208 Chương 208: Quyết đấu Shirakawa. (1)
Những thành viên Yamaguchi trong xe chỉ biết bối rối và bất an, hoàn toàn không nghĩ cách ra ngoài, cái họ thấy chỉ là sự an toàn trong chốc lát trước mắt mà thôi.
Hai mắt Shirakawa chớp động hàn quang, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Giờ phút này gã đã đoán ra, đối phương ít nhất cũng có hai người, một trước một sau, trước sau giáp công bọn họ vào bên trong. Trước mắt, lựa chọn duy nhất của gã chính ra thoát ra ngoài, trốn vào điểm hiểm trở với đối phương, sau đó áp dụng các biện pháp tấn công trở lại.
Nhưng Shirakawa lại không dám liều lĩnh thoát ra ngoài, vì gã cũng không nắm chắc có thể tránh được sự công kích của hai người trước sau bên đối phương.
Đầu óc Shirakawa nhanh chóng suy nghĩ, hắn đang nghĩ phương pháp thoát ra ngoài. Khóe mắt thoáng nhìn, thấy tên Yamaguchi bên cạnh, âm trầm nói:
- Mày xông ra trước đi.
Tên Yamaguchi vừa nghe xong sắc mặt lập tức tái nhợt, trong lòng gã biết, tình huống trước mắt mà muốn xông ra ngoài vậy gã sẽ chết mà không phải nghi ngờ gì. Cho nên gã không khỏi chần chờ nói:
- Sếp Shirakawa, tôi, tôi…
- Hành động nhanh lên, tao sẽ yểm trợ phía sau cho mày, mày sẽ không có việc gì đâu.
Shirakawa nói xong liền rút một khẩu súng tinh xảo màu bạc, tên Yamaguchi kia nhìn thấy khẩu súng màu bạc của Shirakawa thì sắc mặt càng thêm tái nhợt. Gã run giọng nói:
- Rõ, rõ, sếp Shirakawa nhất định phải bảo vệ tôi đấy nhé.
Tên Yamaguchi kia nói xong liền nâng súng lên, cắn răng một cái liền xông ra ngoài. Lúc xông ra ngoài, súng trong tay gã bắn loạn xạ về phía trước, nhưng vô dụng, ngay lúc gã vừa mới xông ra, lại một tiếng súng “Phanh” vang lên, gã cũng ngã xuống.
Shirakawa luôn luôn ngồi trong xe quan sát động tĩnh mặt trước, khi gã thấy phía trước lóe lên một tia lửa, tiếng súng vừa vang lên gã đã xong ra ngoài ngay lập tức. Ngay lúc gã lăn một vòng, đồng thời súng trong tay gã cũng liên tục bắn ra ba phát về phía sau, thủ pháp cực nhanh, đúng là hiếm thấy!
Hóa ra ý đồ chính mà Shirakawa phái tên Yamaguchi kia xông ra là muốn thu hút sự chú ý của một trong hai người bên đối phương. Sau khi gã nghe thấy tiếng súng vang lên từ phía trước, gã liền xông ra ngoài, hơn nữa lập tức bắn ba phát súng về phía sau, mục đích là khiến cho kẻ ẩn nấp phía sau không thể công kích được mình. Hành động này của gã thực sự hiệu quả. Ngân Hồ ẩn thân phía sau thấy Shirakawa bắn ba phát súng về phía mình liền ẩn thân né tránh. Chỉ trong thời gian nháy mắt ấy Shirakawa đã giành được tiên cơ, lăn ra khỏi phạm vi tầm nhìn của Ngân Hồ.
Kỳ thực, Sở Phàm ở phía trước sau khi dùng một phát súng đánh gục tên lao ra trước làm kẻ chết thay cho Shirakawa, hắn liền nhìn thấy một người khác nhanh chóng lao ra, hắn vội vàng nâng súng lên bắn ra ngoài, nhưng đã muộn một bước, phát đạn chỉ bắn vào khoảng không.
Shirakawa âm thầm vã mồ hôi, hai phát súng Sở Phàm bắn ra gã phải khó khăn lắm mới đảo người tránh được. Nếu gã chỉ thoáng chần chờ một giây thôi thì lập tức đã trúng đạn bỏ mình rồi.
Sau khi Shirakawa ẩn thân vào một khu vực tối an toàn, gã cảm thấy như được sống lại vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều biến đổi, khóe miệng nổi lên một nụ cười tự tin.
Trong Yamaguchi, Shirakawa vốn có tiếng là tay súng thần, chỉ cần có súng trên tay thì có thể tung hoành trong đám vạn quân được. Khẩu súng lục đặc chế màu bạc kia chính là tượng trưng cho thân phận của gã. Đại đa số địch nhân chỉ cần nhìn thấy báng súng màu bạc kia trong lòng đều biết mình khó thoát chết.
Shirakawa tự tin rằng, nếu hai người đối phương một trước một sau tiếp tục tấn công thì gã có 60% cơ hội đánh gục đối phương, hơn 90% cơ hội đánh cho đối phương bị thương.
Bởi vậy Shirakawa giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, chỉ cần có cơ hội sẽ cắn cho đối phương một nhát trí mạng.
Có đôi khi, thà hổ về rừng cũng không muốn đuổi rắn vào động. Mặc dù hổ mạnh mẽ nhưng không độc không thâm, rắn không chỉ thâm độc, còn khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
Trong một góc sáng sủa bí mật ở phía trước, tay phải Sở Phàm đang cầm súng nhắm chuẩn phần đầu của mấy chiếc xe con. Lúc này hắn đã đoán ra kẻ vừa lăn ra ngoài thoát được là Shirakawa, trong đoàn người của Yamaguchi cũng chỉ có Shirakawa có thân thủ tốt như vậy. Nghĩ như vậy Sở Phàm liền móc một chiếc tai nghe cỡ nhỏ trong túi quần ra, nói vào trong tai nghe:
- Ngân Hồ, những tên Yamaguchi còn lại để cô đối phó nhé. Tôi đi tìm Shirakawa!
Nghe được Ngân Hồ đáp lại khẳng định, Sở Phàm thu hồi tai nghe lại, cong người, như một con mèo nhẹ nhàng lẩn đi.
Dựa vào phán đoán, hắn đại khái đoán ra được nơi ẩn thân của Shirakawa, nhưng hắn không dám sơ ý làm bậy, bởi vì đối mặt với một đối thủ như Shirakawa, tự kiêu và sơ xuất đều mang tới hậu quả chí mạng.
Đối với bất kỳ ai cũng vậy, kiêu ngạo không cần nghi ngờ chính là tự chui đầu vào rọ, không cần địch nhân tới tiêu diệt là bản thân mình đã tự đào hố chôn mình rồi.
Sở Phàm đi bước một hướng tới chỗ mục tiêu, khi đến gần khu vực đó, động tác của hắn nhẹ nhàng nhanh nhẹn, lặng lẽ không một tiếng động, giống như một con mèo bước đi trong đêm. Cặp mắt của hắn như hàn băng vạn năm bình tĩnh nhìn chăm chú phía trước, đồng thời ngưng thần lắng nghe nhât cử nhất động phía trước. Hắn muốn lặng lẽ đi vào trong khu vực của mục tiêu, nhưng hắn không thể cảm ứng được vị trí cụ thể của Shirakawa, hắn tự hỏi, phải làm sao lôi Shirakawa tới đây.
Đang lúc suy nghĩ chợt Sở Phàm cảm giác được một điều gì đó khác thường, dựa vào bản năng dã thú hắn nhún mình một cái, nhanh chóng nhảy sang trái, lăn một vòng ngay tại chỗ. Ngay lúc hắn nhún người nhảy đi, “ Phốc” một tiếng, ngay tại chỗ hắn vừa đứng thẳng bắn tới một viên đạn, nếu Sở Phàm phản ứng hơi chậm một chút thôi thì hắn đã sớm nằm lại trên mặt đất rồi.
Sau khi Sở Phàm lăn đi một vòng hắn lập tức giơ tay lên, liên tục bắn ra hai súng về phía đối diện. Thừa dịp Shirakawa né tránh, Sở Phàm trong nháy mắt giấu mình phía sau một cây đại thụ, hai phát súng của Sở Phàm vừa bắn ra thì Shirakawa cũng bắn ra hai súng trúng cây đại thụ mà Sở Phàm đang ẩn thân.
Sở Phàm tránh phía sau cây đại thụ nghĩ thầm, đây cũng không phải là biện pháp tốt, hắn không có thời gian dây dưa lâu với Shirakawa, bởi vậy hắn phải dùng biện pháp đánh nhanh thắng nhanh, nhưng tài bắn súng của Shirakawa chuẩn xác vượt qua sự tưởng tượng của hắn, trực tiếp là không có khả năng rồi, như vậy nên làm cái gì bây giờ?
Ánh mắt Sở Phám thoáng nhìn, thấy phía trước có một sợi dây thừng có móc câu nằm trên mặt đất, trong lòng hắn nảy ra một kế. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, thân mình nhẹ nhàng di chuyển về phía sợi dây thừng, đồng thời tay hắn cầm một cục đá lên lăn ra ngoài.
Tảng đá vừa lăn ra khỏi tay, Sở Phàm liền nhìn thấy ở phía trước mười thước, chỗ của một bức tường có hoa lửa tóe lên, sau đó từ chỗ mà cục đá lăn qua cũng “Phanh” một tiếng, hoa lửa văng khắp nơi!
Cùng lúc đó Sở Phàm nâng súng lên bắn một phát về phía trước. “Phanh” một tiếng đạn đã bắn trúng tường, Shirakawa ở phía sau bức tường sớm đã lùi vào giữa bức tường, Sở Phàm thừa dịp nhanh chóng với lấy dây thừng, vung sợi dây về phía một nhánh cây bên phải. Sở Phàm liên tục nổ súng, không cho Shirakawa có cơ hội, tay trái của hắn kéo dây thừng đã buộc vào phía trước.
Sau khi bàn chân Sở Phàm điểm lên mặt đất một cái, thân mình liền biến mất trong bóng đêm.