Trở về truyện

Đấu Dâm Đại Lục - Chương 26: Phong Ba Ở Căn Tin

Đấu Dâm Đại Lục

26 Chương 26: Phong ba ở căn tin

Nghe Đường Tam nói, Tiểu Vũ hưng phấn gật đầu. Được ngủ chung giường cùng một soái ca, khoai to đen hôi thì sướng quá rồi còn gì.

Sau khi bắt Tiểu Vũ ăn mặc đoàng hoàng, tránh lộ hàng, Đường Tam bắt đầu giao việc cho nàng: thu dọn chăn màn cũ, sau đó thay bằng đồ dùng mới.

Lúc này, Vương Thánh nói:

"Đi ăn cơm trưa thôi, Tiểu Vũ tỷ, Tam ca, cùng đi đi."

Vừa nghe thấy ăn, Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói:

"Âu dê, đến giờ ăn rồi ư? Trưa nay, chúng ta ăn món ngon gì vậy?"

Nghe Tiểu Vũ nói, Vương Thánh và các công độc sinh khác chỉ biết nhìn nhau, cười khổ nói:

"Công độc sinh chúng ta có thể ăn cái gì tốt? Tại căng tin tùy tiện mua gói mỳ tôm về nấu ăn là được rồi. Thỉnh thoảng thì gọi bát cháo hành, cùng ít rau dại để đổi bữa."


Đường Tam thấy vậy, lắc đầu nói:

"Không còn món gì khác à? Toàn món ăn thiếu protêin thế thì thôi, các ngươi đi đi, ta đi chỗ khác ăn đây."

Bây giờ lượng Charka đã max, Tam đang dành thời gian để rèn luyện thể thuật.

Nếu như không gặp phải cơ duyên, tìm được tiên thảo hay thiên tài địa bảo gì thì chắc khoảng 60 năm sau, Thể Thuật của cậu sẽ max cấp.

Chế độ luyện tập của cậu tiêu tốn rất nhiều calo, nên cần ăn rất nhiều món ăn giàu dinh dưỡng để bổ sung năng lượng.

Nhìn những miếng vá trên quần áo của mình, rồi lại nhìn trang phục mới tinh trên người Đường Tam, Vương Thánh có thể đoán gia đình của Tam cũng thuộc dạng khá giả, liền nói:

"Tầng một thì chủ yếu là mấy món ăn bình dân, còn tầng hai là tầng dành cho Quý tộc, các món ăn được chế biến từ thịt của Dâm thú, ăn rất ngon lại giàu dinh dưỡng nhưng giá rất đắt."

Nghe đến đây, vẻ hưng phấn trên mặt Tiểu Vũ đột nhiên đọng lại một chút:


"Ăn cơm cũng cần trả tiền ư? Chính là cái Dâm tệ gì gì đó ý?"

"Mé! Ăn cơm cần trả tiền là lẽ thường tình, cái này mà còn phải hỏi ư? Không trả tiền mà muốn có ăn thì chỉ có ăn shit" Mọi người thầm nghĩ.

Nếu không phải Tiểu Vũ dê xồm hơn mình, sợ rằng Vương Thánh mắng nàng té tát rồi, ăn cơm trả tiền còn phải hỏi sao? Ai sẽ cho ngươi ăn trưa miễn phí?

Bất quá, hắn cũng nhìn ra được Tiểu Vũ không có tiền.

Vương Thánh hào khí nói:

"Không có việc gì, như vậy đi, tiền thức ăn hai ngày này của Tiểu Vũ tỷ cứ tính cho ta. Chờ sau này đi làm, có tiền rồi lại mời ta là được."

Nghe Thánh nói, mặt mày Tiểu Vũ ngay lập tức hớn hở, nàng liền ném một cái mị nhãn cho Vương Thánh, khiến hắn ta thất thần trong chốc lát.


Cmn, xinh thế này thì ai mà chịu nổi.

Đường Tam chứng kiến cảnh này, khuôn mặt đen lại, thầm mắng:

"Con Dâm nữ này, chỉ vì một bữa ăn mà cũng dám liếc mắt đưa tình cho thằng khác ngay trước mặt ta. Mé, sau này ta phải quản lý chặt chẽ mới được. Không khéo sau này bị nàng ta cắm sừng thì chết.""

Bất quá Đường Tam lo nghĩ quá nhiều, Tiểu Vũ đã bị Dâm kĩ: Móc Lốp Thần Công của cậu chinh phục rồi, nếu muốn câu dẫn được nàng ta thì còn khó hơn lên trời.

"E hèm. Hôm nay, nhân dịp ta đây nhận chức lão đại của bảy ban, bữa trưa này cứ để ta khao, các ngươi muốn ăn gì thì cứ gọi." Tam nói.

Được Đường Tam đứng ra chiêu đãi, cả đám trẻ vỗ tay hoan hô.

Dưới sự hướng dẫn của Vương Thánh, mọi người đi tới căn tin. Mà muốn đến căn tin thì trước tiên phải đi qua thao trường.

Lúc này, trên thao trường đã bắt đầu náo nhiệt, có thể thấy không ít học viên mặc đồng phục của kỹ viện đang hướng về căn tin để ăn cơm trưa.

Căn tin được chia làm nhiều nhà ăn, mỗi nhà ăn lại có thể chứa đựng mấy trăm người cùng một lúc.

"Ây da, đây chẳng phải mấy cái thằng nhà quê, nghèo kiết xác của bảy ban sao?"

Đám người vừa mới bước vào căng tin thì một thanh âm mỉa mai đã truyền đến.

Đường Tam hướng về phía mà âm thanh phát ra thì trông thấy một đám học viên đứng trên lên lầu hai, vênh vênh váo váo nhìn xuống.


Nói chuyện chính là một thanh niên có tướng mạo anh tuấn, ước chừng mười một, mười hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, hướng bọn người Vương Thánh giơ lên ngón giữa:

"Mấy cái bọn nhà quê này, sợ rằng suốt đời cũng chẳng dám bước lên tầng hai ăn cơm đâu mà."

Lúc này thấy có người khiêu khích, Tiểu Vũ nhất thời tức giận mắng:

"Ngươi là ai? Tưởng ăn ở tầng hai mà ngon à, Bản cô nương không thèm!"

Một gã công độc sinh bên người Tiểu Vũ thấp giọng nói vào tai nàng:

"Món ăn ở tầng hai thực sự rất là ngon, có một lần đệ được ăn cơm thừa canh cặn của bọn họ, từ đó cho đến bây giờ đệ vẫn còn nhớ mãi."

Nghe tiểu đệ miêu tả độ ngon của món ăn, Tiểu Vũ thèm rỏ cả nước dãi.

Lau nước dãi dính trên miệng của mình, nàng vội hỏi:

"Ngon đến thế cơ à? Ấy nhầm... ta định hỏi là bọn hắn ta là ai mà phách lối đến như thế?"

Tiểu đệ liền giải thích:

"Chúng là đám con em quý tộc, kẻ cầm đầu chính là cái tên đứng ở đằng kia.

Hắn ta tên là Tiêu Trần Vũ, học viên năm thứ sáu, sở hữu dâm hồn: Sắc Lang. Mười năm cấp Chiến dâm hồn sư. Hắn ta chính là học sinh dâm đãng nhất kĩ viện của chúng ta!"

Vóc người Tiểu Vũ khá nhỏ, lúc trước nàng bị Vương Thánh che ở phía sau, lúc này đi ra, những đệ tử trên cầu tầng hai có thể thấy được dung mạo của nàng, ánh mắt nhất thời nổi lên vài tia dâm quang sáng ngời:

"Tiểu la lỵ thật xinh đẹp a, đáng tiếc là một công độc sinh. Nếu bây giờ ngươi đồng ý làm người tình của Tiêu Lão đại thì sau này tha hồ ăn sung mặc sướng, tiền tiêu suốt đời không bao giờ hết."

Nói xong, cả đám còn nở một nụ cười bỉ ổi, dùng ánh mắt dâm tà đánh giá đôi chân dài đến nách của Tiểu Vũ, thỉnh thoảng chúng còn phát ra tiếng tặc lưỡi "chậc chậc", có đứa còn lấy tay lau nước dãi trên miệng. Bọn chúng đang thèm thân thể của nàng nha.

"Mé, bọn ranh con này, dám đánh chủ ý đến gái của ông à! Ta chả cho một chiêu Thiên Niên Sát Thông ass cả lũ bây giờ!"

Đường Tam đang định xông lên tẩn cho chúng một trận thì một cánh tay lại bị Tiểu Vũ giữ lại:

"Quên đi, chúng ta tới là để ăn cơm."

Đường Tam khinh thường nói:

"Sao phải tha cho chúng? Ngươi sợ à?"

Tiểu Vũ không hề giải thích, chỉ lặng lẽ lùi lại phía sau.

[Quy tắc sống của Dâm thú: Phàm là dâm thú, không nên trêu chọc thị phi, nhưng nếu có người chủ động xâm phạm, phải tiền dâm hậu sát, diệt cỏ tận gốc.]

Từ ánh mắt của một Dâm thú trưởng thành mà đánh giá thì những học viên của kĩ viện này bất quá chỉ là một đám hài tử mà thôi, muốn nhìn thì cứ nhìn, nói gì thì cư nói, đằng nào cũng chẳng chết ai.

Chúng càng nói nhiều thì chứng tỏ Tiểu Vũ càng quyến rũ.

Ngay tại lúc này, Đường Tam bỗng thấy được một người quen, liền cất bước đi tới:

"Sư phụ, ngài cũng tới ăn cơm ư?"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.