27 Chương 27 Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế
Trương Nhược Trần và Lâm Nính San đi dạo quanh thị trấn, đi vào tiệm mua kẹo hồ lô, nhìn nàng vui vẻ lúc cười thật là xinh xắn quá đi, ăn hết lại đi thử quán mỳ.....cứ như vậy đi vào thử rất nhiều quán, tới buổi chiều cuối cùng cũng có âm thanh mong đợi vang lên.
"Ting, nâng cấp hệ thống thành công, ký chủ được nhận một món quà tới từ hệ thống."
"Hửm! Nâng cấp xong còn có quà nữa, không biết có đồ xịn không nữa, để sau đi, phải tìm công pháp cho Lâm Nính San cái đã.
Mở cửa hàng!"
Trương Nhược Trần ngẫm.
Vẫn là cái khung hình cũ nhưng nó lạ lắm, ủa có gì đó sai sai, nhưng nhất thời Trương Nhược Trần nhìn không ra, mặc kệ nó tìm mục công pháp hệ băng, Lâm Nính San dùng cây kiếm màu lam, công pháp băng thích hợp cho nàng.
Vừa mở trang đầu tiên liền có rất nhiều công pháp hệ băng trước mắt, lọc sẵn hay gì luôn vậy ta, 10 cái công pháp, hơn nữa vãi đạn toàn là Thần Cấp.
Với lại vàng hắn cũng không còn nhiều, hơn 48k một xíu, chỉ đủ một quyển mà thôi, phải cân nhắc kỹ.
Cái thứ nhất: Tam Thập Lục Băng Hoàng Kinh (27k Thần Cấp Công Pháp)
Cái thứ hai: Rộ Lam Băng Thương (24k Thần Cấp Công Pháp)
Cái thứ ba: Bỉ Ngạn Băng Viêm (25k Thần Cấp Công Pháp)
Cái thứ tư: Ấn Toạ Băng Sen (24k Thần Cấp Công Pháp)
Cái thứ năm: Vạn Băng Thiên Ma Công (27k Thần Cấp Công Pháp)
Cái thứ sáu: Cửu Băng Thiên Hồn Quyết (26k Thần Cấp Công Pháp)
Cái thứ bảy: Âm Sinh Tuyết Linh Băng (25k Thần Cấp Công Pháp)
Cái thứ tám: Băng Phách Cửu Chuyển Quyết (24k Thần Cấp Công Pháp)
Cái thứ chín: Địa Táng Thần Băng Xích (24k Thần Cấp Công Pháp)
Cái thứ mười: Băng Nguyệt Vĩnh Dạ Kiếm (27k Thần Cấp Công Pháp)
........
Trương Nhược Trần nhìn chưa biết cái nào phù hợp với nàng, với lại không đủ vàng để mua hết cho nàng chọn.
Thôi vậy, chứ chọn Tam Thập Lục Băng Hoàng Kinh cho nàng đi, mấy cái kia sẽ mua sau.
"Ting, mua thành công Tam Thập Lục Băng Hoàng Kinh (Thần Cấp Công Pháp) vàng hiện tại còn 21428.
Nhìn Lâm Nính San đang dọc nước gần con sông, Trương Nhược Trần gọi.
"Nính San, ta có quà cho muội này!"
Nghe được có quà nàng nhảy dựng lên, vui mừng chạy tới chỗ Trương Nhược Trần, hai mắt sáng rực như muốn biết đó là đồ vậy gì.
Trương Nhược Trần nhìn biểu cảm của nàng vui vẻ, tính trẻ con vẫn còn a, cũng phải thôi, tuổi tác của nàng mới là khởi đầu con đường tu luyện, nàng còn con đường rất là dài phía trước.
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái ngọc giản rồi đưa cho nàng.
Lâm Nính San nhận lấy, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu Biểu Ca đưa cho mình tấm gỗ này làm gì, trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi, nhanh tay cất vào không gian giới chỉ, rồi quay lại bên con sông.
"Hửm! Muội làm gì đấy, sao lại cất đi, đây là công pháp ta tặng muội mà."
Trương Nhược Trần nói.
Lâm Nính San lúc này mới quay đầu nhìn lại Trương Nhược Trần tỏ vẻ không hiểu gì cả.
Lúc này Trương Nhược Trần mới nói.
"Muội nhỏ một giọt máu lên tấm gỗ đó xem!"
Lâm Nính San nghe vậy lại lấy ra tấm gỗ nhìn cũ kỹ không rõ năm tháng, đưa tay trích một giọt máu rơi xuống chạm vào mặt gỗ, trong khoảng khắc đó Trương Nhược Trần, Không Gian chi lực toả ra trăm dặm xung quanh, người bên ngoài không thể nhìn vào hay thấy bất cứ thứ gì bên trong được, những người ở gần đó cũng vậy, che mắt.
Trong khoảng khắc giọt máu vừa chạm thì vô số văn tự cổ lão bay vọt vào đầu Lâm Nính San, Thiên Không bớt chợi một tia sáng xuyên qua các tầng trời chiếu thẳng vào người Lâm Nính San, có lẽ vì Kết Giới nên không có kinh động tới ai cả, kể cả bầu trời.
Lâm Nính San mồ hôi như nước lã toát ra ngoài, gian khổ tiếp nhận truyền thừa, bởi vì công pháp có một chút đặc biệt nên thời gian nhân sẽ khá lâu.
"Hửm! Thần hồn, không đúng, ý chí của nàng không đủ để lãnh nhận công pháp cấp cao này, có lẽ quá đột ngột nên không kịp chuẩn bị, haizz lần sau phải để ý mới được."
Hồn lực theo thần niệm truyền vào cơ thể nàng, sắc mặt cũng đỡ khốn khổ hơn, sau hai canh giờ cuối cùng cũng kết thúc.
Lâm Nính San mở đôi mắt đầy sương mù, ngay lập tức xung quang một trương hàn băng rét lạnh, sau đó lại khôi phục như ban đầu.
"Biểu ca, công pháp này thật lại, muội sẽ cố gắng tu luyện để đuổi kịp huynh."
Lâm Nính San đôi mắt đẹp nói, vừa rồi nàng phải vượt qua khảo nghiệm, rất khó với tu vi thấp như nàng, tưởng chừng như đã bỏ cuộc nhưng Trương Nhược Trần lại giúp nàng thời chọn cơ tốt nhất để vượt qua, nàng cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng nàng cũng muốn làm điều gì đó để giúp đỡ huynh ấy, vậy nên nàng nhất định phải mạnh mẽ lên, ý chí kiên định được truyền thừa tán thành, nên mới có thể tiếp nhận và sau đó.
Tam Thập Lục Băng Hoàng Kinh chia làm ba mươi sáu trọng, mỗi trọng có mỗi thứ riêng biệt khác nhau, hơn nữa sau mỗi trọng tu vi sẽ vững chắc là bàn đạp để bước về sau, càng ngày càng mạnh thêm, chủ yếu là Băng Đạo Quy Tắc, truyền thuyết kể rằng nếu tu luyện tới trọng thứ 36 có thể đóng băng cả một giới.
Trương Nhược Trần nhìn vào mắt nàng, thấy sắc sảo hơn, nét mặt tựa hồ vô cùng lạnh lẽo nhưng ở gần hắn mà nói, đều nở nụ cười tươi.
"Nàng từ giờ phải đi theo ta!"
Trương Nhược Trần nói.
"Nhưng là,...biết rồi."
Lâm Nính San muốn chuyên tâm tu luyện nhưng lại bị huynh ấy bắt phải đi theo, biết mình không thể không nghe theo, chỉ có thể đưa khuôn mặt tủi thân cúi xuống.
Cô nàng này thật là.
Trương Nhược Trần trở về Ngọc Sấu cung, còn Lâm Nính San đang tu luyện ở bên trong Thời Không Tinh Thạch, phải giải thích một tý nàng mới chịu vào.
Trở về tới cửa đã thấy Trương Vũ Hi đứng đợi ở cửa, không biết là có chuyện gì nữa.
Khi thấy Trương Nhược Trần về tới nàng đôi mắt đẹp nhìn lấy, cười hớn hở chạy tới nói.
"Cửu đệ đi đâu không rủ tỷ đi cùng với!"
"Ta đi có chút việc thôi à, còn tỷ, nói chuyện với mẫu thân của ta sao rồi."
Trương Nhược Trần hỏi ngược lại.
Nghe vậy Trương Vũ Hi không tự chủ đỏ mặt như trái táo, mắt nhìn xuống đất không dám nói gì, thấy vậy Trương Nhược Trần nói.
"Để ta đoán nhé, có phải hay không, Mẫu Thân khuyên tỷ gả cho ta."
Nghe Trương Nhược Trần nói Trương Vũ Hi như muốn độn thổ, chuyện xấu hổ như vậy mà đệ ấy lại nói ra được, lắp ba lắp bắp nói.
"Làm làm làm gì gì gì có có có."
Nói xong chạy tới đấm vài cái vào ngực Trương Nhược Trần cho có lệ, hắn cũng không già mồm mà ôm lấy nàng, khoảng khắc này thời gian như dừng lại, hắn có thể nghe thấy trái tim nàng đập loạn nhịp.
Vân Nhi ở bên cạnh quan sát nãy giờ cũng hâm mộ không thôi, nàng tình cờ đi ngang qua, thấy được cảnh Trương Nhược Trần và Cửu Quận Chúa nói chuyện thế là tò mò, kết quả là như vậy, đột nhiên Vân Nhi to tròn mắt, nàng đang thấy gì vậy.
Đang khi ôm lấy Trương Vũ Hi, Trương Nhược Trần bất ngờ kéo cằm nàng lên đưa đầu cúi xuống hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh.
Bớt chợt bị hôn như thế, Trương Vũ Hi sững sờ bất quá cũng không làm gì chống cự cả, bởi nàng cũng rung động, thích hắn từ lúc sau buổi khảo hạch cuối năm.
Thấy nàng không phản ứng còn nhiệt tình phối hợp, trong lòng hắn vui lắm, đẩy ra cửa miệng đầu lười tiến vào trong tìm kiếm chiếc còn lại, sau một lúc cả hai đều quấn quýt, trao cho nhau những ngọc dịch ngọt ngào, Trương Vũ Hi càng là bị cuốn trôi vào bên trong, đầu óc hoàn toàn trống rỗng của thiếu nữ mới biết yêu.
Nàng hiện tại cảm giác rất là hạnh phúc muốn ở mãi không rời, nhưng lại không thể, bàn tay ma quái của hắn không chịu ở yên một chỗ mà vi vu khắp nơi, chạm tới nơi mẫn cảm, ngực, xoa bóp một hồi thì nó căng tràn lên, đầu vú nhô cao, hắn đưa tay chạm vào đỉnh.
Trương Vũ Hi cả người sơ lụi khi bị chạm vào, cảm giác này là lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sự lạ thường của cơ thể, hình như đang ngày càng trở lên nóng hơn, hô hấp dồn dập.
Thêm một lúc môi mới tách rời, ngọc dịch vẫn còn lưu lại trên khoẻ miệng hai người.
Trương Vũ Hi lúc nãy vẫn chưa tỉnh mộng sau cơn mê mang, đến khi nghe được câu nói của Trương Nhược Trần.
"Cửu tỷ thật xinh đẹp lắm nha, đệ thích tỷ đó, làm vợ của đệ nhé."
Cửu Quận Chúa cũng bất ngờ, khi hắn nói ra chuyện này ngay ở đây, nàng không chút do dự ngay lập tức đồng ý, nàng cũng không phải người ngu, biết hắn hạ mình xuống nói lời này lần thứ hai, lần này từ chối nữa sẽ không bao giờ có lần sau nữa.
"Đồng ý!"
"Được rồi về tu luyện cho tốt, ta đi nhanh rồi về mong khi gặp lại nàng sẽ mạnh mẽ hơn, nếu được vào Võ Thị Học Cung với ta."
Trương Nhược Trần nói rồi hôn lên trán nàng, xem như nụ hôn tạm biệt.
Trở về phòng, cũng đã lâu rồi chưa đi ngủ, phải đáng một giấc thật ngon, ngày tháng giông tố sắp tới rồi, dù đối với hắn chả là gì cả, mọi thứ cứ tận hưởng thôi, đời người ngắn ngủi lắm, nhưng là càng nghe càng thấy sai sai.
Ở một nơi khác, Lão Thanh đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm, phía sau lưng của hắn có bốn người đang quỳ xuống, không dám đưa mắt nhìn lên.
"Lần này cho các ngươi nợ, còn ba các ngươi, mau chóng thả lỏng tinh thần để ta gieo xuống ấn chú mãi không phải bội."
Ba nữ Triệu Lâm, Diêu Tô và Triệu Vũ Hà chỉ có thể nghe theo, nàng như cá trên thớt, bất quá khi nghe được chuyện kể từ Hàn Thanh La nên có chút mong chờ, ai kêu vì bên trong không còn chỗ dung thân cho các nàng nữa chứ.
Lập tức thả lỏng, thì các nàng cảm thấy nguồn sức mạnh khổng lồ đang quét qua người, chợt rùng mình, không dám sinh ra ý định phản kháng, cảm giác giữa nàng và nó là một trời một vực, như con kiến đứng nhìn thần Linh, lúc này chỉ cần kháng cự một chút, nàng sẽ chết.
Nô Lệ Ấn Ký hình sợi xích thoáng chốc rồi biến mất, các nàng cảm giác được suy nghĩ của mình bị lão nhìn thấu, ba nữ đồng thanh lên tiếng.
"Chủ Nhân!"
Lão gật đầu, hư không tự động tách rồi lão bước vào bên trong, Hàn Thanh La thấy vậy cũng đi theo, phía sau ba nữ cũng thế.
Một bên khác Lâm Gia.
Lâm gia lão gia chủ Lâm Kính Nghiệp, từ Thiên Ma Lĩnh trở về Vương thành, về tới Lâm phủ.
Lâm Kính Nghiệp trở lại Lâm phủ, liền lập tức để ba cái nhi tử tiến đến gặp hắn.
Lâm Kính Nghiệp ba cái nhi tử, theo thứ tự là Lâm gia hiện tại gia chủ Lâm Phụng Tiên, nhị nhi tử Lâm Ân Bá, tam nhi tử Lâm Tịch Chiếu.
Lâm Phụng Tiên đối ngồi ở phía trên Lâm Kính Nghiệp cúi đầu, rất cung kính nói:
"Bái kiến phụ thân! Không biết phụ thân lần này đi Thiên Ma Lĩnh tìm kiếm cơ duyên, có đột phá hay không đến Thiên Cực Cảnh?"
Lâm Kính Nghiệp nói:
"Muốn đột phá đến Thiên Cực Cảnh nói nghe thì dễ? Lần này vi phụ tiến đến Thiên Ma Lĩnh, hoàn toàn chính xác đạt được một chút cơ duyên, tu vi lại có tăng lên. Mặc dù còn không có đột phá, nhưng là, lại tìm được đột phá Thiên Cực Cảnh biện pháp. Trong vòng ba năm, hẳn là có thể bước vào cảnh giới kia đi!"
"Thật sự là quá tốt!"
Lâm Phụng Tiên, Lâm Ân Bá, Lâm Tịch Chiếu đều mừng rỡ vô cùng.
Phải biết, có được Thiên Cực Cảnh võ giả trấn giữ gia tộc và không có Thiên Cực Cảnh võ giả trấn giữ gia tộc, hoàn toàn là hai khái niệm.
Nếu là Lâm Kính Nghiệp đột phá đến Thiên Cực Cảnh, Lâm gia tại Vân Võ Quận Quốc địa vị, lập tức liền sẽ nhảy lên tới một tầng khác, trở thành Vân Võ Quận Quốc cái thứ ba thất lưu gia tộc.
Liền xem như Vân Võ Quận Vương, cũng sẽ phi thường trọng thị một cái thất lưu gia tộc.
Hiện tại, Vân Võ Quận Quốc, hết thảy chỉ có hai cái thất lưu gia tộc, mười hai cái tám lưu gia tộc.
Lâm gia, hiện tại liền là mười hai cái tám lưu gia tộc một trong.
Cái kia hai cái thất lưu gia tộc, theo thứ tự là Quốc sư phủ Tiết gia cùng Tư Đồ gia tộc
Lâm Kính Nghiệp cười cười, nói:
"Lão phu vừa mới vào thành, liền nghe nói Vân Võ Quận Quốc ra một vị võ học kỳ tài, năm gần 16 tuổi liền trở thành Hoàng Bảng võ giả. Mà lại, cái kia võ học kỳ tài, chính là lão phu ngoại tôn, Cửu vương tử Trương Nhược Trần. Ha ha! Trần Nhi thật là có tài nhưng thành đạt muộn, để cho người ta vui mừng."
"Phụng Tiên, ba năm trước đây sự tình, dù sao không trách Lan nhi. Ngươi cho dù có khí cũng khí qua, có oán cũng oán qua, tìm một cơ hội đi hướng Lan nhi nói lời xin lỗi, dù sao các ngươi là thân huynh muội, quan hệ không thể một mực dạng này cương xuống dưới."
"Huống hồ, Lan nhi sinh một cái võ học kỳ tài, lão phu làm ông ngoại, cũng cảm giác rất có mặt mũi. Ngươi đem Trần Nhi cũng mời đến Lâm phủ chơi đùa một cái, hắn cùng Nính San có thể nói là cây mơ đủ ngựa, quan hệ cũng không thể lạnh nhạt! Ha ha! Lão phu nhớ kỹ, năm đó Quận Vương còn đề cập tới, muốn cho bọn hắn định một môn hôn sự. Chuyện này nói không chừng còn có đùa giỡn!"
"Đúng, đúng a Phụ Thân, chuyện này đã được đích thân Cửu Vương Tử sắp xếp rồi, chỉ đợi tới lúc thành hôn mà thôi, hơn nữa sắp tới Cửu Vương Tử sẽ đi vào Võ Thị Học Cung, Về sau nhất định sẽ thành tài."
Lâm Phụng Tiên hí hửng nói.
"Hahaha, thật vậy quá tốt!"
Lâm Kính Nghiệp nói.
"Bất quá, bất quá."
Lâm Phụng Tiên ấp úng.
"Có chuyện gì thì nói mau đi, lớn cái đầu còn như thế sau này làm sao làm được chuyện lớn."
Lâm Kính Nghiệp đang cười vui vẻ nói.
"Chuyện là, là đắc tội với Vương Hậu nương nương, trước đó đã nói Lâm Nính San sẽ về làm Thiếp cho Thất Vương tử nên nên....mọi chuyện là vậy đó.
Lâm Phụng Tiên nói, Lâm Kính Nghiệp trầm mặc một lúc nói:
"Mong là sẽ không chọn sai con đường, chịu đứng chung với Cửu Vương tử, chỉ cần vượt qua là như cá hoá thành rồng."
"Vâng, vâng phụ thân anh minh."
Lâm Phụng Tiên nói.
Lại rong chơi vài buổi nữa thì, ngày mai phải tiến đến Võ Thị Học Cung.
Trước lúc rời đi, hắn tự nhiên là muốn cùng Lâm Phi thật tốt tụ họp một chút.
Từ khi Trương Nhược Trần biểu hiện ra cường đại thiên phú tu luyện, Lâm Phi trong vương cung địa vị liền không ngừng kéo lên, bên người cung nữ cùng thái giám dần dần biến nhiều, toàn bộ Ngọc Sấu Cung đều trở nên náo nhiệt.
"Trần Nhi, nghe nói Võ Thị Học Cung xây ở Thiên Ma Lĩnh, nơi đó Man thú hoành hành, tương đối nguy hiểm. Ngươi cũng phải cẩn thận a!"
Lâm Phi lôi kéo Trương Nhược Trần tay, mười phần không nỡ Trương Nhược Trần rời đi.
Nhưng là, nàng cũng biết, hài tử trưởng thành, sớm muộn là muốn rời khỏi phụ mẫu ôm ấp, độc lập đi đối mặt phía ngoài mưa gió cùng khiêu chiến.
Trương Nhược Trần cười nói:
"Mẫu thân, ngươi quá lo lắng! Võ Thị Học Cung vẻn vẹn chỉ là xây ở Thiên Ma Lĩnh bên ngoài, sẽ không quá nguy hiểm.
Lại nói, Võ Thị Học Cung cao thủ nhiều như mây, Thiên Ma Lĩnh bên trong những cái kia Man thú cũng không dám đi công kích Võ Thị Học Cung."
Ngày thứ hai, sắc trời hơi sáng mở, tại một đội cấm quân hộ tống phía dưới, Trương Nhược Trần leo lên Linh Mã cổ xa.
Cửu quận chúa dáng người cao gầy, duyên dáng yêu kiều, mỹ lệ tuyệt trần, đứng tại trên cầu thang, cất giọng nói:
"Cửu đệ, ta cũng sẽ mau chóng tu luyện tới Huyền Cực Cảnh, đến lúc đó nhất định sẽ đến Võ Thị Học Cung đi tìm ngươi."
Trương Nhược Trần ngồi tại Linh Mã, cười nói:
"Cửu tỷ, ta tại Võ Thị Học Cung chờ ngươi!"
Sau đó, tại Cam Lê tướng quân cùng 100 vị cấm quân hộ tống phía dưới, Trương Nhược Trần xe ngựa chậm rãi rời đi hoàng cung, bước lên hành trình mới.
----------
Ngày mới vui vẻ tốt lành.