1 Chương 1: Nhiệm Vụ Đường
Đây là một cái tông môn có thể gọi là một cái Bát cấp thế lực. Nơi này đúng như với cái tên của tông môn một mực truy cầu kiếm đạo, sống chỉ có kiếm, chết cũng chỉ có kiếm. Kiếm là bạn, kiếm là tri kỷ, người ở đây xem kiếm chả khác gì là bản thân của mình cả, chỉ có kiếm mới là động lực sống của bọn họ.
Tại một cái căn phòng khá đẹp và trống trãi, trên một chiếc giường là một thiếu niên chỉ tầm đôi mươi, hắn mặt một bộ đồ màu trắng có in hình một thanh kiếm sau lưng áo, đây là bộ đồ tựng trưng cho đệ tử ngoại môn của Kiếm Liên Môn.
Hắn lúc này mở mắt ra, trong đôi mắt ấy chứa đầy sự nghi hoặc. Hắn bắt đầu ngồi dậy nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là một căn phòng nhỏ trống trải và sạch sẽ, thì bỗng một luồng kí ức truyền vào não hắn khiến hắn hơi đau nhói đầu một chút. Hắn bắt đầu nhận ra mình đây là xuyên qua và đoạt xá người khác rồi, thân xác này là của một đệ tử ngoại môn của môn phái có tên là Kiếm Liên Môn. Tên đệ tử ngoại môn này có tên là Trần Vương Ca, hắn chỉ là một cái ngoại môn nho nhỏ bình thường, trong lúc đang tu luyện thì bị tẩu hỏa nhập ma khiến liền bị hắn đoạt xá.
“Ta nhớ là đang làm nhiệm của bản thể giao mà?” Hắn nghi hoặc lẩm bẩm.
Thì ra tên này chỉ là một cái phân thân của một cái bản thể khác, trong lúc hắn đi làm nhiệm vụ của bản thể giao mà không biết ma xui quỷ khiến gì khiến hắn chết đi rồi đoạt xá tên đệ tử ngoại môn này, không biết có phải là do ý trời không mà hắn vẫn giữ lại được một chút kí ức của bản thể.
“Tuy ta không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra khi ta đi làm nhiệm vụ nhưng không biết bản thể có cảm ứng được không?” Hắn lẩm bẩm nói.
Đang suy nghĩ thì bỗng tiếng chuông của tông môn vang lên, theo như kí ức của thân thể này hình như đó là tiếng chuông tập hợp tất cả đệ tử.
Hắn cũng cầm lấy thanh kiếm của tên đệ tử ngoại môn này mà đi ra khỏi phòng để tập hợp, dù sau lỡ cướp thân thể của người ta rồi nên thì cũng làm cho chót thân phận của bản thể này đi, một phần là do tu vi của tên đệ tử ngoại môn này quá thấp nên hắn cũng chả lắm làm điều gì khiến tông môn nghi ngờ, ngoại môn thì ngoại môn nhưng nếu bị chụp cái mũ phản bội tông môn thì hắn cũng không chịu nổi.
Đi ra giữa sân tông môn, nơi này rất là rộng lớn có thể chứa hàng ngàn người, hắn cũng đi đến xếp vào hàng dành cho đệ tử ngoại môn. Rất nhiều đệ tử xì xào bàn tán bàn luận với nhau không biết tông môn có chuyện gì mà tập hợp thì để giải đáp nghi hoặc cho tất cả đệ tử một cái trưởng lão chân đạp kiếm phi hành đứng trên không trung, trên người lão có thể thấy rất nhiều cổ kiếm ý sắc bén nguy hiểm khiến cho tất cả đệ tử tu kiếm chỉ có thể mà hâm mộ kính sợ không thôi, lão giọng điều âm trầm nói.
“Tông môn chúng ta sắp tới sẽ tham gia đại hội Hoàng Kim! Đây là đại hội tổ chức 500 năm một lần do tất cả tông môn trên đại lục đề cử ra để tìm ra những đệ tử trẻ tuổi có tiềm năng có thể giúp tông môn phát triển, ghi tên vào Hoàng Kim bảng, vang danh thiên hạ! Tuy nhiên, cuộc thi này sẽ có sinh có tử. Sống chết là chuyện dĩ nhiên trên chiến trường cho nên tông môn sẽ lựa chọn những đệ tử nào nguyện ý tham gia, sau đó sẽ lựa chọn người cuối cùng chiến thắng!”
Tiếng của trưởng lão vang vọng khắp bên tai của đệ tử khiến tất cả rơi vào trong suy nghĩ, sau đó bỗng có một cái nội môn đệ tử giơ tay lên nói.
“Đệ tử nguyện ý tham gia, vì tông môn mà vanh danh thiên hạ! Không sợ sinh tử!” Tên đệ tử ngoại môn đó chiến ý hừng hực lên.
Sau đó cũng có rất nhiều đệ tử giơ tay tham gia, tất cả đều chiến ý sôi trào, những đệ tử tu vi thấp hoặc lớn tuổi hơn tuy không thể tham gia như cũng nguyện vì tông môn mà sẽ dốc sức tu luyện để góp phần tăng thêm chiến lực của tông môn.
“Tốt tốt tốt, như thế mới là đệ tử của Kiếm Liên Môn ta! Sau cuộc lựa chọn người đại diện cho tông môn thì tất cả đệ tử hôm nay mỗi người sẽ nhận được 1 viên thượng phẩm linh thạch tu luyện!” Vị trưởng lão kia kêu lên ba chữ tốt, không một chút tiếc nuối gì mà sẽ cho tất cả đệ tử một viên thượng phẩm linh thạch tu luyện. Mà trong tông môn tất cả đệ gần đến sáu ngàn người xem ra sẽ tốn khá nhiều linh thạch rồi.
Hắn thấy cái tông môn này thế mà rất đoàn kết, không ai tranh với ai thì thầm đánh giá. Không ngờ tông môn này lại tốt và tử tế đến như vậy, không thể vì bề ngoài mà đánh giá được.
“Vậy cuộc lựa chọn người đại diện cho tông môn đi khiêu chiến chính thức bắt đầu!” Vị trưởng lão hô to lên nói.
Bỗng từ giữa một vùng đất trống của tông môn bay lên một cái chiến đài, bán kính tệ gì cũng phải đến 15 mét.
Vị trưởng lão kia bắt đầu hô tên những người tham gia lên chiến đài.
Trên chiến đài là hai người đệ tử nội môi đang cầm kiếm đứng đối diện nhau, cả hai ánh mắt tràn đầy chiến ý nhìn nhau.
“Bắt đầu!” Tiếng của vị trưởng lão vang lên.
Cả hai cuối đầu với nhau sau đó điều rút kiếm ra lao vào nhau với tốc độ cực nhanh.
“KENG KENG KENG!”
Tiếng kiếm chạm kiếm va chạm với nhau vang lên, cả hai bắt đầu lùi ra sau vận dụng thân pháp chạy vòng quanh nhau để làm mất tầm nhìn của đối phương.
“Phong Vân Bộ!”
“Phong Vân Kiếm Pháp - Trảm Phong!”
Một người thi triển ra kiếm pháp nổi danh của tông môn, một đạo kiếm khí màu xanh lao đến đệ tử nội môn đang vận dụng thân pháp kia. Đệ tử kia cũng bình tĩnh mà dồn linh lực vào chân mình sau đó bậc nhảy lên không trung, để lại nơi vừa đứng bị luồng kiếm khí đánh xuống.
“RẦM!”
Bụi đất bay lên khắp sân đài nhưng vị đệ tử đang ở trên kia hai tay cầm kiếm hội tụ linh lực vào, sau lưng hiện ra một cái thủ ấn hình vuông màu xanh.
“Phong Vân Kiếm Pháp - Phong Vân Kiếm Ấn!”
Đại thủ ấn cấp tốc hút lấy rất nhiều nguồn linh lực trong người vị đệ tử đó mà dần dần hóa đậm ra, từ giữa cái thủ ấn bay ra một thanh kiếm khí ba trượng màu xanh có chứa một tầng kiếm ý lao đến vị đệ tử kia.
Vị đệ tử kia thấy vậy thì không dám khinh thường, đây là chiêu cuối trong bộ kiếm pháp Phong Vân Kiếm Pháp này, uy lực không thể đùa được. Người thi triển chiêu này sẽ phải mất rất nhiều linh lực và còn phải chờ đợi thời cơ đối phương đang hồi phục lại linh lực mới được.
Vị đệ tử đó nhanh chóng chạy ra khỏi nơi đó, vì anh ta vẫn chưa ngộ ra kiếm ý nên không dám cứng đối cứng đòn này.
“Phong Vân Bộ - Cực Hạn!”
Anh ta dồn tất cả linh lực của mình vào đôi chân mà chạy đi, nhưng chiêu thức của đối phương vẫn quá nhanh nên chỉ né được hai phần ba mà vẫn bị trúng.
“Phụt!”
Vị đệ tử đó phun ra một ngụm máu cười khổ lên tiếng.
“Ta nhận thua!”
Sau đó vị trưởng lão hô lên người chiến thắng, cả hai cũng xuống đài mà nghỉ ngơi nhường lại sàn đấu cho những vị đệ tử khác.
Cuộc lựa chọn đại diện cho tông môn đi thi đấu diễn ra khoảng ba ngày cuối cùng lựa chọn thành công là một vị đệ tử chân truyền của một vị thái thượng trưởng lão tên là Ngọc Thanh.
...
Hắn lúc này đang ngồi ở phòng của mình bắt đầu suy nghĩ.
“Có vẻ bản thể không biết ta đã mất đi!”
Hắn tự nói với bản thân mình, bởi vì nếu hắn mất đi thì bản thể chắc chắn sẽ biết. Hoặc là do hắn xuyên đến đây nên bản thể không thể tìm đi. Rất nhiều giả thuyết được hắn đặt ra nhưng cuối cùng chả có hi vọng gì nên chỉ có thể mà xin lỗi thầm bản thể vì không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Bây giờ tu vi và thân thể này quá yếu đi, ta không thể mà quay về với bản thể được!” Hắn buồn bực nói.
“May mà ta vẫn giữ lại được chút công pháp tu luyện của bản thể!” Hắn cảm thấy mình vẫn còn hi vọng để gặp lại bản thể.
Tuy hắn là xuyên không không có cái gì là kim thủ chỉ như trong truyền thuyết nhưng kí ức và một chút kinh nghiệm của bản thể chính là kim thủ chỉ của hắn.
“Tu vi của thân thể này chỉ mới là Phàm Nhân Trúc Cơ trung kỳ, xem ra phải đập đi rồi xây lại rồi!” Hắn quyết định muốn gặp lại bản thể thì phải mạnh nên, những kẻ nào cản đường hắn gặp lại bản thể thì hắn sẽ giết hết tất cả nhưng hắn lại nhớ lại một câu nói của bản thể.
“Nếu ngươi gặp phải một cái tuyệt sắc giai nhân chưa chồng hoặc còn trong trắng cản đường ngươi thì đừng có giết mà phải thu phục nàng làm nữ nhân cho ta!”
Lúc đó hắn và các phân thân khác cũng nhớ lời dặn dò của bản thể, tuy không hiểu cho lắm nhưng vẫn gật đầu, cho đến bây giờ thì hắn nhờ kí ức của cái thân xác này mà hiểu ra rồi.
Hắn muốn mình phải tu luyện theo kiểu khắc nghiệt và khó nhất để mạnh hơn, đó là tu luyện lại từ Luyện Khí nhưng phải là cực hạn siêu việt Luyện Khí, tích súc lại đến mức vượt qua cực hạn cơ thể sau đó mới đánh thẳng lên Trúc Cơ nhưng không phải là Trúc Cơ bình thường mà là Vô Thượng Trúc Cơ. Bởi vì bản thể cũng đã từng nói ra phương pháp tu luyện để nhờ các phân thân tu luyện để tiến nhanh quá trình tu luyện giúp bản thể nên hắn cũng đã biết cách để trở thành Vô Thượng Trúc Cơ.
Nhưng đánh lên Vô Thượng Trúc Cơ rất khó nên hiện tại bây giờ là cần phải tích súc trước. Hắn lúc này đi đến nơi nhận nhiệm vụ của tông môn là Nhiệm Vụ Đường, nơi đây là nơi mà đệ tử nhận nhiệm vụ của tông môn sau đó hoàn thành thì sẽ nhận được phần thưởng hoặc điểm tích lũy để quy đổi đồ vật mình đang cần.
Trước cổng của Nhiệm Vụ Đường có rất nhiều đệ tử đi ra đi vào, họ cũng nhìn thấy hắn nhưng cũng không chú ý và nói gì mà cứ tiếp tục đi ra đi vào. Hắn đi vào bên trong thì thấy nơi này rất rộng, chứa khoảng ngàn người cũng được, trước mặt là một cái quầy có môn ông lão như đã gần đất xa trời đang ngồi dùng ấn để khắc điểm tích lũy lên thẻ bài cho các đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn cũng đi đến cái bảng nhiệm vụ mà tìm kiếm có thứ gì phù hợp với mình hiện tại không, lướt mắt một hồi thì cuối cùng hắn nhìn thấy có hai cái nhiệm vụ có phần thưởng hiện tại mà mình đang rất cần.
Phần thưởng đầu tiên là một viên đan Nhất phẩm “Ngưng Khí Tán” , phần thưởng thứ hai là ba cây linh dược Hoàng cấp trung phẩm “Ngưng Khí Thảo”.
Cầm lấy hai cái nhiệm vụ đi đến quầy của ông lão đang ngồi, đặt hai tờ nhiệm vụ xuống bàn hắn chắp tay cung kính nói: “Đệ tử có thể nhận nhiệm vụ này được không ạ?”
Lão già thấy người thanh niên đệ tử này cung kính như vậy thì hơi ngạc nhiên một chút, vì lão làm chưởng quầy ở đây lâu lắm rồi chưa gặp tên nào mà lễ phép như vậy, các đệ tử khác chỉ chào lão như xã giao bình thường mà thôi, mang trong lòng tâm trạng vui vẻ nên lão cũng đáp ứng hắn vi phạm luật một chút là mỗi lần chỉ nhận được một nhiệm vụ.
“Tốt, nhớ hoàn thành nhiệm vụ đấy người trẻ tuổi!” Lão vuốt râu nhìn hắn cười nói.
Hắn cũng chắp tay cảm ơn sau đó đi ra khỏi tông môn bắt đầu làm nhiệm vụ.
Một trong những câu nói của bản thể mà hắn đã từng nghe: “Đừng bao giờ nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác!”