Trở về truyện

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên ) - Chương 44: Dò Hư Lăng – Quyển 2: Cổ Thành Trầm Phù - Chương 43 Đào Chi Yêu Yêu (Hoa Đào Nở Rộ)

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )

44 Chương 44: Dò Hư Lăng – Quyển 2: Cổ Thành Trầm Phù - Chương 43 Đào chi yêu yêu (Hoa đào nở rộ)

Ta một đường đuổi đến đây, là vì cái gì? Vì chấp niệm mẫu thân mình có thể sống lại, hay là vì cấp bách muốn đuổi sát dấu vết đã xóa mờ trong huyết dịch, rốt cuộc cũng là vô pháp xóa bỏ bóng dáng màu trắng xinh đẹp từ trước đến nay trong sinh mệnh ta.

Trong mắt bỗng dưng cảm thấy đau xót. Mà ta lúc này trống rỗng cùng lo sợ bất an, cũng không dám hướng nữ tử phía sau nói rõ ràng, nàng đã muốn lưu lại cho ta điều quý giá hiếm hoi nhất trong đời, để ta vĩnh viễn che chở bảo hộ ở trong lòng, nhất định không thể khiến nàng vì nỗi khủng hoảng không rõ trong lòng ta mà trở nên lo lắng bất an.

Xung quanh đom đóm tựa như bị cảm cúc của ta chi phối, càng phát sáng khiến ta khó thở. Đưa tay chụp tới, bắt lấy một con đom đóm, âm thanh trúc trắc nói: “Xem này, Côn Luân trước kia có nói, không nên bắt giữ đom đóm trong đêm hè, bởi vì chúng nó đều là những linh hồn của người đã chết, không cách gì tiến vào luân hồi, chỉ có thể ở trong nhân gian đau khổ mà quanh quẩn lang thang, vĩnh viễn không có lối thoát.”

Ta cảm giác người phía sau đột nhiên khựng lại, sau đó bàn tay mát lạnh chuyển lại đây, nắm khóa lấy thắt lưng ta, bên tai tiếp theo truyền âm thanh Lạc Thần nhỏ nhẹ thì thầm: “Truyền thuyết đom đóm mà ta từng nghe, cũng không phải bi thương như vậy.”

“A, là vậy sao ? Kể cho ta nghe một chút.”

Nàng dựa sát người lên, đưa tay nhẹ nhàng bên mở ra, con đom đóm đang ở lòng bàn tay ta liền thuận lợi bay ra ngoài, trong không trung vẽ một cái vòng bạc, giây lát liền hòa vào bên trong dãy ngân hà đang tuôn chảy.

“Mỗi một người khi chết đi, hồn phách đến bờ sông Tam Đồ, đều lưu lại một phần linh hồn cùng tinh thần, ở lại bảo hộ cho người cùng sự việc mà họ không thể buông xuống, những chấp niệm này, sẽ hóa thành đom đóm, quanh quẩn bên cạnh những người trân ái của họ.”

Ngôn ngữ nàng vẫn đạm nhạt như vậy, nhẹ nhàng tựa như gió thoảng mùa hè, nhưng ta lại hiểu được ý tứ của nàng, không khỏi có chút thất thần, thật lâu sau mới cười nói:

“Gạt trẻ con a, nói cứ như thật”.

“Ta chưa gạt ai bao giờ.”

Ta ở đằng trước nghe thế, không nhịn được cười lên , bả vai đều có chút run. Nữ tử này tuy nói ra lời an ủi nhưng trên mặt cũng không để lại dấu tích, luôn là nghiêm nghị cùng lãnh đạm, giờ phút này, lại có thể sưởi ấm lòng ta, khiến cho loại cảm xúc mất mát ẩn giấu trong lòng cũng không lâu liền rút đi, tâm bỗng nhiên cũng nhẹ nhõm rất nhiều.

Ta hãy còn đang khúc khích cười, nàng bỗng nhiên kéo ta xoay người lại, con ngươi sâu thăm thẳm yên lặng nhìn ta, nói: “Thanh Y, nếu có ngày ta chết, hãy còn cười khẽ, nàng lại bỗng nhiên đem ta ban quá thân đến, sâu thẳm con ngươi yên lặng nhìn ta, nói:“Thanh Y, nếu có ngày ta chết, ngươi nhìn vào đàn đom đóm, sẽ tìm thấy được bóng dáng ta”.

Ta làm sao ngờ được nàng đột nhiên sẽ nói như vậy, bất ngờ run lên, vội vàng bảo: “Nói bậy bạ gì vậy, ngươi làm sao chết được ?” Trong lòng ta, cho dù ta có chết hơn ngàn vạn lần, nàng cũng sẽ không chết, nàng cường đại như vậy, nhất định sẽ sống thật tốt, cũng không phải buồn phiền gì.

“Người trong thế gian chung quy đều phải chết, chỉ là có một số người tựa như một ngày dạo chơi, cuộc sống ngắn hơn một chút, lại có một số người khác, sống được lâu hơn chút mà thôi.”

Trong mắt nàng ẩn giấu nhàn nhạt ưu sầu, khiến cho ta nhớ tới biểu hiện tuyệt vọng bất lực trước đây khi nàng khi gặp Thanh Tùng Tử. Đúng rồi, hóa ra nàng cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ rút đi vẻ lãnh đạm trước nay của mình, giống như tiểu hài tử co quắp người, run rẩy đứng không xong.

Tựu như ba người chúng ta, cũng không giống nữ tử nhà người thường, sẽ không nhân dịp cảnh xuân mà ra ngoài đạp thanh, cũng không tựa dưới cửa sổ chờ lang quân tuấn dật, lại càng không đối diện gương mà dậm phấn hoa vàng (phấn trang điểm của phụ nữ thời xưa). Chúng ta thuộc về những góc tối âm u nguy hiểm chập chùng, cũng không rõ đang đuổi theo thứ gì, cứ như vậy tiến tới, không dừng lại, liên tục dạo quanh trong thế giới tràn ngập tử vong, không biết vào thời điểm nào, một cái biến cố bất ngờ sẽ đột nhiên xuất hiện mà lấy đi mạng chúng ta.

Tính mệnh của chúng ta, thật sự mong manh tựa như cánh diều có thể bị cắt dây bất cứ lúc nào.

Ta cũng không do dự thêm nữa, bắt lấy cánh tay mát lạnh của nàng mà đặt lên ngực mình, sau đó tiến gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kia, mong muốn giúp nàng loại bỏ đi nỗi ưu tư.

Nàng cũng nhẹ nhàng hôn đáp trả lại ta, nhưng khẽ nhìn qua đôi mắt khép hờ, ta thấy được chân mày của nàng như trước vẫn hơi nhíu lại, tựa như vĩnh viễn cũng không tháo được gút mắc.

Mà ta cùng với nàng răng môi quấn quít giao triền, đã cảm thấy được chính mình sắp hít thở không thông.

Bên người, đom đóm tựa như dãy ngân hà, như trước vẫn tiếp tục trải dài, nhìn không thấy điểm kết thúc. Ánh sáng bàng bạc mỏng manh, phảng phất tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ, liền sẽ rơi xuống vỡ tan.

Ta lúc này rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đột nhiên sẽ mất đi nàng.

Cuối cùng, Ngạo Nguyệt dừng lại ở một mảng cỏ xanh mềm mại, bốn phía ánh sáng tỏa ra rực rỡ, đom đóm cũng rút đi, tầm nhìn thoáng chốc trở nên quang đãng. Phía xa bốc lên sương mù, vẫn một màu đen đặc nồng đậm không tan, nhìn xem cảm thấy thật không thoải mái.

Chính là Ngạo Nguyệt lại tựa hồ rất hưng phấn, trong mũi ư ử rên đến vô cùng vui vẻ, ta nương theo ánh mắt nó nhìn ra xa, lại thấy trước mắt một gốc cây đào thật lớn, hoa đào nở ra dày đặc rực rỡ, cả cây toàn một sắc hồng phấn, dào dạt tràn ra bốn phía, quả thật là ứng với câu: “Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.”

Chỉ là ánh mắt ta khi vừa chạm vào gốc đào kia một cái, trong lòng lại như bị vật gì kéo lên, cao thấp không xác định rõ. Cây đào này, sinh trưởng thật sự rất yêu dị.

Lạc Thần lại không nói lời nào mà đi đến phía dưới tán đào, vài cánh hoa đào lả tả rơi xuống, chạm vào vạt áo trắng muốt của nàng, cũng không ngừng lại, tiếp tục rơi xuống thảm cỏ xanh mướt bên dưới. Bỗng nàng dường như phát hiện được điều gì, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng, đưa tay sờ lên vỏ cây thô ráp, chầm chậm di chuyển.

Ta cũng tiến lên chăm chú nhìn tỉ mỉ, phát hiện trên vỏ cây có bốn vết khắc. Dấu khắc thật cũ, cũng không biết đã được khắc lên bao nhiêu năm trước.

“Đây là cái gì? Là mật mã sao?” Ta có chút bối rối, nhìn chằm chằm mấy vết khắc tay cũ kĩ sát bên Lạc Thần. Mà thoạt đầu nhìn qua những vết khắc này, cũng không điều tra ra được điều gì đáng giá, giữa những vạch song song là các khoảng cách lúc dài lúc ngắn, vạch cao nhất chỉ cao đến ngang thắt lưng của ta.

“Không phải mật mã.” Lạc Thần cũng không ngẩng đầu lên đáp một câu, sau đó nàng đột nhiên đứng thẳng người, thực hiện một hành động khiến lòng ta phát lạnh.

Nàng đem tay đặt lên vết khắc dưới cùng, từ từ đưa sang ngang, di chuyển đến đùi mình, sau đó đến vết khắc cao hơn một chút, lại dùng tay chậm rãi giơ sang ngang, tựa hồ trên người mình tìm chỗ tương ứng, mãi cho đến vết khắc trên cùng, so ra cao đến hông nàng, mới ngẩng đầu lên , lặng lẽ nhìn ta.

Hành động này xem ở trong mắt người khác, cỡ nào là một động tác vô cùng bản năng, mà đối với ta, lại như một chùy đánh mạnh vào giữa ngực, ép đến ta thở không xong, trong cổ họng cũng kịch liệt khô khốc.

Thật ra Lạc Thần mới vừa rồi làm mẫu, chính là một cảnh rất thường thấy trong cuộc sống hàng ngày. Đó là đứa nhỏ bình thường đi tìm một cái thân cây, ở trên thân cây khắc xuống chiều cao năm đấy của nó, chờ đến khi xuân về hoa nở, nó lại lớn thêm một tuổi, cũng cao hơn một chút, liền vui sướng chạy đến đây vạch lên nét thứ hai.

Cứ như vậy, nét thứ ba, nét thứ tư.

Một thời gian dài sau, cái cây kia trở thành bản ghi chép lưu lại quá trình trưởng thành trong những năm tháng thanh xuân của nó.

Liệu từng có hay không một đứa bé như vậy trước đây, vui vẻ dạo chơi dưới gốc đào này, một năm lại một năm trôi qua, nó cùng cây đào ước hẹn, hẹn cùng nhau trưởng thành. Trong đầu ta tưởng tượng ra một màn cảnh tượng kia, thời gian trong chớp mắt liền đảo qua, dường như đem chính mình hóa thành đứa bé đó, lúc này đây đang hân hoan dựa vào thân cây, vui sướng đem chiều dài nhổ giò mà khắc lên phía trên gốc cây đào.

“Không….” Ta kinh hoảng kêu lên một tiếng, từ giữa cõi mộng rơi trở về, ngã co quắp trên mặt đất, mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt cả y phục.

Sắc mặt Lạc Thần thoáng chút trắng bệch, vội vã tiến lên trước nâng ta dậy, thấp giọng khẽ hỏi:“Thanh Y… Ngươi làm sao vậy?”

Ta nhấp nhấp môi, run run nói:“Ta nhận ra, ta nhận ra gốc cây đào này…”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.