Trở về truyện

Dục Vọng Tìm Về - Chương 7: Thiên Đường Trần Thế

Dục Vọng Tìm Về

7 Chương 7: Thiên đường trần thế

ĐOÀNG…tiếng nổ lớn phát ra từ cửa ra vào, ngay sau đó 1 thân hình tuy to con nhưng nhanh nhẹn chạy vụt vào. Trong khi gã kia vẫn đang ú ớ chưa hiểu chuyện gì, cu vẫn đang nơi lồn Nga, chưa tiến thêm được cm nào, chàng trai kia tung một cước bằng chân trái, nhằm đúng nơi cổ gã mà sút. Do bị bất ngờ nên gã bị hất văng ra sau, con cu nhỏ bé bật ngược lại, cú đá cũng là tác động khiến cu gã phun trào ngay lập tức, những dòng tinh lỏng phun hết lên người Nga, văng lên ngực, mặt cô, 1 số rơi vào mồm được Nga nuốt trọn.

Biết cú đá vừa rồi là chưa đủ, anh nhấc gót chân lên cao, bằng 1 động tác dứt khoát, thẳng đầu gã kia đóng xuống. Gã quái thai kia sau 2 động tác đánh vừa nhanh vừa mạnh, lại còn bất ngờ, hắn nằm im như chết. Cảm thấy đối tượng đã bị vô hiệu hóa, đứng thẳng người lại, quét mắt 1 lượt quanh phòng, anh nhận thấy có 1 người đang nằm ở góc, giật mình như nhận ra, anh hét lớn:

- Trung!!! Trung… con có làm sao không?

Đúng, là Khánh, ông Khánh lúc này vẫn đang là cảnh sát đặc nhiệm, nhiệm vụ của ông hôm nay là tiếp cận 1 cơ sở trao đổi mặt hàng trái phép, nếu thấy có kẻ cần tìm thì lập tức hành động. Kẻ cần tìm ở đây là gã bụng phệ đang nằm chết dí kia. Nhưng do thông tin cung cấp chậm, cùng với hoạt động của bọn tội phạm này tương đối kín, nên giờ ông Khánh mới tìm được khu vực này. Ông không ngờ Trung con mình cũng có mặt tại đây.

Đang bước lại gần đứa con thì 1 bóng đen hiện ra bên cạnh ông, hắn cầm 1 thanh đao dài tầm 50 phân, hướng ông Khánh mà phi tới. Khánh giật người tránh sang bên, chân trái co lên đáp trả. Tên kia nhanh tay đỡ gọn cú đá, lùi 2,3 bước về sau. Kẻ vừa xuất hiện là Mạnh, lúc trước hắn có nghe thấy âm thanh nổ trên, nhưng thấy người này võ nghệ khá cao nên ẩn nấp chờ thời cơ ra đòn. Hắn nghĩ dù phát chém nhanh vậy, lại còn ở điểm mù nhưng gã này vẫn né được thì chắc hẳn không thể đùa được. Lăn lội trong giới giang hồ cũng được 1 thời gian, hắn hiểu bây giờ chuồn là thượng sách, không thì phải chơi kế hèn 1 chút. Nãy Mạnh nghe được kẻ này gọi thằng Trung kia là “con”, vậy phải dựa vào nó mà đánh.

Mạnh liền không nói lời nào, nhanh tay nhằm hướng Trung đang nằm mà bổ đao. Ông Khánh thấy vậy liền lao tới định cản hắn, nhưng mục tiêu của hắn đâu phải là Trung, mà là ông Khánh kìa. Mạnh lật ngược lưỡi đao lại, tay vuốt ngược lên, ông Khánh bị bất ngờ, may nhờ phản xạ kịp thời mà ông né được nhát tử. Lưỡi đao chém dọc qua ngực ông, tuy không nguy hiểm nhưng cũng tương đối dài, máu bắt đầu thấm đẫm hết vùng áo nơi ngực.

Mạnh rất biết nắm thời cơ, vung đao hòng kết liễu ông Khánh, hắn biết phát chém vừa rồi chỉ làm ông choáng thôi, không làm nhanh thì người thua cuộc ở đây là hắn.

ĐOÀNG…lại 1 tiếng nổ nữa phát ra, viện đạn găm vào vùng vai phải Mạnh, thanh đao trên tay văng ra xa, hắn ngã quỵ xuống, tay ôm vai kêu lên đau đớn:


- Ahhh…Thằng…thằng chó nào bắn tao…_ Mạnh gào lên.

Người vừa bắn là 1 cô gái khá trẻ, tên Dung_Cao Mỹ Dung, tay run lên bần bật, phát bắn vừa rồi cũng là lần đầu tiên cô bắn người, tuy đã tập luyện nhiều nhưng ra thực địa vẫn là 1 câu chuyện khác. Ông Khánh là người được giao phó hướng dẫn Dung trong chiến dịch này, lúc tới đây, cô và ông đã chia làm 2 hướng, Khánh cửa chính, Dung cửa phụ. Trước khi chia, ông đã dặn rõ:

- “Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được manh động, nếu có hãy gọi ngay cho lực lượng ứng cứu, cô hiểu không?!”

Nhưng khi thấy Khánh gặp nguy hiểm, cô không thể đứng nhìn.

- Đồ ngốc, cô không nghe tôi nói gì khi nãy à._ông Khánh gào lên, ngực cũng đã đỡ đau.

- Nếu em không vào kịp thì anh không còn đứng đây mà gào được đâu, với lại em cũng đã gọi hỗ trợ rồi, họ sẽ tới trong giây lát._Dung bướng bỉnh, phân bua.

Mặc kệ Dung phồng má lên cãi, Khánh tiến đến chỗ Trung, ông nghe xem con trai còn thở không, may thay Trung vẫn thở đều, nhưng có lẽ bị đánh quá mạnh nên ngất đi. Bế con ra chiếc bàn ở gần đó, ông cởi áo ra cho Trung dễ thở, vẫn suy nghĩ tại sao thằng nhóc này lại ở đây.

Lợi dụng mọi người đang không để ý, Mạnh đang giả vờ đau đớn, vết đạn do Dung run tay nên chỉ đi sượt qua vai, hắn chồm dậy nhằm hướng Mỹ Dung phóng tới, đẩy cô ngã chúi ra sau, rồi hắn chạy vụt theo đường cửa sau lặn mất tăm. Mạnh thề thù này sẽ trả đủ, cả gốc lẫn lãi. Ông Khánh thấy Dung ngã thì vội đỡ cô dậy, hơi nép mình vào ngực ông nơi vẫn đang chảy máu, hương đàn ông khiến cô bỗng dưng cứng người, mũi hơi chủ động hít vào. Thấy không hợp lý lắm, cô buông ông ra, mắt đảo vội kêu lên:


- Chết rồi, gã kia bỏ chạy rồi, tại em sơ ý quá, làm sao bây giờ!!_Dung cuống quýt nói.

- Kệ đi, hắn không phải mục tiêu của chúng ta hôm nay, sớm hay muộn cũng sẽ bắt được thôi mà, quan trọng là cô không sao. _Khánh lắc đầu nói.

Câu nói đó khiến Dung trợn tròn đôi mắt biếc nhìn ông, 2 người nhìn nhau 1 lúc thì.

- Ư…ư…cặc. Cho tôi cặc…_tiếng hét làm cho 2 người quay lại.

Trên giường là Nga vẫn đang bị trói chặt, 2 tay dang ra, 2 bắp đùi co lên phần eo. Cô dường như đang rất vật vã, lúc nãy gã kia chưa kịp làm gì cô, đã bị đá ra xa rồi. Dung thấy vậy 2 mà cô hồng dần, lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể nữ giới khác, lại còn rất đẹp, phụ nữ như cô cũng phải ngại ngùng. Nhưng hành vi của cô gái này có gì đó khác lạ, chợt hiểu ra vấn đề, Dung chạy vội tới đầu giường, banh mắt xem kĩ đồng tử, sau đó lại chạy xuống nắm lấy cổ tay Nga. Gật đầu, đúng như cô suy đoán, cô gái này dùng thuốc kích dục liều lượng mạnh, hơn nữa có thể bi giam hãm trong 1 khoảng thời gian, nếu không cứu chữa kịp có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Cách duy nhất đó là khiến cho cô gái phải lên đỉnh, thỏa mãn được dục vọng trong cô. Nhìn quanh thấy có thiết bị rung, Dung cầm lên thấy đã hết pin rồi, phân vân như chưa biết làm sao. Ông Khánh thấy vậy liền hỏi:

- Cô gái ấy bị sao vậy??


Dung thuật lại sơ qua tình hình cô gái kia cho Khánh biết, ông lắng nghe, thực sự cũng chưa nghĩ ra cách nào hợp lý cả. Nhìn xuống thân hình cô gái kia, bỗng con cặc phía dưới động đậy liên hồi.

- “Chẳng lẽ phải vậy sao…”_Khánh nghĩ thầm.

- Cô đứng tránh ra đi, tôi có cách rồi._ông Khánh tay cởi cúc, dần tụt quần xuống.

- Anh…anh, làm cái gì vậy?! _ Dung hét lên, tay che mặt đi

- Thế cô có cách nào hay hơn không, cứu thương chắc phải lúc lâu nữa mới tới, mà cô thì là đàn bà không giúp ích gì được. Cực chẳng đã tôi mới phải như này.

- Còn…còn vết thương của anh thì sao?

- Không sao, vết cỏn con ấy mà, thú thật loại con gái như này, tôi rất ghét, nhưng ghét là 1 chuyện, cứu người lại là chuyện khác…_Khánh trùng mắt xuống nói nhỏ.

Năm xưa như lời bà đồng nói, vì dương khí nặng mà vợ ông ra đi, để lại thằng Trung, nay nếu nhờ thứ dương khí ấy mà có thể cứu được người khác, cớ gì ông không làm. Dung thấy ông như vậy, cô cũng hiểu được phần nào, đành lặng thing không nói nữa.

Tụt nốt chiếc quần lót xuống, con cặc 20 phân chà bá hiện rõ, Dung tuy lấy tay che mặt, nhưng kiểu che nửa vời của cô đâu giải quyết được gì. Cặc ông Khánh múp míp, đầy thịt, trông rất giống cặc Tây, nhìn mà phát thèm, con cặc béo tròn đó từ từ chạm vào cửa lồn Nga cũng với tư thế đứng tấn ban nãy, Nga thấy cặc liền sống lại, lần trước cô bị hụt hẫng nơi cánh cửa thiên đàng, để rồi lại rơi xuống địa ngục, lần này chắc chắn không thể như thế.

Nga lựa lúc đầu cặc ông Khánh dần tách cửa mình cô ra, cô cố gắng nhích người thật mạnh, cái đùi co lên kia va thẳng vào 1 bên chân ông, làm ông ngã dúi người xuống trước, con cặc cũng vì thế mà đóng thẳng xuống lồn Nga. Một tiếng hét vang lên chói tai, thay vì cảm thấy sung sướng, Nga đang trải qua 1 cơn đau tột độ, màng trinh cô bị con cặc kia đục thủng, đầu cặc húc thẳng vào thành cổ tử cung.

Dung thấy vậy liền nhanh trí nhét chiếc vòng có quả cầu đỏ vào mồm cô gái, sợ trong lúc quá phấn khích mà cô cắn phải lưỡi. Quay lại nhìn ông Khánh, cô đưa tay lên mồm, che đi sự sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của ông, nhướn người lên đôi chút thì thấy thân cặc ông đang dính đầy máu. Hít một hơi dài, vẫn là Dung hiểu chuyện, cô nắm lấy tay ông ý bảo hãy tiếp tục, chuyện này không có gì là sai cả.

Những âm thanh “Tộp…tộp…tộp” vang to dần, khóe mắt đẫm nước mắt vì tủi nhục và đau đớn nay được thay bằng nước mắt của sự hạnh phúc, trọn vẹn. Ông Khánh dập lên xuống đều đặn, tốc độ cũng đang nhanh dần, có vẻ như ông muốn kết thúc nhanh chuyện này.


Chỉ 1 lúc sau, cơn cực khoái 1 lần nữa đến với Nga, nhưng khác với những lần trước, thay vì bị ngắt quãng thì Nga đã thực sự được hưởng cảm giác lên đỉnh. Lồn cô như vỡ đập, mọi cảm xúc bị dồn nén trong hơn 2 tiếng vừa qua như đến cùng 1 lúc, cô xuất khí ào ạt, tưởng chừng như cô đang đái vậy, Nga phun nhiều đến nỗi làm thân dưới ông Khánh ướt sũng.

Chậm rãi rút con cặc bự chảng ra, 2 mép lồn vẫn vuốt ve, co bóp như chưa muốn rời, để khi cặc chui hẳn ra, 1 tiếng “pụp” vang lên khe khẽ, giống tiếng mở nắp bình được đóng chặt. Ông Khánh ngồi bệt ra sau, với tay bảo Dung:

- Em đi tìm khóa còng tay để mở cho cô bé này, tiện thể tìm giúp tôi cái khăn.

- Dạ…vâng…dạ…_Dung hơi bất ngờ khi ông đổi cách xưng hô.

Chạy đi 1 hồi Dung quay lại với chiếc khăn trắng và chìa khóa, cô nhanh chóng mở khóa cho cô gái kia, rồi đưa khăn cho ông Khánh. Nhưng vừa mở được khóa xong thì Nga bỗng chồm dậy, cô vật ngửa ông Khánh ra, tay thò xuống nắm chặt con cặc kia chỉnh đúng khe lồn, rồi “A lê hấp”, Nga ngồi phịch xuống, chú chim lại 1 lần nữa chui vào tổ. Chờ đợi trong giây lát để lồn hòa hợp với cặc, Nga bắt đầu sàng, như 1 vũ công chuyên nghiệp, cô sàng tới, sàng lui, sàng chán chê thì chuyển sang phi ngựa.

Ông Khánh do quá đột ngột, không kịp phản ứng lại, tay Nga còn đè hẳn lên vết thương vẫn đang rỉ máu kia làm nó chảy nhiều hơn. Ông lúc này như 1 chú ngựa để Nga cưỡi, những cú thúc mạnh mẽ đến từ phía cô, dần dà cuộc đua đã đến hồi kết, Nga nhún nhanh hơn, dồn dập hơn, rồi cô hự lên 1 tiếng, lần lên đỉnh thứ 2 đã đến.

Tưởng chừng thế là xong rồi, không cần nghỉ, Nga lần này nhấc hẳn thân mình lên, dù cho 2 đùi vẫn đang bị khóa vẫn không làm cô từ bỏ, bộ mông to tròn cách xa bẹn ông Khánh 1 đoạn, chỉ còn mỗi đầu khấc ông nằm trong lồn cô. Không ngần ngại, Nga dập mạnh xuống, mông cô va vào đùi ông nghe tiếng “Bạch…bạch” rất rõ, con cặc hùng hổ kia thoắt ẩn thoắt hiện trước môi lồn Nga.

- Phù…phù…cặc…cho tôi cặc…_vừa nhấp Nga vừa lảm nhảm.

Chưa bao giờ trong cuộc đời ông Khánh để con cái nắm thế chủ động như này, hoàn toàn lép vế, việc duy nhất ông có thể làm bây giờ là tập trung không cho vết thương chảy thêm trước áp lực tới từ Nga. Việc cầm máu thì không khó lắm, bao nhiêu máu gần như dồn hết về con cặc đang căng phồng rồi, nhưng vế tập trung thì thực sự khó, làm sao tập trung được khi mà Nga liên tục nhấp nhổm trên người ông vậy cơ chứ.

Và rồi màn tăng tốc lại đến, Nga dập mạnh hết cỡ, dập cho thỏa mãn mọi giác quan trên người, dập như trả thù lũ đàn ông khốn nạn đã làm cô trở nên như này. Phát cuối cùng cô dập xuống cũng là lúc ông Khánh xuất tinh, ông cố gắng bê mông cô lên để bắn ra ngoài, những dòng tinh đặc sệt bắn hết lên phía đầu giường. Cực khoái lần 3 cũng là giới hạn của Nga, cô nằm lên người ông Khánh, dần dần thiếp đi.

Khánh lúc này cũng mệt không tưởng, vết thương do Nga ấn vào khiến máu tràn ra khắp người, dính lên cả người Nga. Co người ôm cô để sang 1 bên, ông nhìn ngắm khuôn mặt mỹ miều này 1 lúc, Nga khi ngủ trông nàng đẹp biết bao, tiếng thở đều đặn làm ông chợt mỉm cười. Khi nãy lúc nhìn lên, không biết phải do thiếu máu mà cô làm ông nhớ đến vợ. Vợ ông cũng đẹp như này, chỉ khác cô ấy dường như luôn giấu diếm 1 điều gì đó.

Nhói đau bởi vết thương trước ngực, ông Khánh quay mình lấy cái khăn trắng lúc nãy định dùng lau dịch nhờn, giờ chắc dùng lau vết máu. Khi quay sang là hình ảnh bực tức của Dung, cô lườm ông, ánh mắt đằng đằng sát khí, trên người dính đầy chất lỏng màu trắng đặc sệt.

- Dung à…ờm…băng bó chỗ này hộ anh với?_Khánh hỏi như đùa, tay chỉ vào ngực ông.

- Tự đi mà lau, nãy còn khỏe lắm cơ mà. _ Dung bĩu môi, lườm nguýt bước ra ngoài.

Khánh nhăn nhó mặc lại quần vào, đuổi với theo Dung, ông không để ý lúc đi ra, tay Dung có quệt chất đặc sệt kia lên, đưa lên mũi ngửi rồi tủm tỉm mút gọn vào mồm. 2 người vừa đi ra khỏi cửa thì thấy Trung đang lồm cồm cố gắng bò dậy.

Khuôn mặt trầm ngâm trở lại, Khánh nghĩ ông cần nói chuyện rõ ràng với Trung về tất cả chuyện này.

Trung đang từ từ ngồi dậy, thân người anh đau nhức, má trái phồng rộp, xương sườn dường như cũng bị gãy. Dung thấy Trung khó nhọc đứng lên, cô liền chạy lại đỡ anh dậy, tay nắn bóp cũng như kiểm tra xem cơ thể có bị gì quá nguy hiểm không. Hỏi han tình hình của Trung 1 lúc, Dung quay lại nhìn ông Khánh. Vẫn với gương mặt lạnh đấy, ông khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Trung. Dung biết ý, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, để 2 bố con ở 1 mình với nhau, cặp mông sau lớp quần âu lúng liếng đi vội ra ngoài.

- Bố…sao bố lại ở đây?_Trung ngập ngừng hỏi.

- Câu này bố phải hỏi con mới đúng! Ngồi xuống, bố muốn con kể cho bố tất cả mọi chuyện._giọng uy nghiêm ông Khánh nói.

Trung tuy không sống với bố mình nhiều năm, nhưng mỗi khi nào nói chuyện với ông, anh đều tỏ ra sợ hãi. Giọng nói trầm đặc, thân hình to lớn, mỗi cử chỉ đều rất khảng khái, mọi thứ tới từ ông làm anh cảm thấy bản thân luôn tự ti.

Từ từ ngồi xuống, Trung chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc chiều nay với Khánh, nhưng có lược bỏ đi chi tiết anh hạ mình trước mặt gã kia, cái tôi của Trung là như vậy. Vừa kể, anh vừa liếc nhìn xem biểu cảm ông Khánh thế nào, nhưng cuối cùng nhận lại chỉ là ánh nhìn vô cảm.

Kết thúc câu chuyện cũng là lúc xe cứu thương tới, ông Khánh nghe xong chuyện cũng vội vã rời đi, thông tin tới từ Trung mở ra hướng điều tra mới, mục tiêu tiếp theo là Hùng. Ông Khánh ngày trước là như vậy, luôn nghĩ tới công việc, bỏ bê mọi thứ, kể cả đứa con trai của ông. Trung trở nên hèn nhát, yếu đuối, dựa dẫm vào Hùng cũng 1 phần lỗi ở nơi ông.

Nhìn theo bóng lưng bố mình đi xa dần, Trung lo lắng. Anh nghĩ tới sau này không có Hùng bên cạnh chở che, giúp đỡ, liệu anh có thể tồn tại trong cuộc sống này không.

Vài ngày sau…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.