Trở về truyện

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 216: Hộ Tống Trần Mộng Lâm Về Nhà

Cận Chiến Bảo Tiêu

216 Chương 216: Hộ tống Trần Mộng Lâm về nhà

Biệt thự Lam Hải.

Sau khi Sở Phàm trở về, đại tiểu thư, nhị tiểu thư bỗng nhiên ăn bữa cơm chiều vui vẻ hẳn. Sở Phàm cũng không phụ kỳ vọng của đại tiểu thư trộn đều hai loại đồ ăn của đại tiểu thư vồn vã ăn. Đại tiểu thư nhìn bộ dáng ăn cơm của Sở Phàm trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, đặc biệt thời điểm nhìn Sở Phàm hau háu ăn từng miếng to đồ ăn của nàng làm, cảm giác ấm áp càng thêm phần mãnh liệt. Cái cảm giác ấm áp giống như chính mình chuẩn bị bữa cơm ngon lành chờ người đàn ông của chính mình về nhà ăn cơm.

Thời điểm Sở Phàm đi Nhật, đại tiểu thư phảng phất có cảm giác dường như trong tim của mình thiếu vắng một cái gì đó. Mới đầu nàng không biết nguyên nhân là gì, lúc Sở Phàm trở lại, nhìn thấy Sở Phàm lúc này nàng mới hoàn toàn sực tỉnh cái cảm giác này xuất phát từ sự vương vấn nghĩ đến hắn.

Đại tiểu thư chưa bao giờ thấy vương vấn một ai đó. ối với các thanh niên theo đuổi cũng chưa bao giờ có cảm giác ấm áp trong lòng như vậy, trừ trường hợp Sở Phàm. Nghĩ vậy, đại tiểu thư tim đập liên hồi, nàng cảm giác được mặt mình có chút ửng hồng. Nàng nghĩ thầm “Mình làm sao vậy? Chẳng lẽ mình thật sự thích Tiểu Sở rồi ư?”

Đại tiểu thư tự ra lệnh cho bản thân không được nghĩ đến nữa, nhưng càng quyết tâm thì mặt mình càng thấy nóng lên, lúc này trên mặt nàng đã hơi hơi đỏ rồi, nếu còn muốn kìm xuống thì mặt mình càng đỏ hơn và như vậy trước sau gì chắc chắn cũng có người nhìn thấy.

Bởi suy nghĩ con người là thứ mà nếu người ta càng cấm đoán nó thì nó lại càng bùng nổ, đây là thứ mà con người căn bản không thể khống chế được. Đại tiểu thư càng khống chế suy nghĩ của chính mình thì trong đầu càng suy nghĩ đến Sở Phàm. May mắn là mọi người đang có mặt không ai chú ý tới nàng cả, đại tiểu thư thoáng thở nhẹ ra.

Ăn cơm xong, mọi người ra đại sảnh tán gẫu. Sở Phàm phát hiện ánh mắt thu thủy xinh đẹp như mộng của đại tiểu thư cứ như vô tình cố ý tránh né hắn. Kỳ lạ là khuôn mặt đẹp tựa ngọc của đại tiểu thư cứ ửng đỏ như một đóa hồng, điều này làm càng thêm ma lực hấp dẫn ánh mắt Sở Phàm. Sở Phàm không kìm nổi thầm than trong lòng: “Đại tiểu thư thật sự là xinh đẹp. Nếu đời này có thể có được nữ nhân như đại tiểu thư thì mình tình nguyện bỏ qua tất cả mọi thứ, thậm chí kể cả tính mệnh của mình.”

Trên đời này có những phụ nữ mà cho dù là dùng cả giang sơn hoặc thậm chí trả giá bằng cả sinh mệnh mà còn không đổi được.

- Tiểu Ngốc Ngốc, anh kể cho chúng tôi chuyến đi cùng đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ lần này đi?

Nhị tiểu thư rất hào hứng hỏi.

- Cũng không có gì đặc biệt. Chủ yếu là hộ tống Lâm Mộng Kỳ đi Nhật Bản. Lúc tới Nhật Bản, Lâm Mộng Kỳ có một chút kỹ xảo trong giao thiệp phục vụ diễn xuất như tới gặp mặt fan hâm mộ. Tôi phụ trách an toàn cho cả khu vực gặp mặt đó bao gồm cả Lâm Mộng Kỳ ở phía trong. Chỉ vậy thôi.

Sở Phàm nói.

- Có phải có rất nhiều người tham gia vào hội fan hâm mộ Lâm Mộng Kỳ không?

Nhị tiểu thư lại hỏi.

- Đúng rồi. Nhiều người lắm. Có hơn một ngàn người cơ. Tôi không nghĩ là những người ái mộ Lâm Mộng Kỳ ở Nhật Bản lại đông như vậy.

Sở Phàm nói.

- Lâm Mộng Kỳ là siêu sao của châu Á, rất nổi tiếng. Rất nhiều người thích cô ấy.

Nhị tiểu thư tỏ ra rất hâm mộ Lâm Mộng Kỳ, nói.

- Không biết chừng Tiểu Sở cũng thích cô ấy.

Đại tiểu thư ngồi một bên đột nhiên nói, trong giọng nói dường như có vẻ đang nén giận.

Sở Phàm nghe vậy thấy nao nao trong lòng. Hắn nở nụ cười nói:

- Tôi cũng chỉ là tán thưởng cô ấy thôi, không thể nói là thích được.

- Tiểu Ngốc Ngốc, anh phải nhớ là dẫn chúng tôi tới gặp Lâm Mộng Kỳ nghe chưa. Hê hê.

Nhị tiểu thư cười nói.

- Được rồi, sẽ không quên đâu.

Sở Phàm đáp ứng, nói.

Sau đó Trầm Mộng Lâm đột nhiên nói:

- Đã đến chín giờ rồi. Mình phải về nhà bây giờ.

- Mộng Lâm, bồ phải về nhà sao?

Nhị tiểu thư hỏi.

- Đúng vậy, ba mẹ đang đợi mình, nên mình không thể không về nhà.

Trầm Mộng Lâm nói.

- Mà hình như bồ không lái xe đến đây thì phải?

Nhị tiểu thư hỏi.

- Ừ, không có, vì thế nên phải tìm người đưa mình về thôi.

Trầm Mộng Lâm nói xong cố ý như vô tình liếc nhìn Sở Phàm một cái, cái ánh mắt này đã rõ ràng là muốn ám chỉ.

Sở Phàm không phải là đầu gỗ, hơn nữa tâm địa của hắn lại tốt, không đành lòng thực hiện một chút ít chuyện phong tình khó hiểu. Vì thế hắn vội vàng nói:

- Nếu vậy để tôi đưa Tiểu Lâm trở về đi, dù sao tôi cũng muốn đi ra ngoài mua một vài thứ.

- Vâng, thế thì làm phiền Sở ca ca vậy.

Trầm Mộng Lâm cất lời đồng ý và nở nụ cười như tiểu hồ ly.

Sở Phàm dùng Mercedes-Benz dòng S sang trọng của hắn đưa Trầm Mộng Lâm về nhà.

Ban đêm thủ đô nơi nơi đều lấp lánh ánh đèn neon. Trên đường đi, ánh đèn rực rỡ của các cao ốc hai bên đường phố làm cho hình ảnh ban đêm của thủ đô càng thêm phần sống động.

Trầm Mộng Lâm ngồi ở ghế bên cạnh người lái, khuôn mặt diễm lệ quyến rũ của cô ẩn hiện nụ cười giảo hoạt giống như một kẻ chủ mưu thấy mưu mô của mình bỗng nhiên thực hiện được.

Sở Phàm không biết Trầm Mộng Lâm bảo hắn đưa về nhà là có mục đích gì. Hắn nghĩ thầm rằng: “Cô bé này không phải là muốn cùng mình thảo luận về các vấn đề có liên quan đến phương diện trinh tiết đấy chứ?”

- Sở ca ca, cảm ơn anh đã đưa em về!

Trầm Mộng Lâm quay gương mặt quyến rũ động lòng người, nhẹ giọng nói.

- Có cái gì mà cảm ơn, chỉ cần em kêu anh một tiếng Sở ca ca thì cho dù hàng ngày đưa em về nhà anh cũng bằng lòng.

Sở Phàm ha hả cười nói.

- Thật vậy nhé?

Trầm Mộng Lâm cười tươi như hoa. Nụ cười giống như con quỷ nhỏ có đủ sự hấp dẫn câu hồn đoạt phách người khác.

- Anh có biết vì sao mà em lại muốn anh đưa em về nhà không?

- Anh không tự kỷ đến mức cho rằng tại em thích anh nên mới làm thế đâu. Anh nghĩ là em muốn anh cùng đi bởi một số nguyên nhân nào đó như cảm giác an toàn chẳng hạn. Nói ví dụ khi đưa em về đến cửa nhà, lúc nhìn thấy cái thằng Trương Khải kia vẫn còn rình rập ở nhà em, thìcó thể nói anh đánh ngã hắn hoặc làm việc linh tinh gì đấy. Đúng không?

Sở Phàm cười nói.

- Không đúng!

Trầm Mộng Lâm con mắt chuyển động vòng quanh cười nói.

- Không đúng? Vậy thì là cái gì?

Sở Phàm lên tiếng hỏi.

- Không nói cho anh biết được, hì hì

Trầm Mộng Lâm đắc ý mỉm cười.

Sở Phàm nhìn nụ cười quyến rũ mê người của Trầm Mộng Lâm hận không thể hung hăng tới cắn một cái, hắn nuốt nước miếng nói:

- Tiểu Lâm, cứ thích trêu đùa Sở ca ca thế này là không có kết quả tốt đâu nghe chưa!

“Ah” thân hình Trầm Mộng tiến về phía trước, nhăn mặt quỷ nói:

- Anh có thể ăn thịt em được chắc?

Sở Phàm trong bụng lửa cháy dữ dội, thân hình Trầm Mộng Lâm lúc tiến về phía trước làm bộ ngực tròn đầy đặn lay động không ngừng, làm hắn miệng lưỡi khô không khốc. Hắn vội vàng cảnh tỉnh từ đáy lòng chính mình rằng Tiểu Lâm chính là đóa hoa của quốc gia, không được nảy ý khinh nhờn.

-Sở ca ca, có phải trong lòng anh nghĩ rằng em chỉ là một cô bé con thôi phải không?

Trầm Mộng Lâm đột nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn ngơ ngác hỏi.

- Hả?

Sở Phàm liếc mắt một cái nhìn dáng người mềm mại, nhỏ nhắn của Trầm Mộng Lâm, nói:

- Nói thế nào nhỉ, em mới mười tám tuổi vừa tuổi trưởng thành, không tính là lớn nhưng cũng không tính là nhỏ.

- Thế tại sao Sở ca ca vẫn đối xử với em như cô bé con thế?

Trầm Mộng Lâm không vui hỏi.

- Vậy sao? Không có đâu, trong mắt anh, em là một người con gái xinh đẹp và khêu gợi.

Sở Phàm nói.

- Nói như vậy Sở ca ca đã thích em từ lâu ư?

Trầm Mộng Lâm nở nụ cười, giống như những lời cô nói này đều do cô dày công bố trí một cái bẫy.

- Khụ, khụ. Tiểu Lâm, có biết là hai chữ thích hay không thích này là không thể tùy tiện nói lung tung được không hả?

Sở Phàm mượn ho khan che dấu sự kinh ngạc trong tư tưởng. Cô gái nhỏ Mộng Lâm này cũng quá thẳng thắn mà hắn cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để trả lời vấn đề mẫn cảm này.

- Em không có nói tùy tiện đâu. Mỗi lần Sở ca ca nhìn em cùng lúc ánh mắt anh đều di chuyển xuống. Mỗi lần như vậy trong tim em đều có cảm giác là lạ.

Trầm Mộng Lâm có vẻ giận dữ nói.

“Khụ, khụ, khụ”, Sở Phàm ho liên tục giống như bị bệnh ho lao. Hắn cảm thấy trên mặt mình nóng bừng như lửa đốt. Cái con bé này, thật là không để cho người ta có cái lỗ nào mà chui cả, chả kiêng nể thể diện gì cứ nói trắng ra. Nhưng mà cái này cũng không thể trách cô ta được, những lời nói của cô ta cũng là những lời nói thật, muốn trách thì chỉ có thể trách chính mình mà thôi.

- Tiểu Lâm à, rẽ sang đường này hả?

May mắn lúc này gặp một cái ngã rẽ trên đường, Sở Phàm vội vàng chuyển hướng đề tài, nói.

- A, rẽ về bên trái!

Trầm Mộng Lâm lấy tay chỉ, nói tiếp:

-Sở ca ca, tiếp tục trở về chủ đề nghe chưa. Anh có phải là đang thích người ta hay không? Bằng không vì sao mỗi lần nhìn em thì ánh mắt anh lại kỳ quái như vậy?

- Điều này, này…

Sở Phàm phát hiện ra cô bé Mộng Lâm này có cái tính cố hữu là truy đến cùng các vấn đề về tinh thần. Hắn nói:

- Tiểu Lâm à, thật ra là ánh mắt của anh chủ yếu là mang tính thưởng thức. Nhìn lại em xem, em nghĩ lại xem, em xinh đẹp như vậy, cách ăn mặc của em như vậy. Nhìn xem cách ăn mặc gợi cảm xinh đẹp của em xem đương nhiên là hấp dẫn ánh mắt của anh. Vì thế em không thể trách anh được, muốn trách thì chỉ có thể trách em xinh đẹp hấp dẫn như vậy, đúng hay không?

- Hừ, không thèm để ý đến anh nữa, nói loanh quanh.

Trầm Mộng Lâm quay đầu sang hướng khác.

Sở Phàm âm thầm xoa mồ hôi trên trán, hắn phát hiện ra các cô gái bây giờ đều tinh ý thật sự như quỷ. Ánh mắt của mình xem chỗ nào trên người các cô ấy đều rõ ràng hết. Nghĩ vậy trong đầu Sở Phàm có chút hoảng hốt, chính mình bình thường thường hay nhìn bộ ngực của đại tiểu thư, hơn nữa còn đoán lớn nhỏ này nọ. Nếu vậy chẳng phải cũng bị đại tiểu thư phát hiện ra rồi sao?

-Sở ca ca, chúng mình cùng đi kiếm quán bar nào ngồi một lúc được không?

Đôi mắt to quyến rũ của Trầm Mộng Lâm nhìn chằm chằm Sở Phàm, trong mắt tràn đầy chờ mong.

- A? Tìm quán bar ngồi để làm gì?

Sở Phàm khó hiểu hỏi.

- Đi uống chút rượu thôi. Em còn chưa có uống rượu một mình với Sở ca ca bao giờ. Được không?

Hai tay Trầm Mộng Lâm nắm lấy cánh tay phải Sở Phàm, giọng nũng nịu năn nỉ.

- Bây giờ không còn sớm nữa, về muộn sẽ làm bố mẹ em lo lắng đấy.

Sở Phàm vội vàng nói.

- Không có việc gì đâu. Em chỉ muốn đi cùng anh uống rượu thôi. Được không, đồng ý không?

Trầm Mộng Lâm dùng sức lay lay cánh tay phải Sở Phàm nói.

- Nhưng mà nếu em uống rượu trở về bố mẹ em phát hiện ra thì làm sao bây giờ?

Sở Phàm hỏi.

- Lúc em là ba mẹ em đã ngủ, như thế là không sao rồi. Sở ca ca, chúng mình đi kiếm chỗ ngồi một chút rồi về đi, được không?

Trầm Mộng Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn năn nỉ, trên khuôn mặt biểu lộ tình cảm tha thiết làm người ta thấy xúc động vô cùng.

- Thôi, được rồi!

Sở Phàm cuối cùng không lay chuyển được yêu cầu của Trầm Mộng Lâm chỉ có thể nói đáp ứng.

- Waa

Trầm Mộng Lâm vui sướng kêu lên, lại còn thản nhiên hôn đánh chụt một cái trên mặt Sở Phàm đến để lại cả vết son môi nữa. Sở Phàm sửng sốt, hình như có vẻ hơi quá đáng?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.