Trở về truyện

Cô Em Họ Xinh Đẹp - Chương 47: Ăn Cỗ

Cô Em Họ Xinh Đẹp

49 Chương 47: Ăn cỗ

Cô Vân thỉnh thoảng nhắn tin hỏi han tôi nhưng tôi không nói gì chỉ bảo dạo này học mệt nên không muốn đến. Hơn nữa sau vụ suýt bị bắt ngoại tình tôi cảm thấy mình như đang làm chuyện sai trái, nên tôi quyết định cắt đứt với cô Vân. Về phần Nhung tôi chưa chia tay vội. Dù cô ấy làm điều có lỗi thì tôi không muốn gây ảnh hưởng tâm lý cô trước khi thi.

Những ngày này có tôi ở nhà nên ông già Hào kia cũng không xuất hiện, mỗi lần gặp tôi ở trên đường lão già này luôn liếc xéo. Miếng ăn đến tận miệng rồi bị đổ có ai không tức, mà lão chẳng dám làm gì tôi hết. Nhưng càng nhìn lão tôi lại càng khó chịu, không hiểu mẹ tôi thèm muốn đến mức nào lại đi giao du với cái lão già này. Người vừa xấu vừa gầy đét như nghiện, trong làng nhiều ông chưa vợ hoặc góa vợ cũng hơn khối thằng cha này.

Tôi mang trong mình bực tức, lâu ngày vẫn nhịn rồi nhịn, cho đến một hôm ăn cỗ. Hôm ấy nhà làm cỗ cúng bố, anh trai không về được nên gửi tiền cho gia đình, chị gái tôi sang từ sớm phụ mẹ nấu đồ ăn, còn anh rể đi làm gần đến lúc có cỗ mới đến. Mấy ông bà họ hàng kéo nhau sang ăn uống, mâm đàn ông trên sạp giường còn đàn bà ngồi chiếu dưới đất.

Vì đã lớn nên tôi không ngồi mâm trẻ em nữa mà ngồi mâm đàn ông, mấy ông bác cứ chuốc rượu tôi. Nói là đủ tuổi rồi thì phải uống thôi, tôi cũng không từ chối mà nốc hết chén này đến chén khác. Sau đó nghe mấy ông già lè nhè say kể chuyện ngày xưa, nào đánh giặc làm đường, tán gái. Nhắc đến gái, có ông họ xa cười khà khà.

-Hồi thằng Hải còn sống đúng là gái quây nó hàng đàn...

Hải là tên bố tôi, vậy nên tôi dỏng tai lên nghe xem chuyện của bố như thế nào. Mấy ông bác cũng gật gù.

-Đúng thế, nó đẹp trai nhất xóm còn gì, lại học giỏi vào hẳn trường quân đội. Tiếc cái chết trẻ để vợ con bơ vơ.

-Mà con vợ nó cũng đẹp, người kiểu vậy chồng chết sớm mà không đi lấy thằng khác nhỉ ?


Một ông da ngăm đen lắc đầu.

-Đẹp...thì được cái mẹ gì....hồi xưa nó làm gái cứu bố nó....có ai muốn lấy gái làm vợ chứ!

-Thằng Hải nhà mình ngu, bị con này dụ mới lấy nó....chứ ở làng này chả ai lấy!

Mấy ông già bàn luận mà chẳng quan tâm có thằng con là tôi ngồi đây, tôi vừa tức mẹ vừa tức mấy ông già này. Hồi xưa lúc bố tôi còn sống, nghe bà nội kể là ai có việc đều nhờ bố tôi, bố tôi vừa mất thì mấy ông bà này cướp hết tiền phúng viếng chả để lại cho mẹ con tôi đồng nào. Lại còn mấy thằng mắc nợ bố được thể quỵt nợ. Còn mấy ông bác, nhờ quan hệ của bố mà làm ăn to, xây nhà cao tầng. Thế mà không đón bà tôi về ở chung, để mẹ tôi gánh hết. Nhưng mà quả báo thì không chừa một ai, ông nào ông nấy giàu có mà con cái thì thui chột, không phải dân trộm cướp thì nghiện ngập cờ bạc. Có thằng cháu nào ra hồn đâu, rồi của nải chúng nó cũng nướng đi hết vào bài bạc và thuốc phiện cho coi.

Ăn uống chán chê còn có của mang về, còn mẹ tôi lại dọn dẹp, chị gái vì con nhỏ nên về sớm. Trông mẹ như thế tôi thấy bà đúng là quá nhịn nhục, tức mình mà chả làm được gì vì chỉ là phận con cháu. Tôi đành rửa bát cho mẹ mà vì uống rượu nhiều nên tay run mắt hoa, cầm bát tí thì vỡ, tôi lại đứng dậy vào phòng ngủ cho khỏe. Nhưng nằm ngủ không được, nhớ đến lời nói của lão Hào, của mấy ông bác là tôi tức mất cả ngủ.

Rửa bát xong mẹ tôi đi vào trong nấu canh giải rượu, rồi còn lấy khăn mặt vào phòng lau người cho tôi. Lần đầu tiên uống rượu nên tôi cũng có chút khó chịu mặt đỏ phừng phừng. Trông mẹ mà tôi buồn rầu.

Bà năm nay mới năm mươi, dù dãi dầu mưa nắng nuôi các con nhưng mặt bà chỉ nhiều thêm tí nếp nhăn, vẫn còn giữ lại dáng vẻ xinh đẹp hồi trẻ. Nếu mẹ tôi mà được cuộc sống sung sướng như cô Vân thì có khi còn đẹp hơn cả cô. Nhìn mẹ lau mặt cho mình, tôi hỏi câu hỏi mà tôi vẫn luôn thắc mắc.
-Tại sao mẹ lại chọn lão Hào, bao nhiêu người tử tế hơn không chọn lại đi lựa lão đó. Mẹ có biết vợ lão đó như thế nào không! Mẹ không sợ bà ta đến đây làm loạn à!


Tôi dừng lại sau đó nói tiếp.

-Hay là....bởi vì từng bán thân nên mới không ai muốn! Chỉ có lão già đó là chấp nhận ngủ với mẹ!!

Mẹ tôi hốt hoảng:

-Sao con lại nói thế!

-Mấy ông trong làng, cả mấy ông bác cũng bảo vậy! Có thật không hả mẹ! Mẹ nói gì đi chứ!

-Chuyện cũ rồi con đừng để ý nữa, sống như bây giờ không được à?

Mẹ càng không nói rõ tôi càng bực mình, thế là men say bốc lên, tôi đè mẹ xuống giường bực bội bảo:

-Nếu mà mẹ là người đàn bà như thế, thì con giúp mẹ giải tỏa. Không cần phải lão Hào kia!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.