Trở về truyện

Đan Đỉnh Tu Diễm Lục (Dịch) - Chương 62: Sanh Tử Tương Tùy (Trung)

Đan Đỉnh Tu Diễm Lục (Dịch)

62 Chương 62: Sanh Tử Tương Tùy (trung)

Dương Hạo cảm giác được rất nóng, hắn thậm chí có thể cảm nhận được mỗi một tế bào trong thân thể đều đang kịch liệt bành trướng. Cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thụ như vậy, xúc giác của hắn trở nên vô cùng nhạy cảm, năng lượng đang vận chuyển cực nhanh, loại cảm giác này dù dùng đan dược cũng khó có thể mang đến được.

Dương Hạo đang chịu nổi đau trước đó chưa từng có, cũng đưa hắn vào một cảnh giới mới. Một trong năm thanh bảo kiếm Dương Hạo đang đeo trên người cũng bộc phát ra biến hóa kỳ lạ. Đó là một thanh đoản kiếm màu vàng cũng thuộc năm thanh kiếm nhưng cho tới bây giờ chưa từng sử dụng tới. Vậy mà lúc đó toàn bộ năng lượng trên người Dương Hạo, thậm chí năng lượng tích súc ở chỗ sâu trong linh hồn đều cũng không ngừng ngưng tụ lại. Thanh đoản kiếm màu vàng đột nhiên tự phóng lên cao xạ lên bầu trời, lưu lại một đạo cầu vồng màu vàng, kiếm quang thẳng tắp lưu lại một thời gian khá dài tựa như một thanh trường kiếm màu vàng vừa xuất hiện trong thiên địa.

Hỗn nguyên tử chợt la hoảng lên:" Kiếm tâm!!! Kiếm tâm!!! Thanh đoản kiếm đó là kiếm tâm!!!"

Kiếm tâm là thứ mà mỗi Kiếm Tiên đều mơ tưởng, bởi vì nó không chỉ là kiếm mà là một thanh kiếm có linh hồn. Cho dù tu luyện tới Kiếm Tiên cấp độ cũng không phải người nào cũng có thể có kiếm tâm. Bởi vì có được một thanh kiếm rất dễ dàng nhưng muốn cho nó có linh hồn còn trông phần lớn vào cơ duyên.

Có phi kiếm mặc dù uy lực rất lớn nhưng thủy chung vẫn là vật chết nhưng nếu kiếm có kiếm tâm sẽ trở thành một dạng tinh linh, nó sẽ có tánh mạng và sẽ cùng chủ nhân đồng sinh cộng tử.

Trong lịch sử Kiếm Tiên muốn mạnh hơn không những phải có kiếm tâm mà còn phải luyện kiếm tâm đến mức như bóng với hình mới có thể sử dụng linh hoạt. Mà giờ khắc này, dĩ nhiên là kiếm tâm lần đầu tiên hiện thế. Mặc dù thanh đoản kiếm màu vàng này đã theo Dương Hạo thật lâu nhưng vẫn không có gì khác thường, cho tới giờ vẫn chưa từng hiển lộ ra uy lực kiếm tâm của nó. Nếu không phải Dương Hạo thúc dục cạn kiệt tiềm lực của thân thể thì có lẽ kiếm tâm cũng không thể xuất hiện.

Kiếm tâm bay vọt lên trời cao một lát sau mới rơi xuống, lúc bay ra là đoản kiếm nhưng lúc quay lại đã biến thành một thanh kiếm trong suốt. Thanh kiếm trực tiếp gắn lên thân Dương Hạo nhưng lúc đó hắn đang dồn toàn bộ tinh thần tập trung vào Vương Thao nên căn bản một cảm giác cũng không có.

Dương Hạo cơ hồ đã lâm vào trạng thái điên cuồng, khóe mắt đã trợn đến tóe máu. Lúc hắn cùng kiếm tâm hợp nhất trên cơ thể hắn liền bộc phát ra quang mang màu vàng, ánh sáng rất tự nhiên từ Dương Hạo tỏa ra tựa như trong cơ thể hắn đã tràn đầy năng lượng của kiếm tâm.

" A!!!!" Dương Hạo lại điên cuồng hét lên rồi đột nhiên bay lên, hắn ở giữa không trung lại kỳ dị gia tốc tựa một viên pháo đạn bắn về hướng Vương Thao.

Một đòn này của Dương Hạo cơ hồ đã dùng hết tất cả năng lượng mà hắn có thể hội tụ được. Với chiêu này hắn có thể giết chết những cao thủ như Kim Đức hoặc bất kỳ gã kiếm sĩ nào thuộc kiếm sĩ đoàn nhưng vẫn không thể tiêu diệt được Vương Thao bởi vì trên người Vương Thao vẫn còn nhiệt hạch bảo vệ tráo, vô cùng vô tận năng lượng nguyên tử biến hóa thành vòng phòng ngự có thể ngăn cản hết thảy công kích. Năng lượng của Dương Hạo đối diện với sản phẩm khoa học siêu phòng ngự này vẫn còn quá yếu.

Nhưng một loạt sự kiện vừa xảy ra đối với Vương Thao cũng là những đả kích trầm trọng. Mặc dù thần long kỳ kiếm đã khiến Sư Sư biến mất nhưng Vương Thao hắn cũng mất đi gia truyền bảo kiếm, đó không phải là một thanh bảo kiếm bình thường mà tầm quan trọng của nó có thể sánh cùng với tính mạng của Vương Thao. Trơ mắt nhìn bảo kiếm hóa thành tro bụi trong vụ nổ khiến Vương Thao vô cùng tuyệt vọng. Hắn có thể không hoàn thành nhiệm vụ của đế quốc, hắn có thể thất bại nhưng nếu hắn để mất thanh kiếm kia thì tất cả đều sẽ kết thúc, thậm chí ngay cả Vương tộc đều cũng có thể kết thúc.

Vương Thao tuyệt đối không thể chấp nhận được viễn cảnh Vương tộc bị diệt cho nên hắn phải làm một việc để cho bí mật thanh thần kiếm biến mất không bị người khác biết.

Thậm chí Vương Thao cũng không biết thanh kiếm gia truyền kia có ý nghĩa gì với Vương tộc nhưng lúc hắn được ban kiếm thì trưởng bối từng căn dặn rằng nếu kiếm mất thì cả Vương tộc cũng sẽ bị diệt, trừ phi không có bất luận kẻ nào biết điều đó. Cho nên hắn đã bắt đầu khởi động trang bị hạch bạo trên người. Trên người Vương Thao có một khối năng lượng nhiệt hạch nhỏ bằng móng tay cái, năng lượng mà vòng phòng ngự sử dụng chính là từ khối năng lượng này phát ra, nên sau khi Vương Thao khởi động hạch bạo thì chỉ sau mười giây nhiệt hạch trang bị sẽ nổ mạnh. Sức phá hủy của vụ nổ mặc dù không đáng sợ như bom nguyên tử nhưng ít nhất cũng có thể phá hủy một nửa hoàng cung, đem toàn bộ người ở chỗ này toàn bộ đều giết chết.

Mặc dù Vương Thao cũng không thể sống được, nhưng ít ra hắn có thể bảo vệ bí mật của Vương gia, đối với gia tộc mà nói đây cũng là biện pháp duy nhất bổ cứu.

Hạch bạo trang bị sau mười giây chuẩn bị sẽ nổ mạnh mà không có hệ thống đếm ngược buồn cười nhưng tự Vương Thao lại thầm đếm, hắn biết rõ chỉ qua vài giây nữa thôi hết thảy đều sẽ chấm dứt, dù trong vài giây bất cứ chuyện gì phát sinh đều sẽ không thể thay đổi được kết quả. Cho nên dù hắn đã cảm giác được phía sau có người tấn công nhưng vẫn không hề tránh né.

Dương Hạo tấn công tuyệt đối không thể nào xuyên qua nhiệt hạch bảo vệ tráo, Vương Thao chắc chắn vạn phần. Hắn thậm chí còn có tâm tình, còn có thời gian nhìn khắp bốn phía, chung quanh hắn hoàng thất vệ đội đang đứng thẳng nhìn, toàn bộ khải giáp cùng vũ khí của bọn người đều đã bị hút đi. Minh hậu cũng si ngốc ngồi ở dưới đất, nàng dường như còn chưa tỉnh lại sau một chuỗi sự kiện vừa qua.

Hết thảy rất nhanh sẽ chấm dứt, tất cả tất cả đều sẽ biến mất trong một mảnh bạch quang, lúc quầng mây hình nấm dâng lên thì tinh cầu này cũng sẽ không còn hoàng thất nữa, còn tất cả địch nhân của Vương Thao đều cũng sẽ biến mất.

Vương Thao đã tưởng như vậy, hắn đã thấy được bạch quang lóe lên. Luồng bạch quang không hề ô nhiễm, trắng đến khiến cho người ta trong lòng run sợ, trắng đến không chỗ nào có màu sắc gì khác, trắng đến Vương Thao đã quên hết tất cả quá khứ.

Hắn rốt cục đã chết, một tiềm năng của Vương gia trong tương lai, một kiếm sĩ mang theo vô tận dã tâm rốt cục đã chết.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.