Trở về truyện

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên ) - Chương 47: Dò Hư Lăng – Quyển 2: Cổ Thành Trầm Phù - Chương 46 Phệ Tâm Cổ

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )

47 Chương 47: Dò Hư Lăng – Quyển 2: Cổ Thành Trầm Phù - Chương 46 Phệ tâm cổ

Lạc Thần dùng Cự Khuyết nhẹ nhàng đẩy những mảnh quần áo còn lại trên lưng của người đó ra hai bên, những mảnh vụn đó bị mũi kiếm chạm vào, lập tức hóa thành bột phấn, phần lưng trần của nam tử – lộ ra cả. Liền sau đó, ta nhìn thấy trên lưng hắn rõ ràng là một lỗ máu trông vô cùng đáng sợ, máu đông lại thành màu nâu,hiển nhiên là bị cái gì đó xuyên tim mà qua.

Tử trạng cực kỳ thê thảm.

Lạc Thần tỉ mỉ xem xét nam tử quỷ dị này, đột nhiên thấp giọng lí nhí nói: “Thi thể không thối rữa. . . Không thối rữa. . Tại sao lại. . . “

Nàng lúc này nghiêng mặt, tóc dài che lại, ta cũng nhìn không thấy vẻ mặt của nàng, bất quá chắc cũng là giật mình như ta thôi. Ngược lại, ta cẩn thận nhìn lại thật kỹ, thì phát hiện phía trên miệng vết thương ở phần lưng của nam tử có hai cái dấu màu nhạt, đại khái là cỡ ngón tay cái, có vẻ như là ấn ký gì đó.

Ta nhìn nhìn, chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ lòng bàn chân lan tới cả đỉnh đầu, lạnh lẽo tựa băng hàn, lưng của chính mình bỗng nhiên cũng run run lên, đáng sợ tới mức ta nhanh chóng lặng lẽ nắm chặt tay lại.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Ta nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đem cảm giác khó hiểu đó gạt đi, ai ngờ Vũ Lâm Hanh lại từ từ tiến lên phía trước, lấy thanh kiếm màu đỏ vén mái tóc dài đang rũ xuống ở trước mặt nam tử đó, lập tức cả kinh nói: “Ôi chao, không ngờ tống tử ca ca này còn là một công tử anh tuấn, chết rồi thật đáng tíếc nha.”

Ta đối với hành động của nàng có chút bất đắc dĩ, trong lòng nói, người ta đã là tống tử rồi, ngươi quản người ta có phải là tuấn công tử hay không? Cảm thấy ngươi còn muốn gả cho tuấn công tử này?

Vừa nghĩ vậy, lại thấy tóc của nam tử đó bị gạt ra sau, thoáng chốc để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, sáng sủa như ngọc, chân mày màu đen đậm chau lại, giống như là đau đớn khi chết vô cùng khó chịu, trên trán lại có kim phấn vẽ lên một mặt trăng non cong cong, cùng với mặt trăng non trên trán của đứa bé Trường Sinh đó là một dạng như nhau.

Ta nhìn mặt của hắn, trong lòng giống như có một tia chớp xẹt ngang qua, thiếu chút nữa là muốn ngã nhào xuống đất.

Ta quỳ xuống đất, một cổ thê lương khác thường bỗng nhiên xuất hiện, vươn tay ra muốn chạm vào mặt của nam tử, Vũ Lâm Hanh vội kêu lên: “Sư Sư, ngươi đừng chạm bậy!” Nhưng tay của ta đã sớm chạm vào hai gò má của hắn, lạnh lẽo như băng, dưới cằm trơn bóng, rất giống như đang sờ một khối mỹ ngọc.

Trong thoáng chốc, áp môn (1) trong lòng mở rộng ra, âm thanh hỗn loạn của hình ảnh thủy triều mãnh liệt tiến tới.

——Nguyên ca ca, tại sao ngươi không mọc râu a, những người khác cũng lớn như ngươi, đã sớm có thiệt nhiều râu rồi.

——Bởi vì ta sợ đâm vào tay ngươi a, mới cạo sạch rồi, hài tử ngốc.

—— Nguyên ca ca!!

—— Chạy mau! Đừng để bọn họ bắt được ngươi! Đừng trở lại!

Bốn phía đều là ngọn lửa bùng cháy đang tàn phá một cách bừa bãi, càng ngày càng có nhiều người chết, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ vô cùng. Một đàn chim màu đen rất to ở trên không trung cúi đầu xuống lưỡng lự, đông nghìn nghịt, kín tới mức làm cho mắt của người ta khó chịu.

Ảo giác trước mắt từ từ xa dần, mà nam tử đã lớn tiếng quát ta với giọng khàn khàn lại bị cái gì đó đâm xuyên qua ngực, cả người lảo đảo lắc qua lắc lại, trên mặt vẫn không quên nở nụ cười ôn hòa như cũ.

Máu tươi cùng với dáng vẻ tươi cười trộn chung một chỗ, biến đổi một cách mơ hồ.

——-Mãi mãi đừng trở lại. . . . . Chạy mau. . .

Cảnh tượng kỳ quái này cứ chồng chất trong đầu, đánh vào ta, trong lòng bỗng dưng chua xót không chịu được.

Hắn đã chết, đã chết nhiều năm như vậy, ta không quen biết hắn, sao ta lại đau lòng?

Sao ta lại đau lòng?

Thật khó chịu, đầu muốn vỡ tung rồi.

Lúc ta ngẩng đầu lên, trước mắt là một mảnh sương mù màu đỏ, Vũ Lâm Hanh cùng bọn người A Lại nhìn vào ta, đều phủ thêm sắc hồng vô cùng thê thảm. Theo bản năng cầm lấy Cẩm Sắt trong tay, đứng thẳng lên, Vũ Lâm Hanh vẻ mặt kinh ngạc, hét lớn: “Sư Sư, mắt của ngươi!!” Mà những người còn lại đều hoảng sợ lùi ra phía sau.

Ta kéo cái hoa kiếm của Cẩm Sắt, khóe miệng hé ra một nụ cười: “Các ngươi, làm cái gì sợ ta như vậy? Ta là quỷ sao?”

Ngay lúc này, cơ thể lại run lên, thật ra ở sâu trong nội tâm của ta không muốn cười, nhưng mà khống chế không được, ta nghĩ, chắc chắn ta cười tới mức rất khó coi, nếu không bọn họ cũng sẽ không bị dọa thành như vậy.

Ta cứ đứng tại chỗ xoay vòng vòng như vậy, rất mờ mịt, không biết muốn làm gì.

Bất thình lình, một cơ thể ấm áp tiến lên phía trước, đôi tay đặt lên vai ta, ta bị một cổ lực đạo nhẹ nhàng kéo qua, lập tức ngã vào một cái ôm vừa mềm mại vừa thơm ngát của người bước tới, mùi hương lành lạnh quen thuộc thoáng chốc phả vào mặt.

“Đừng nghĩ bậy.” Bên tai có hơi thở ấm áp, mềm mại như hoa lan, giống như là sóng biển ôn nhu nhất.

Nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng như tiếng nước róc rách đó,ta mở to mắt, giống như tìm được sự an ủi vậy, mắt không khống chế được, nhìn xuống dưới.

“Lạc Thần. . . .”

“Ta ở. .”

“Lạc Thần. . Ta muốn chết. . . Thật khó chịu. . . “

“Ta biết. . . Ta đi cùng ngươi. . Đừng sợ. . “

Tay nàng gắt gao ôm chặt lấy ta, còn ta thì nắm lấy cánh tay của nàng như nắm được cứu mệnh đạo thảo (2), vùi đầu vào ngực của nàng, tham lam hấp thu mùi hương lành lạnh thoang thoảng của nàng. Cứ như vậy qua một lúc lâu, ta mới bình tĩnh lại, thoát ra khỏi lồng ngực Lạc Thần, nàng cúi đầu xuống nhìn ta, màu mực trong con ngươi thật đậm, tay vẫn như trước nắm lấy cổ tay của ta, không hề buông ra.

Sắc mặt Vũ Lâm Hanh có chút tái nhợt, đi tới bên cạnh ta, thân thiết nói: “Sư Sư. . . . . “

Ta xấu hổ cười cười với nàng: “Dọa các ngươi rồi à? Ta. . Có lúc sẽ rất kỳ lạ, ngươi chớ để ý.”

“Không.” Nàng liên tục xua tay, hòa nhã nói: “Ta cũng thường gặp ác mộng, nhưng mà không giống như ngươi, vẫn còn là ban ngày, không tính là nằm mơ giữa ban ngày, bởi vậy suy ra cũng là một dạng với ác mộng.” Nói xong, tràn ngập ý cười xuất hiện, thật giống như ánh dương ấm áp vào ngày xuân.

Ta dụi dụi mắt, biết nàng đang an ủi mình, định nói một cái gì đó, lại cảm thấy bàn tay Lạc Thần đang nắm ở cổ tay ta kịch liệt run rẩy, mà lại rét đến thấu xương.

Ta kinh ngạc vội vàng quay đầu lại nhìn nàng, đúng lúc này,bên tai lại vang lên một tràng âm thanh “xuy xuy xuy” vô cùng sởn tóc gáy.

Âm thanh sột sột soạt soạt đó xẹt ngang qua lỗ tai, sau đó lập tức thấy bên kia thông đạo tuôn ra một dòng nước màu đen như mực, cuồn cuộn lao tới chỗ bọn ta. Ta định thần nhìn kỹ, để xem đó là nước gì, rỏ ràng là vô số con trùng màu đen đang chen chúc, chồng chất vào nhau.

Hơn nữa, trên người hắc trùng ngang dọc những sợi tơ hồng, xa xa nhìn lại, đó là một làn sóng trùng, rất giống một tấm thảm có màu đen đỏ xen lẫn vào nhau, rõ ràng chính là Phệ tâm cổ mà lúc đó Thanh Tùng Tử cầm trên tay!

Lạc Thần vừa thấy những con Phệ tâm cổ đó, cả người kịch liệt run rẩy, lùi về phía sau vài bước, ấp úng nói: “Sao lại. . Là nàng. . Nàng tới rồi. . . .”

Hào quang trong con ngươi nàng lúc này đều tản ra, vẻ mặt che giấu, giống như là cát đen bị tan ra, trở nên mờ mịt luống cuống.

Ta đã thấy Hà Lão Ô bị loại trùng này chạm một cái, liền hóa thành máu loãng vô cùng hung ác, không chút nghĩ ngợi liền kéo cổ tay Lạc Thần, trong phút chốc, Di Hoa Bộ liền hướng về phía con đường vào mộ ở bên cạnh mà đi, vừa chạy vừa quát lớn: “Yêu nữ, chạy mau! Đừng để trùng kia dính vào!”

Vũ Lâm Hanh chưa từng thấy qua sự lợi hại của Phệ tâm cổ, nhưng nghe ta quát như vậy, theo bản năng cùng với đệ tử Mặc Ngân Cốc chạy vội theo phía sau, không dám chậm trễ một khắc nào để thoát mạng.

Phệ tâm cổ này chạm cũng không thể chạm, đánh cũng không thể đánh, so với tống tử quái thú kia chính là khó giải quyết hơn gấp hàng ngàn hàng vạn lần.

Mà Lạc Thần bị ta nắm tay, ở phía sau nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo đi theo, sắc mặt trắng bệch, giống như bị mất hết hồn phách vậy, mạnh mẽ như nàng, bình tĩnh như nàng, cuối cùng lại bị suy sụp lần thứ hai, mà nguyên nhân, đều là bởi vì Phệ tâm cổ này.

Tình thế gấp gáp, ta cũng không đi hỏi rõ, điều duy nhất có thể làm, đó là bảo vệ nàng bình an, nghĩ như vậy, bước chân phát lực, chạy như bay về phía trước, ai ngờ ở bên cạnh chỗ thông đạo bỗng dưng có một dòng nước đen tuôn ra, vây cả đám người chúng ta lại.

Ta nhất thời kinh hãi, vội vàng kéo Lạc Thần ra phía sau ta mà núp, dừng lại. Mà lúc này, một con Phệ tâm cổ lại thoát xác mọc ra hai cánh, đuổi theo phía sau Vũ Lâm Hanh, kiếm đỏ của Vũ Lâm Hanh theo bản năng chém một nhát, ta ngay cả gọi cũng không kịp, con Phệ tâm cổ đó liền bị bổ ra, chất lỏng màu đen văng khắp nơi, ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, phất tay áo lên che, một chút chất lỏng màu đen bắn vào tay áo của ta, phát ra mấy tiếng, tay áo của ta thoáng chốc bị ăn mòn có mấy cái lỗ màu đen tuyền.

Vũ Lâm Hanh thấy thế sợ tới mức mặt mày biến sắc, đi tới bên người ta, run rẩy nói: “Trùng này mạnh như vậy? Sư Sư, tụi mình hôm nay không chừng phải dừng lại ở đây rồi.” Lấy kiếm đỏ ôm vào một bên, nói tiếp: “Bổn cô nương ngay cả lời trăng trối cũng không có ai nghe, càng miễn bàn chuyện có người nhặt xác rồi!”

Ta cũng sợ muốn chết, ngoài miệng vẫn quật cường nói: “Nhặt xác gì? Bị chúng dính một cái, là hóa thành nước rồi!”

“Ai nha, thảm rồi thảm rồi, ta xinh đẹp như vầy, vẫn mong một ngày nào đó được đưa đi trong quan tài!”

Ta biết nàng lúc này nói bậy, là để thêm can đảm, trổ tài võ mồm cực nhanh, nhưng mà lúc này sống chết trước mắt, không khỏi thêm vài tia bi tráng. Mắt thấy Phệ tâm cổ muốn xông tới, Lạc Thần vốn vẫn trầm mặc bỗng nhiên lảo đảo bước chân, từ phía sau lưng ta nhẹ nhàng bước ra ngoài.

“Lạc Thần!” Ta vội đi kéo nàng lại, nhưng nàng nhanh nhẹn như vũ yến (3), kéo cũng không kéo được, liền sau đó, nàng nhanh như chớp cầm kiếm rạch một đường trên cổ tay, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, mang theo một tia kiên quyết, mà máu của nàng từ trên tay nhỏ xuống, rơi xuống đất, giống như xuất hiện một bông hoa màu đỏ thẫm, theo bước chân lảo đảo của nàng, kéo dài một đường.

Lạc Thần duỗi thẳng cánh tay trắng ngần ra, từng giọt máu nhỏ xuống, những con Phệ tâm cổ lúc này ngửi được mùi máu tươi của nàng, giống như ma quỷ điên cuồng vây quanh nàng.

Ta chỉ cảm thấy bản thân mình đứng cũng đứng không vững, thoáng chốc hiểu ra được, nàng lần này phá phủ trầm châu (4), chính là muốn cho trùng ăn! Cổ trùng nghe theo tâm ý của chủ nhân, xưa nay là dùng vật dẫn để chăn nuôi, vì vậy ắt không thể thiếu vật dẫn có uy lực nuôi dưỡng cực lớn là máu tươi.

“Lạc Thần, quay lại!” Ta gấp đến mức rống to lên.

Nàng đứng ở giữa đám cổ trùng rộn ràng nhốn nháo đó, giống như một đóa Bạch Liên chậm rãi nở rộ, máu đỏ tươi nhè nhẹ nhỏ từng giọt từng giọt xuống, giống như đang sống vậy, chia thành vài cổ tơ máu hòa vào đám Phệ tâm cổ.Phệ tâm cổ dưới chân nàng bắt đầu chuyển động, nhưng không đến gần nàng, đợi cho máu từ từ lan tới, mới bắt đầu chậm rãi hưởng thụ.

“Ngươi muốn cho trùng ăn, ta tới là được, mau quay lại! Ngươi sẽ chết!” Ta không chút do dự bước tới, chạy vội về phía nàng.

Vành mắt nàng lúc này đã ửng đỏ, bả vai thon gầy bởi vì huyết khí chạy nhanh mà run lên: “Chỉ có máu của ta, chỉ có máu của ta mới có thể. . . . “ Lập tức nàng cắn chặt môi, lạnh lùng quát: “Lui về. . . Nếu như ngươi dám lại đây! Ta. . ta liền không để ý ngươi!”

Tác giả có lời muốn nói: Ôm đầu, dưới tay tác giả Quân vật hy sinh là nam nhiều vô số, ca ca anh tuấn này là người ta đau lòng nhất, che mặt. . Mặc dù hắn đã bị ta hy sinh từ rất nhiều năm trước 囧.

—————————————-

Lạc Lạc, ta. . ta xin lỗi ngươi! Xoay người bỏ chạy.

===============================================

(1) Áp môn: cánh cửa dùng để chặn dòng nước.

(2) Cứu mệnh đạo thảo: ý chỉ hy vọng duy nhất.

(3) Vũ yến: tên khoa học là Apodidae, giải thích ra thì dài dòng lắm, nói ngắn gọn là nó bay rất nhanh.

(4) Phá phủ trầm châu: đập nồi dìm thuyền (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)ý chỉ quyết đánh đến cùng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.