Trở về truyện

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 205: Giết “ Gấu Hôi”

Cận Chiến Bảo Tiêu

205 Chương 205: Giết “ Gấu hôi”

Ngân Hồ sau khi nhận được điện thoại liền đem xe tới đón Sở Phàm.

Tên thành viên của Yamaguchi ngồi ở ghế sau nhìn Sở Phàm với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Gã kinh ngạc bởi lẽ không ngờ Sở Phàm lại có thể giải quyết gọn gàng hai kẻ canh gác của Yamaguchi trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà không hề kinh động tới người khác. Gã thực sự không hiểu nổi Sở Phàm làm thế nào, mà cũng bởi thế nên ánh mắt gã khi nhìn Sở Phàm lại càng tăng thêm nỗi sợ hãi.

Đi nữa sẽ tới biệt thự trên đỉnh núi của Nakamura, Ngân Hồ giảm tốc độ xe. Cô hỏi:

- Chủ nhân, phía trước là khu biệt thự của Nakamura, chúng ta làm sao vào được đây?

- Rất đơn giản, cứ phóng thẳng vào, nhưng trước đó tôi còn phải làm một chuyện đã!

Sở Phàm nói xong liền quay lại nhìn tên thành viên của Yamaguchi kia, lạnh lùng nói:

- Việc mày khai thật đã giúp mày sống thêm một lúc, giờ giá trị của mày không còn, cũng chẳng cần sống làm gì nữa cho chật đất!

Tên thành viên Yamaguchi kia hoàn toàn không hiểu Sở Phàm nói gì, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng mang theo sát khí kia của Sở Phàm, gã trong lòng đã hiểu rằng không ổn, vội vàng mở cửa xe muốn chạy trốn. Ai dè “Thiếu Lâm long trảo thủ” của Sở Phàm đã xiết lấy cổ họng gã. Sau đó Sở Phàm khẽ dùng sức, rắc rắc một tiếng, gã thành viên Yamaguchi kia trong nỗi sợ hãi và không cam tâm đã ra đi, thân thể từ từ mềm oặt.

- Chủ nhân giết hắn ư?

Ngân Hồ ngạc nhiên hỏi.

- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, hành động đêm nay tuyệt không thể để đối phương có kẻ sống sót thoát đi, nếu không làm sao có thể khiến việc đêm nay thần không biết quỷ không hay được!

Sở Phàm nói xong mở cửa xe, ném xác gã kia xuống sườn núi, thản nhiên nói.

Ngân Hồ gật gật đầu. Cô nhìn biệt thự đèn đuốc sáng bừng trong đêm trước mắt, hỏi:

- Chủ nhân, trước mặt là biệt thự của Nakamura, chúng ta có cần phải âm thầm tới gần không?

- Không, trực tiếp tiến tới. Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng. Nếu tôi đoán không lầm, Shirakawa hiện giờ đang chạy tới đây. Chúng ta phải giải quyết hết mọi việc trước khi hắn tới. Nếu muốn đánh nhanh thắng nhanh thì biện pháp tốt nhất là dứt khoát xông thẳng vào!

Sở Phàm trầm giọng nói.

Ngân Hồ nghe vậy trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói:

- Đúng rồi, tôi có một biện pháp, chẳng qua có thể phải khiến chủ nhân ủy khuất một chút.

- Ồ? Biện pháp gì? Nói đi.

Sở Phàm nói.

Ngân Hồ nói vào tai Sở Phàm vài câu, mắt Sở Phàm sáng lên, âm thầm gật đầu.

Ngân Hồ sau đó cởi áo choàng màu bạc xuống, rồi lại cởi luôn cả chiếc áo bó trên người, lộ ra đôi gò bồng đảo cao vút. Sau đó cô cũng cởi luôn cả chiếc quần dài đang mặc. Cuối cùng trên người Ngân Hồ chỉ còn lại chiếc quần lót màu bạc che chắn nơi “quan trọng” nhất.

Ngân Hồ thực hiện một loạt hành động này mà không hề e ngại một người đàn ông như Sở Phàm đang ở bên cạnh. Sở Phàm cũng ngây người. Hắn không ngờ “kế hoạch dụ hoặc” mà Ngân Hồ bảo lại là như thế này.

Bề ngoài Ngân Hồ lạnh lùng xinh đẹp, nhưng dáng người thì gợi cảm nóng bỏng vô cùng. Da thịt cô nõn nà láng mịn, trông giống như bạch ngọc vậy. Bộ ngực cao vút vào dáng người thon thả cùng tôn lên vẻ đẹp của cô. Nhưng cũng chẳng có nhiều đàn ông dám tơ tưởng tới những địa phương bí ẩn của cô, bởi lẽ ánh mắt lạnh như băng kia đã sớm khiến người ta phát rét, khiến chả ai còn dám nghĩ ngợi lung tung.

- Chủ nhân, sao cậu còn chưa đi ạ?

Ngân Hồ nhìn Sở Phàm ngạc nhiên hỏi.

- Hả, hả. Đi ngay đây!

Sở Phàm thu ánh mắt, xuống xe, mở nắp thùng sau xe, sau đó cuộn người chui vào. Cuối cùng hắn khép nắp lại nhưng không đóng hẳn.

Tiếp đó Ngân Hồ lái chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc tới thẳng khu biệt thự trên núi.

Chạy tới cửa khu biệt thự, hai thành viên Yamaguchi ngăn xe cô lại. Hai gã này đi tới, dùng tiếng Nhật lớn tiếng nói:

- Trong xe là ai?

Ngân Hồ không nói lời nào, chỉ hạ kính xe xuống. Hai gã thành viên Yamaguchi kia nhìn vào trong xe, không ngờ lại thấy một đại mỹ nữ lãnh diễm. Chúng ngẩn ra, nhưng vẫn không quên cảnh giác. Một tên lớn tiếng hỏi:

- Người đẹp, nửa đêm tới đây làm gì thế?

- Tôi tới tìm người. Tên khốn này nợ tôi một trăm ngàn Yên!

Ngân Hồ dùng tiếng Nhật trả lời, sau đó đưa thẻ của tên Yamaguchi vừa này còn ở trong xe cho hai gã gác cổng.

Tên vừa hỏi nhìn thấy tấm thẻ, xác nhận đây đúng là thẻ hội viên của Yamaguchi, hắn không kìm được hỏi:

- Sao cô lại có thẻ này?

- Tên khốn đó tối hôm ấy không có tiền đưa tôi, liền đặt tấm thẻ này gán nợ, bảo tôi đêm nay tới lấy tiền, nếu hắn không đưa thì tôi cứ tìm tới mà đòi.

Lời này của Ngân Hồ nhiều ẩn ý, hai gã gác cổng nghe thấy đều cười xấu xa. Bọn chúng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngân Hồ nói:

- Hiểu rồi, hiểu rồi, hóa ra là thế.

Ngân Hồ không để ý tới chúng, nhấn ga chạy thẳng tới phá tung cửa, hướng vào bên trong biệt thự.

Hai gã thành viên Yamaguchi kia thấy thể thì phát hoảng lên, vội vã đuổi theo. Mà tình huống này cũng khiến những thành viên còn lại trong biệt thự chú ý. Lập tức có hơn mười người vọt tới, trong đó có năm tên đã rút súng ra, những tên còn lại đều cầm kiếm trong tay. Chúng tưởng kẻ thù của Yamaguchi tìm tới.

Hai tên gác cổng kia chạy tới nói gì đó, vì thế mấy tên đang chạy tới này có vẻ ngạc nhiên, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn vào chiếc xe màu bạc.

Bấy giờ cửa xe mở ra, Ngân Hồ đi giày cao gót, đùi dài thon thả. Lúc đi ra cô chỉ khoác một chiếc áo choàng, bên trong mặc một bộ nội y trong suốt, cực kỳ gợi cảm, cực kỳ quyến rũ.

Những gã này nhìn thấy đều “oa” một tiếng, ánh mắt sáng như đèn pha. Hai tên gác cửa kia chạy tới kể lại mọi chuyện một lần nữa, mấy gã này nghe xong đều “ái chà ái chà” liên hồi.

Súng ống trong tay bọn chúng đều thu lại, rồi một tên mập mạp xăm trổ đầy mình cười hắc hắc nói:

- Người đẹp, anh có hai triệu tiền mặt ở đây, đêm nay em ở lại nhé?

Những tên khác nghe vậy trên mặt đều nở nụ cười đầy vẻ khinh nhờn.

- Hay lắm, chỉ sợ anh lại gạt người ta thôi.

Ngân Hồ dùng tiếng Nhật quyến rũ nói, lại tiến lên hai bước, thướt tha đi tới.

Những thành viên Yamaguchi đều nhìn về Ngân Hồ, nước miếng chảy ròng ròng. Khoảng bảy tám mét, bỗng Ngân Hồ đột nhiên dừng lại, dùng tiếng Nhật nói:

- Ôi, trong cốp xe của em còn có đồ quên chưa lấy, hai người đi lấy hộ em được không?

Hai tên Yamaguchi được nhờ kia tất nhiên là cao hứng phi thường, vội chạy đi lấy, nhưng ba bốn phút sau vẫn không thể trở về. Lúc này Ngân Hồ nói tiếp:

- Hay là tại vật đó nặng quá nên hai người bọn họ khiêng không nổi, hai người các anh đi hỗ trợ họ đi. Cám ơn nha!

Thế là hai tên khác lại chạy tới, sau đó cũng mất tăm như hai tên trước. Chẳng qua trong không khí bỗng thoang thoảng một mùi máu tươi, khiến những tên còn lại cảm giác có chuyện đã xảy ra. Lúc này ánh mắt chúng trầm xuống, hướng về phía Ngân Hồ. Ngân Hồ cười lạnh, hai tay giơ lên, hai tia sáng linh hoạt sắc bén lóe lên, theo đó là hai tên Yamaguchi ngã xuống.

- Khốn kiếp!

Tám gã còn lại đã hiểu là Ngân Hồ tới đây là để đối phó với chúng, vì vậy lập tức lôi vũ khí ra. Bỗng “phốc phốc” hai tiếng vang lên, hai tên Yamaguchi đang định rút súng hét lên rồi ngã gục. Những tên khác quay đầu lại mới thấy một người thanh niên sắc mặt lạnh lùng cầm súng bước tới. Người này chính là Sở Phàm.

Hàn quang trong tay Ngân Hồ lóe lên, một gã thành viên Yamaguchi liền bị cắt đứt cổ họng, máu me phun ra như suối.

Một gã khác vung kiếm chém Ngân Hồ, nhưng hắn vừa mới động thân liền kêu lên đau đớn. Một viên đạn đã khoan một lỗ sau gáy hắn, máu tươi đen đặc tóe ra.

Sau đó lại “phốc phốc”, một tên cầm kiếm khác ngã xuống, mà lúc này Sở Phàm đã đi tới gần.

Ba tên thành viên Yamaguchi còn lại kêu to, nhưng chúng cũng lùi lại một bước bởi lẽ hiện giờ chúng không có súng trong tay. Tám tên có súng sớm đã bị giết sạch. Ba tên này lớn tiếng gọi những thành viên khác đang ở trong biệt thự. Tiếng bước chân vang lên. Sở Phàm ra hiệu cho Ngân Hồ, sau đó hai khẩu súng trên tay hắn nhắm về phía hai gã kia bóp cò, cùng lúc đó là một tiếng xé gió vang lên trong tay Ngân Hồ, hướng thẳng tới tên còn lại. Trong nháy mắt, ba gã Yamaguchi ngã xuống.

Sau đó Sở Phàm lại ra hiệu cho Ngân Hồ. Hắn giơ tay phải lên, một phát súng bắn về phía công tắc điện ở góc tường. Công tắc điện bắn lên một loạt tia lửa, sau đó toàn bộ biệt thự chìm vào bóng tối.

Cùng lúc đó, Sở Phàm giống như một con báo đen biến mất trong đêm tối, còn Ngân Hồ như một yêu tinh màu bạc trong đêm, thân hình phóng về phía bên trái.

Hành động chém giết thực sự bây giờ mới chính thức bắt đầu!!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.