa bát, ra ngồi tựa lưng vào cái ghế mây ở phòng khách. Ông hớp 1 hụm nước, rồi lắc lư trên ghế, tay đặt lên trán ngẫm nghĩ.
- “Mình… nên làm gì đây, không thể tiếp tục như này được…”_ Khánh nghĩ.
Bỗng từ bếp vang lên tiếng hát nho nhỏ, Nga đang hát, đúng hơn là ngân nga vì lời nghe chả rõ gì cả. Nhưng đâu quan trọng, ông Khánh nghe vẫn thấy hay, từ lúc lên đây, lần đầu tiên ông được nghe cô hát, chắc hẳn Nga đang cảm thấy rất vui. Rướn người để nhìn xem Nga đang làm gì mà hát vậy, ông giật mình. Trước mặt ông là cặp mông trái đào tròn trịa đang lúc lắc theo nhịp hát, do Nga khá cao so với thiết kế của bệ rửa bát, mông cô phải ưỡn ra sau, ngực đưa về trước. chiếc váy tuy dài nhưng không che được cặp đít lồng bàn đó.
- “Giờ mà được thúc cho lút cán rồi đế nó đánh mông qua lại như kia chắc sướng phải biết”_ Khánh thèm thuồng nghĩ.
Như nhớ ra quyết định lúc trước, ông lại thụp xuống, tựa lưng rồi lắc lư tiếp.
- “Ông trời ơi giúp con với, cửa ải này khó quá!!!”_ông Khánh cắn răng nghĩ.
Suy nghĩ chán chê rồi ông Khánh lăn quay ra ngủ lúc nào không hay. Tới khi đang mê man thì cảm thấy hơi nặng ở vùng đùi, âm ấm ở trên ngực, vội mở mắt ra. Hóa ra Nga đang ở nằm trên ông, 2 đùi cô để ngang so với ông Khánh, người cô ngả vào lòng ông, đầu tựa vào vai. Có vẻ Nga đang mải mê hít hà hương cơ thể ông Khánh, tay cô thì xoa nắn vùng bụng gồ ghề. Để im 1 lúc rồi như không chịu được nữa, vòng tay bế cô ra khỏi lòng rồi để xuống ghế, ông định đi ra chỗ khác.
- Bố!!! Sao bố cứ tránh mặt con mãi thế, con đã làm gì sai ạ?_Nga mếu máo nói.
- Không, Nga không sai, bố mới sai, bố xin lỗi vì trước đây nghĩ con là đứa không ra gì. Sự việc sáng nay tất cả là do bố, bố thật đáng chết mà, nếu con không kể những chuyện kia ra chắc bố…._ông Khánh cúi gầm, 2 tay nắm chặt, không nói được hết câu.
Chưa bao giờ ông Khánh thể hiện cảm xúc mạnh mẽ như này, có lẽ gần nhất là sau mối tình dang dở với Mỹ Dung. Người ta nói đúng, trước mặt người con gái mà mình thích thì mọi cảm xúc, giác quan đều trở nên hỗn loạn. Im lặng 1 hồi, ông Khánh đã dần bình tâm trở lại, với 1 chất giọng quen thuộc.
- Bố…bố không muốn làm con buồn, chuyện lúc sáng…nếu được, bố mong con hãy coi như không có gì._Khánh nói.
Tự sự 1 lúc, vẫn thấy sau lưng lặng thinh, tò mò Khánh phải quay lại. Ngạc nhiên, rồi đến nỗi buồn, cuối cùng là 1 nụ cười mỉm hiện trên khuôn mặt râu quai nón của Khánh.
Nga lúc này không ngồi trên ghế nữa, cô đã đứng lên, tay cô cũng nắm chặt giống ông, mép váy nhăn nhúm dưới đôi bàn tay trắng nõn. Cô nhìn ông, đôi mắt đỏ hoen, nước mắt đã lã chã rơi. Nga tức giận, cô giận ông tại sao lại đối xử với cô như vậy.
- Con không hiểu… thực sự không hiểu._Nga nói, đôi mắt long lanh nhìn ông.
- Rõ ràng năm đấy bố là người đã cứu con, con mới là người phải cảm ơn, tại sao bây giờ bố lại xin lỗi.
- Lại còn bảo quên đi chuyện sáng nay, làm sao có thể quên được khi đấy là lần đầu tiên con cảm thấy thực sự hạnh phúc khi là 1 người phụ nữ.
- Con…con ghét bố!! Bố khiến…e…em… em yêu bố rồi lại coi như không có chuyện gì sao?! Em ghét bố…ghét bố._ Nga bước lại gần ông Khánh, tay đấm thùm thụp vào người ông, mỗi chữ “ghét” lại là 1 lần đấm, cô đổi cách xưng hô tự bao giờ không hay.
Đấm 1 hồi thấy ông Khánh vẫn để nguyên, Nga không đánh nữa, cô ôm lấy ông. Khánh cũng đưa tay ôm lấy cô, hơi ghì vào lòng, mái tóc thơm mùi dầu xả quyện vào mũi ông. 2 bố con ôm nhau, kế đến là trao cho nhau những nụ hôn cuồng nhiệt. Vừa hôn Nga vừa xoa nắn vùng lưng ông Khánh, sau đó cô dần cho tay xuống vùng hạ bộ ông, tay khẽ chộp lấy con cặc đang yên vị sau lớp vải. Nó tuy mềm nhưng rất nặng, bàn tay cô dang hết cỡ cũng không bao trọn được. Ông Khánh dù rất muốn, nhưng lí trí vẫn chưa buông xuôi, hơi lùi ra sau, ông tránh né những cú bóp, xoa nắn cặc ông tới từ Nga, nhưng môi 2 người vẫn quấn lấy nhau.
- Thôi, mình dừng lại nhé. Con vẫn còn thằng Trung, nó là con bố, còn con vẫn là vợ nó._Khánh nói.
- Nhưng em yêu bố mà, em đến với Trung chỉ là luôn suy nghĩ Trung là ân nhân của em. Nhưng hóa ra Trung không phải như vậy._ Nga nói.
- Ừ bố…bố biết. Nhưng chúng mình như này, Trung biết thì nó sẽ như nào, chắc chắn nó không chấp nhận đâu._ ông Khánh lắc đầu nói.
- Vậy miễn là Trung không biết là được đúng không ạ?!._ Nga sáng mắt.
- À…ờ…_ ông Khánh hết lẽ, đành phải tảng lờ bước đi.
Nga tay quệt nước mắt, ông không nói gì, chứng tỏ ông cũng muốn Nga lắm đây.
- “Được, để xem mất bao lâu để bố chịu nói ra, em muốn bố phải rên lên rằng: “Anh cũng yêu em Nga ạ”.”_Nga cười thầm nghĩ.
- “Còn Trung, tôi sẽ tính sổ riêng với anh, phải để anh trải qua cảm giác trước kia mà tôi từng chịu đựng.”
Ông Khánh lúc này đã lên phòng ngủ, Nga thì đang ở dưới nhà chuẩn bị cho kế hoạch của cô.
- Vâng, em muốn đặt hàng … với … Vâng, bằng inox ạ…Vâng, shop chuyển nhanh cho em được thì tốt… Vâng, em cảm ơn ạ._ nắm chiếc điện thoại trong tay, Nga vui mừng nói.
Trò chơi mèo vờn chuột bắt đầu…