213 Chương 213: Sở ca ca, em có còn trinh không
Cứ nhìn ánh mắt ghen tị của những thanh niên khác trên đường mà xem. Anh sẽ cảm thấy mình thật là oai, một cảm giác sung sướng bay bổng. Đây là khuyết điểm chung của tất cả các anh đàn ông.
- Tiểu Lâm, anh xem em xinh xắn như vậy, dáng người rất đẹp, ánh mắt lại quyến rũ, em đã có bạn trai chưa? Đừng nói đến đại học, chắc hẳn đa có rất nhiều nam sinh muốn lọt vào mắt xanh của em từ khi học cấp 2 cấp 3? Tụi học sinh bây giờ đừng nói đến trung học, từ khi còn học tiểu học đã bắt đầu nói đến chuyện yêu đương rồi ấy chứ!
Sở Phàm tò mò hỏi
- Em cần gì phải yêu chứ. Sự tự do hiện tại quả thật rất tuyệt vời. Xem anh nghĩ gì kìa, trách nhiệm lớn nhất của học sinh là học tập, chứ không phải hẹn hò yêu đương. Anh có biết rằng câu hỏi của anh có thể làm tổn thương những bông hoa tươi đẹp của đất nước không?
Trầm Mộng Lâm cong môi phản bác
- Đúng, đúng, em là bông hoa của đất nước, còn anh là vầng thái dương. Bông hoa thì phải được tắm dưới ánh mặt trời thì mới có thể nở hoa và tỏa hương thơm được.
Sở Phàm cười nói
- A, Sở ca ca, giờ em mới phát hiện ra tài hùng biện của anh đó. Anh nói làm cho trống ngực người ta đập bùm bụp ấy!
Trầm Mộng Lâm cười cười nũng nịu nói.
Làm nũng dường như là độc quyền ăn sâu vào xương cốt của tất cả phụ nữ. Bất kể là cô nào xinh đẹp hay xấu xí, cũng đều có thể làm nũng, bất quá cũng chỉ có một chút khác biệt, người xấu mà làm nũng thì khiến cho người ta nổi gai ốc, còn mỹ nhân mà làm nũng sẽ khiến cho người ta máu huyết phun trào không thể kiềm chế được chính mình.
Lúc này Sở Phàm cảm thấy thân thể của mình lâng lâng, cô gái nhỏ Tiểu Lâm này đã xinh đẹp lại quyến rũ, thật đúng là mặt trời cho người ta ngưỡng mộ. Thêm vào đó là bộ y phục của cô, một bộ đồ trắng bó sát, đeo dây lưng nhỏ, phía trước là bộ ngực đã sớm dậy thì thành thục cứ phập phập phồng phồng, Sở Phàm ngắm mặt trời, cẩn thận nói
- Thật nóng quá, thảo nào em Tiểu Lâm chỉ thích mặc một bộ quần áo.
- Ừ, đúng là nóng quá sức. Tôi chỉ thích mặc một…
Trầm Mộng Lâm nói nửa chừng mới nhận ra không ổn, tên Sở Phàm này luôn ý tại ngôn ngoại, nói cái gì cũng đều ám chỉ gì đó. Cô nhìn lại nửa người trên của mình, đỏ mặt, nói
- Này, bên trong người ta mặc áo ngực màu hồng đấy, đã được chưa? Đồ bại hoại!
- A, anh không có ý đó. Anh quản làm sao được em mặc cái gì bên trong làm gì chứ. Dù sao anh cũng chẳng quan tâm.
Sở Phàm nói, làm ra vẻ quân tử lẫm liệt.
- Em không đi nữa!
Trầm Mộng Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn, ngồi xuống bên đường không đi nữa.
Sở Phàm ngẩn người nhìn. Cũng đành dừng lại, hỏi:
- Sao thế?
- Anh mới nói cái gì?
Trầm Mộng Lâm trừng mắt lườm Sở Phàm một cái, lớn tiếng hỏi.
Tình huống này khiến mọi người qua đường ai cũng ngoái cổ nhìn. Trầm Mộng Lâm vốn cực kỳ xinh đẹp mỹ lệ, rất thu hút cái nhìn của người khác. Nay cô dừng bước ngồi bên đường vẽ nên một bức tranh đẹp mê mẩn. Một mỹ nữ thật sự rất có sức hấp dẫn. Chẳng qua một mỹ nữ như thế lại đi đứng cạnh một gã như Sở Phàm thực làm người ta khó hiểu. Những người này còn tưởng Sở Phàm là chồng của Trầm Mộng Lâm nữa.
- Anh, anh không hiểu, làm sao thế? Em đi bộ một lúc mệt rồi à? Thế anh có thể cõng em!
Sở Phàm thương lượng.
- Không dám.
Trầm Mộng Lâm lạnh lùng nhìn hắn
Trong trường hợp này, nếu đứng ở đầu đường là một cô ả xấu xí nói Sở Phàm đi thì hắn cũng chẳng ngại ngần quay lưng đi thẳng. Nhưng Trầm Mộng Lâm lại là một mỹ nữ. Không thể thiếu lịch sự với người đẹp được. Lúc này, trong từng câu nói cử chỉ của Trầm Mộng Lâm cũng mang một sự mê hoặc làm cho tâm can người ta rúng động.
- Vậy, tại sao bỗng dưng lại không đi nữa?
Sở Phàm khó hiểu
- Hừ!
Trầm Mộng Lâm quay ngoắt sang một bên
Sở Phầm ngẫm nghĩ, hắn nhớ lại những lời nói lúc trước cùng với Trầm Mộng Lâm, rồi mới giật mình bừng tỉnh hiểu ra. Hắn lựa giọng nhẹ nhàng dỗ dành:
- Tiểu Lâm à, không phải vì anh nói một tiếng chẳng quan tâm mà em đâm ra giận dỗi đó chứ? Này, thế là em không hiểu tâm tư của đàn ông rồi, tuy miệng nói là không quan tâm nhưng thực ra trong lòng không phải như thế đâu. Em xinh đẹp gợi cảm thế này, làm sao mà anh không quan tâm cho được? Anh chưa từng tiếp xúc với con gái nhiều, lại có tính tò mò, hiếu kỳ, cho nên sự quan tâm hứng thú thì khẳng định là có. Có điều anh lại không dám thừa nhận, nhỡ đâu em lại mắng anh là đồ vô lại hiếu sắc linh tinh thì chết.
Mất mồi hồi múa lưỡi, đem những lời từ trong thâm tâm của mình nói ra, Sở Phàm đã thấy được nụ cười của Trầm Mộng Lâm. Cô đỏ mặt bĩu môi, nguýt hắn
- Anh căn bản cũng chẳng có ý tốt, chẳng phải người tốt, hừ!
- Ừ, anh không phải người tốt. Vậy có thể đi rồi chưa?
Sở Phàm nói.
- Chưa được.
Trầm Mộng Lâm như thể nắm được thóp của Sơ Phàm, cô lại làm nũng tiếp.
- Hả?
Sở Phàm kêu lớn:
- Thế phải làm sao thì em mới chịu đi đây? Bà cô của tôi ơi, hai chúng ta đã khiến cho rất nhiều người chú ý rồi đấy, thế nào cũng có người nghĩ là anh đang bắt nạt em đấy, đang nhìn chằm chằm kia kìa.
- Đúng là anh đang bắt nạt em còn gì.
Trầm Mộng Lâm lườm hắn một cái, khuôn mặt đỏ bừng, đứng lên, cúi đầu nói
- Chỉ cần anh trả lời một câu thôi, thì em sẽ đi tiếp.
- Câu gì? Đừng nói là một, đến một trăm câu anh cũng không ngại trả lời đâu.
Sở Phàm đáp ngay.
Trầm Mộng Lâm ngượng ngùng cúi đầu, hai bàn tay xoắn lại, một lúc lâu sau mới có thể hỏi, giọng nói nhỏ như hơi thở:
- Sở ca ca, em có còn trinh không?
- Hả?
Sở Phàm quay lại tròn mắt, đến nửa ngày ngẩn người vẫn không phục hồi tinh thần lại được. Mà hành động quái dị này của hắn cũng gây chú ý cho người qua đường. Trầm Mộng Lâm lại càng cúi đầu xuống thấp hơn, khuôn mặt đỏ lựng, không giấu nổi vẻ thẹn thùng.
Sở Phàm xoay người lại tiến đến gần Trầm Mộng Lâm, cẩ thận lựa lời, nghi nghi hoặc hoặc nói:
- Tiểu Lâm à, vấn đề này… sao em lại hỏi anh? Em phải tự hỏi mình chứ, chuyện của mình em lại không biết rõ sao?
- Em, chính em cũng không rõ ràng lắm.. nên mới hỏi anh.
Trầm Mộng Lâm nhỏ giọng nói.
Sở Phàm đổ mồ hôi hột, dở khóc dở cười:
- Em hỏi anh anh lại càng không biết. Làm sao mà anh biết được chứ.
- Sở ca ca còn nhớ chuyện lần trước ở trong quán bar em trúng độc G không?
Trầm Mộng Lâm chợt hỏi.
- Nhớ rõ, thế thì sao?
Sở Phàm vẫn đần thối ra
- Sau khi trở về Sở ca ca ở trong nhà giúp em giải độc G, khi đó ý thức của em cũng có chút mơ màng. , Nhưng sau đó em loáng thoáng nhớ hình như có tiếp xúc với thân thể ai đó, lại còn ôm nữa. Em muốn có một cơ hội nào đó sẽ hỏi anh, đêm đó ở trong phòng, chúng ta đã làm gì?
Trầm Mộng Lâm dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Phàm, như thể thu hết dũng khí, hỏi:
- Sở ca ca. Chúng ta đêm đó có hay không, có phải hay không, đã… cái kia? Lúc ấy em cảm thấy rất hưng phấn…
Sở Phàm hết hồn hết vía, đêm đó diễm cảnh của Trầm Mộng Lâm trong phòng tắm tất nhiên là hắn đã được chứng kiến tận mắt. Lúc ấy chính tay hắn đã cởi hết quần áo của Trầm Mộng Lâm, sau đó xóa bóp khắp thân thể lõa lồ mềm mại của cô một lần, cảm giác lúc ấy, đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy nhiệt huyết xông lên tận mũi. Chỉ có điều Sở Phàm không ngờ Trầm Mộng Lâm vẫn còn nhớ, không ngờ ý thức được lúc ấy hắn có động chạm đến cô, hắn không biết phải nói thế nào.
- À, Tiểu Lâm. Về chuyện này anh cũng muốn nói với em cho rõ, nhưng lần nào cũng lại không dám nói, bởi e ngại với một cô gái anh thật không biết làm sao để mở miệng
Sở Phàm dừng lại một chút, nhìn ánh mắt chờ đợi của Trầm Mộng Lâm, hắn húng hắng ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói:
- Hoàn cảnh lúc ấy là như thế này, em trúng độc G, phải được xông hơi kết hợp với thủ pháp xoa bóp kinh mạch để đẩy hết độc G trong cơ thể em ra. Em cũng biết, nếu muốn ép chúng bốc hơi hết ra thì phải bỏ hết quần áo. Tình huống khẩn cấp lúc ấy, anh cũng không biết làm thế nào tốt hơn. Cho nên… Cho nên…
- Cho nên anh mớicởi hết quần áo em ra phải không?
Trầm Mộng Lâm hỏi thẳng
- Nhưng Tiêu Lâm yên tâm, lúc ấy anh chỉ có một suy nghĩ là giải độc cho em. Hết thảy từ đầu tới cuối anh không có ý nghĩ nào khác đen tối cả, chỉ muốn giải độc G cho em thật nhanh thôi.
Sở Phàm vội vàng giải thích
- Vậy, vậy thế nào em lại có cảm giác là đã ôm anh, nhưng… còn cái kia?
Trầm Mộng Lâm nũng nịu hỏi
- Cái đó à?
Sở Phàm nghe vậy vội vàng xua tay:
- Không thể nào, không thể nào, nói là ôm thì đúng là có ôm, lúc đó độc G trên người em phát tác, cho nên hành động của em với anh cũng có chút… thiếu kiềm chế…Không… chỉ là anh giải thích với em về chuyện ôm thôi, còn thì cái gì cũng chưa từng xảy ra. Trong hoàn cảnh đó anh làm sao có thể lợi dụng để chiếm tiện nghi của em được. Có đúng không?
- Nhưng rõ ràng là anh đã bế em, lại còn hôn em, còn nói không có ư?
Trầm Mộng Lâm tiếp tục truy vấn
Sở Phàm á khẩu chả biết nói sao nữa. Cũng không biết nói gì cho phải, cảm thấy chính mình càng nói càng hồ đồ. Hắn thậm chí còn hoài nghi không biết lúc ấy Trầm Mộng Lâm thật sự mê man bất tỉnh hay là vẫn tỉnh, nếu không thì làm sao nhớ rõ ràng rành mạch đến như thế?
- À, về vấn đề ôm thì là như thế này, lúc ấy thần trí em có chút mơ hồ, đột nhiên đánh anh tùm lum, anh không biết làm sao nên đành phải ôm em. Nhưng lúc đó cũng không có cái kia, điều ấy emcứ yên tâm, nếu trước đêm đó em vẫn còn trinh thì qua đêm đó cũng vẫn còn.
Sở Phàm nghiêm trang nói
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Mộng Lâm đỏ lên, bĩu môi nói:
- Đáng ghét, người ta còn chưa từng có bạn trai nữa, đương nhiên là còn, là em tưởng đêm đó đã… đã có việc kia… nên không còn nữa.
- Cho dù đêm đó anh không lợi dụng em chuyện kia, nhưng anh vẫn là đồ vô lại.
Trầm Mộng Lâm trừng đôi mắt đẹp
- Anh, anh thế nào đã trở thành đồ vô lại rồi?
Sở Phàm gãi đầu hỏi
-Anh, anh… cướp mất nụ hôn đầu tiên của người ta rồi còn nói, hừ!
Trầm Mộng Lâm hừ một tiếng liền bỏ đi.
Sở Phàm hơi bất ngờ, thầm nghĩ, “Đó cũng là cái hôn đầu tiên của mình cơ mà”.
Hắn đuổi theo Trầm Mộng Lâm nói :
- Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh đấy, nhưng mà anh vẫn ở đây chứ đâu, em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm.
- Anh định chịu trách nhiệm thế nào đây?
Trầm Mộng Lâm tức giận hỏi
- Em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?
Sở Phàm hỏi ngược lại
- Đồ ngốc, không nói chuyện với anh nữa.
Trầm Mộng Lâm trừng mắt lườm Sở Phàm một cái
Sở Phàm gãi đầu gãi tai khó hiểu. Tâm tư của cô gái này thật là thiên biến vạn hóa, hắn cũng rất bội phục đảm lượng của Trầm Mộng Lâm, không ngờ có thể thảo luận nửa ngày trời với hắn ở giữa đường về chuyện trinh tiết của mình. Thật sự là rất khó tin!
Sở Phàm vừa đi vừa suy nghĩ, làm thế nào chịu trách nhiệm với Trầm Mộng Lâm đây?