Trở về truyện

Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế - Chương 26 Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế

Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế

26 Chương 26 Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế

Tu vi chỉ tăng chong tích tắc, lúc này lão mới đưa mắt lên nhìn thẳng vào cột sáng xuyên thủng trên không.

Không biết bên trong đó có gì nhỉ, muốn đi vào xem thử nhưng trước tiên phản ngăn cách không cho ai xem...sau khi làm xong lập tức cả người lấy đà mà nhảy thẳng vào lối vào phía trong cột sáng.

Vừa tiến vào áp lực bốn phương tám hướng cuồn cuộn muốn nghiền ép kẻ xâm nhập, tu vi chỉ mới đạt Huyền Cực Cảnh mà đi vào nơi này, áp lực giết như giết chết một con kiến hôi, phải biết dù là Thần Cảnh cũng không dám tiến thẳng vào Chư Thần bên trong, thế mà giờ đây trong lịch sử chưa từng có ai đi vào đây mà tu vi dưới Thần Cảnh, lại có một tên vừa mới tu luyện đi vô.

Không gian chi lực toả ra, bao bọc lấy cơ thế nhưng mắt thường có thể thấy tốc độ bị bào mòn, nói đúng hơn là cắn nuốt.

Lão lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh, bên ngoài thế giới, biến thành màu sắc rực rỡ, màu đỏ làm chủ, nương theo có màu tím, màu xanh lá, màu lam, màu hồng... vân vân các loại sắc thái đám mây.

Mười phần mỹ lệ, lại dị thường mộng ảo.

Đây là nơi nào, không lẽ mình hoa mắt rồi, đôi mắt lấp loé một cái, tinh tế quan sát về sau, phát hiện đây là một cái chân thực tồn tại thời không.

Không tại thế giới chân thật, cũng không tại thế giới hư vô.

Sao kiểu như nơi đây dành cho mấy người đã chết vậy ta, Thần Võ Ấn Ký cũng được từ đây mà ban phát ra, nhất định phải có bí mật gì.

Phía xa xa, một cái thần hồn ở trong này khá lâu nhìn chằm chằm vào lão ta, nhưng tụ lực lượng đánh về phía, hình như linh hồn này có còn lý trí, biết lão ta có tu vi Huyền Cực Cảnh thì lắc đầu đánh một chiêu rồi đi chỗ khác.

Lão đang chăm chú quan sát thì đột nhiên không biết từ đâu một mũi tên bay tới, nếu đánh chúng thì chết không thể nghi ngờ.

Lão ta???? Ủa.

Mũi tên phá tan không gian chi lực hộ, mắt thấy sắp đâm vào cơ thể thì lão tay đưa tay chộp lấy mũi tên mà bóp nát.

"Đứa nào đánh lén ta...cút ra đây?"

Không gian trăm dặm bị âm thanh quét qua, cái tên lúc nãy quay người đi cũng phải đưa mắt nhìn lại.

"A, có chút ý tứ!, Tu vi như thế ở nơi này có thể tay không bóp nát chỉ có thể giả heo ăn thịt hổ mà thôi."

Tên đó nào đâu biết lúc này bao phủ bảo vệ lão không phải là không gian chi lực nữa, mà là thần niệm bao phủ, thần niệm toả ra xung quanh mà dường như lực lượng của thần niệm cấp cao hơn sức mạnh thiên địa ở đây nên không còn dám cắn nuốt nữa.

Hình dạng biết ảo một hồi trở về thành một tên thiếu niên 16 tuổi, đúng vậy, ở đây không cần ẩn giấu nữa.

Vì lúc nãy đã làm kinh động đến nơi xa này, vô số thần hồn, linh hồn ẩn khuất nơi đây chạy ra mà tấn công cậu thanh niên này.

"Hửm, linh hồn nhưng thực?"

Dùng thần niệm đánh tan nhưng cái thần hồn này lại ngưng tụ lại mà tiếp tục tấn công.

Giang Thiên.....cái méo gì vậy.

Rút ra Thiên Tử Kiếm (Thiên cực cấp), kiếm như có linh tính thấy linh hồn thì ngay lập tức reo mừng nhưng là, nó cũng biết không thể hấp thu được khi tu vi phẩm cấp chênh lệnh quá nhiều.

Xem ra ngươi cũng có lục hữu dụng chứ nhỉ, nói rồi dùng thần niệm bao bao Thiên Tử Kiếm điều khiển, bay tới mà chém, lưỡi kiếm vừa chạm vào linh hồn như gặp phải khắc tinh.

Kiếm vừa chém lại vừa hấp thu hồn lực, nên vô cùng phấn khích mà tiếp tục bay tới chém mấy cái thần hồn xung quanh, phía xa xa cái tên lúc nãy đánh lén nhìn cảnh này thì mộng bức, 'cái méo gì vậy', vẫn nghĩ mình hoa mắt nên dụi dụi nhìn lại mấy lần.

Thì thấy kiếm chém tới đâu, thần hồn bị hấp thu không thể hồi phục được nữa, lúc này tên đây đã sợ vãi cả linh hồn, lập tức cong đuôi chạy mất tăm không dám ở lại gần đây một phút giây nào nữa.

Tên này sợ nếu chậm lại thêm phút giây nào nữa thì sẽ siêu thoát luôn mặc dù hắn đã chết không biết bao năm rồi.

Thiên Tử Kiếm cũng đang điên cuồng hấp thụ linh hồn mà tăng cấp, tuy không tăng về (+0) nhưng có thể tăng phẩm cấp, Thiên Cực Cảnh cấp đang tăng điên cuồn.

Ngư Long Cấp, Bán Thánh Cấp, Thánh Cấp, Thánh Vương Cấp, Đại Thánh Cấp, Chân Thần Cấp, Bổ Thiên Cảnh, tới Thái Chân Cảnh tiểu cảnh giới Thái Ất Cảnh mới dừng lại.

Giang Thiên đưa mắt hài lòng nhìn về Thiên Tử Kiếm này, linh tính đẳng cấp hiện tại của nó rất là cao rồi.

Vì sự điên cuồn chém giết thần hồn ở xung quanh hình như chọc giận tới cái gì đó, ở phía xa xa lực lượng khủng khiếp từ chỗ sâu truyền tới.

Ném mắt nhìn lại, chỉ gặp một đạo bóng đen tại trong mây mù màu đỏ dâng lên, tản mát ra khủng bố tuyệt luân khí tức, ngưng ra một cái đại thủ ấn, hướng Giang Thiên mà đánh tới.

Giang Thiên đánh giá cấp bậc của cái tàn hồn này phải cực cao, hấp thu tên này tẩm bổ cho cây kiếm mới được, vì Thiên Tử Kiếm là từ hệ thống mà ra nên là hàng vip, hấp thu mau mà tiêu hoá cũng nhanh.

Đại thủ ấn đánh lên người Giang Thiên như thể tay không đấm bê tông, lực lượng phân tán một chút rồi chìm xuống đáy vực.

Công kích tan biết, cái thằng vừa đánh đã mất tăm hơi.

Giang Thiên???? Cái quái gì vậy, nơi này là nơi nào, toàn đánh xong rồi chạy mất tích.

Thôi bỏ đi, hiện tại Thiên Tử Kiếm cũng hấp thu đủ rồi, cũng đến lúc nên quay về, tính đi thêm vào sâu, với thần niệm bao phủ thì dư xăng đấy, nhưng thôi để tương lai, giờ mà đi thì về sau mất vui.

Thu lại Thiên Tử Kiếm, bước về cột sáng hư không, mặc dù ánh sáng còn rất yếu nhưng cũng đủ để đi về rồi, thay đổi hình dạng rồi tiến tới.

Trong khi chủ nhân bước vào cột sáng cũng được một thời gian rồi, Hàn Thanh La thì vô cùng lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra với chủ nhân của nàng hay không, nếu chết rồi về sau nàng biết đi đâu nữa.

Theo nàng nghĩ, nơi Chư Thần là nơi các Thần Linh cư ngụ bên trong, người phàm hay tu sĩ cũng không thể xúc phạm đến nơi linh thiên này, phải nói đến Vân Võ Quận Vương cũng phải quỳ xuống khi lễ Tế Tự Chư Thần Hiển Linh.

Vậy mà chủ nhân của nàng lại dám đi vào, hơn nữa còn không có quỳ, như thể không coi nơi này ra gì, nàng có chút không biết phải buồn hay vui nữa.

Đợi thêm một chút nhưng không thấy Chủ Nhân đi ra, Hàn Thanh La đôi mắt thẩn thờ nhìn xa xăm, suy nghĩ, xem ra Chủ Nhân nàng lãnh ít dữ nhiều rồi.

Một ngày sau khi Chủ Nhân đi vào, vẫn không có dấu hiệu trở lại, trong những lúc đó ba người Triệu Lâm, Diêu Tô, Triệu Vũ Hà vẫn luôn khuyên bảo Hàn Thanh La thả các nàng ra, để quay về bên cạnh Vương Hậu, nhưng Hàn Thanh La vẫn cố chấp không nghe theo.

Hiện tại vẫn luôn bảo là chủ nhân của nàng đã chết rồi, xúc phạm thần linh là tội chết, đợi hắn quay về là điều không thể nào, mắt thấy Hàn Thanh La có chút lung lay, ba người vẫn dùng lời lẽ ngon ngọt để dụ dỗ muội muội mình, cái gì mà quay đầu là bờ, trở về sẽ được thứ tha...vân vân mây mây.

Nếu không phải tu vi bị phong bế, tứ chi bị xích, không có chút lực lượng nào, bằng không các nàng đã nắm đầu Hàn Thanh La lôi trở về nhận tội.

Ngay sau lực lượng cột sáng tan biến mất, Hàn Thanh La cũng mất đi hy vọng cuối cùng, nàng hiện tại mất đi chổ dựa lớn nhất, chỉ có thể quay về làm một cái sát thủ bên cạnh Vương Hậu.

Bước chân tập tễnh đi tới ba cái lồng giam, mở cửa, Triệu Lâm thấy vậy thì vui mừng, từng khoá xích được mở ra, vì nàng là người cầm chìa khoá.

Mở xong cho cả ba, tay chân có những vết đỏ do nàng dùng sức muốn thoát nhưng bất thành, nhưng không sao, tu vi hồi phục liền sẽ mất.

"Mau, giải phong ấn cho ta!"

Các tỷ muôi đưa mắt nhìn lấy Hàn Thanh La, nhưng chỉ nhận lại được sự lắc đầu.

"Muội không biết, cái này là do Chủ Nhân phong ấn lại, nếu muốn giải thì tu vi phải ngang bằng hoặc cao hơn mới có thể."

Nghe vậy ba nàng kia cũng hết cách, chỉ có thể quay về nhờ Vương Hậu mở giúp mình, nhưng hiện tại các nàng đâu biết bản thân mình đã bị người bên ngoài cho là đã chết đâu.

Hết cách thế là các tỷ muội phải đi bộ tìm đường mà về, vì Vương Sơn nhiều yêu thú nên Hàn Thanh La phải ở bên cạnh mà canh chừng.

Lão Thanh quay trở lại Vương Sơn, đưa mắt nhìn xung quay, không có bóng dáng ai cả.

"Chạy trốn rồi!"

Lão cười cười, mới đi có một ngày mà tưởng lão đã chết rồi hay gì, nhưng không sao, xem các ngươi chạy được đi đâu, lập tức bước vào hư không mà đi về phía ngoài, lão biết các nàng muốn đi đâu.

Hàn Thanh La bảo hộ tỷ muội mà giết chết tại trong tay nhất giai thượng đẳng Man thú đạt tới mười ba con, nhất giai trung đẳng Man thú đạt tới 25 đầu.

Rốt cuộc, nàng gặp được con thứ nhất nhị giai Man thú, Ngân Long Sư.

Một đầu nhị giai Man thú, chí ít đều là Huyền Cực Cảnh võ giả thực lực cấp bậc.

Ngân Long Sư lực công kích có thể so với Huyền Cực Cảnh hậu kỳ võ giả, tốc độ có thể so với Huyền Cực Cảnh hậu kỳ võ giả, lực phòng ngự có thể so với Huyền Cực Cảnh sơ kỳ võ giả.

Tổng thể thực lực tới nói, Ngân Long Sư thực lực tương đương cường đại, Huyền Cực Cảnh trung kỳ võ giả cùng nó tao ngộ bên trên, cơ hồ đó là một con đường chết.

"Ngao!"

Ngân Long Sư thét dài một tiếng, sóng âm hình thành một cỗ tàn phá bừa bãi gió lốc, từ miệng bên trong phun ra. Trên mặt đất, cát bay đá chạy, chung quanh cây cối bị thổi làm ngã trái ngã phải, lá cây rơi xuống, chỉ còn trụi lủi nhánh cây.

Vẻn vẹn chỉ là rống to một tiếng, liền có thể đem Hoàng Cực Cảnh hậu kỳ trở xuống võ giả chấn động đến đã hôn mê.

Triệu Lâm, Diêu Tô, Triệu Vũ Hà vì không có tu vi lên lập tức bị tiếng rống chấn thương, khoé miệng chảy máu, nếu không phải Hàn Thanh La dùng hết sức mạnh để bảo vệ e là các nàng cũng vì tiếng rống mà chết, người phàm không có năng lực chống đỡ được nhất giai man thú huống chi nhị giai.

Triệu Lâm đường đường là Địa Cực cảnh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày chật vật, đến nỗi gặp nhị giai man thú phải chạy trốn, vì Hàn Thanh La cần chân nên ba tỷ muội phải chạy theo một hướng khác.

Ngân Long Sư thân thể cao tới bốn mét, dài đến sáu mét, so đồng dạng mãnh sư thân thể muốn khổng lồ mấy lần, đơn giản tựa như là một tòa ngọn núi nhỏ màu bạc đứng tại Hàn Thanh La trước mặt.

Nó một đôi màu bạc sư mắt, chừng Hàn Thanh La đầu lâu lớn như vậy, tản mát ra một cỗ khát máu hung uy!

Hàn Thanh La dù có tự tin nhưng là sát thủ đánh trực diện với Ngân Long Sư quá khó, hiện tại chạy cũng được nhưng nó sẽ đặt mục tiêu lên tỷ muội nàng.

Hết cách chỉ có thể kéo dài thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

"Ngao!"

Ngân Long Sư thét dài một tiếng, hóa thành một đạo màu bạc tàn ảnh, hướng về Hàn Thanh La bổ nhào đi lên.

Màu bạc móng vuốt, tại hư không xẹt qua, phát ra bốn đạo sắc bén lực lượng.

Hàn Thanh La lướt ngang một bước, tránh thoát công kích.

"Ba!"

Ngân Long Sư một trảo đánh vào một gốc thô to như thùng nước trên đại thụ, đem viên kia đại thụ thân cây tóm đến chia năm xẻ bảy, mảnh gỗ vụn tung bay.

Thân cây chặn ngang mà đứt, ầm vang ngã xuống.

"Thật lợi hại!"

Hàn Thanh La cảm thán một tiếng, tập trung né đón tiếp theo.

Ngân Long Sư nhìn con mồi trước mắt cứ né tránh mãi, không vồ trúng phát nào, liền mười phần phẫn nộ.

Nó muốn đánh nhanh thắng nhanh, trên người của nó tản mát ra một tầng màu bạc quang hoa, há mồm phun một cái, phun ra một đạo màu bạc cột sáng.

Như là một thanh quang mang lợi kiếm, đâm về Hàn Thanh La trái tim.

Không tốt!

Nàng vừa muốn tránh né, bớt chợt hư không khe nứt tách ra, một lão nhân xuất hiện.

Công kích của Ngân Long Sư bay tới đụng phải một màn chắn rồi bay lệch sang chỗ khác, màu bạc kiếm ánh sáng đụng vào mặt đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, trên mặt đất lưu lại một cái đường kính một mét hố to.

"Bành!"

Lão một chưởng đánh vào Ngân Long Sư phần lưng, chỉ nghe thấy một tiếng xương cốt đứt gãy thanh âm, Ngân Long Sư kêu rên một tiếng, trùng điệp ngã trên mặt đất, triệt để tắt thở.

Hàn Thanh La sững sờ một chút, lấy lại tinh thần cả người quỳ xuống, cả người không dám động đậy.

"Chủ Nhân."

Lúc này lão mới đưa mắt nhìn nàng nói:

"Ngươi đã biết tội của mình chưa, mang ba nữ nhân kia quay lại chỗ cũ rồi chịu phạt."

Nói rồi lão biết mất, Hàn Thanh La cả người mồ hôi chảy ướt đẫm cả áo, một lúc sau mới có sức lực mà đứng dậy, quyết định thật nhanh rồi chạy về hướng đi của ba tỷ muội nàng.

Đi tới thì thấy Triệu Lâm đang kéo Diêu Tô và ,Triệu Vũ Hà chảy khỏi bầy nhất giai hạ đẳng man thú, Triệu Lâm nhìn thấy Hàn Thanh La mừng rỡ, lập tức tăng nhanh tốc độ.

Nhìn thấy bầy man thú cấp thấp, nàng loé lên sát khí, chìm vào trong bóng tối, lướt ra con nào con đó lập tức ngã xuống, chết.

Diêu Tô quan tâm hỏi han Hàn Thanh La.

"Cắt đuôi được rồi sao, thế chúng ta mau đi nhanh thoát khỏi nơi này."

Hai người Triệu Lâm cùng Triệu Vũ Hà cũng gật đầu tán thành, chỉ có mỗi Hàn Thanh La đôi mắt có chút đượm buồn nhìn các tỷ muội nói:

"Chủ, chủ nhân quay lại rồi, kêu muội, muội đưa các tỷ quay lại."

Âm thanh vừa dứt cả ba người Triệu Lâm, Diêu Tô, Triệu Vũ Hà như chết lặng, đôi chân có chút đứng không vững.

"Cái, cái gì, hắn đang ở gần đây sao."

Triệu Vũ Hà nói, xong Triệu Lâm cùng Diêu Tô tìm kiếm xung quanh, xem lão ta có ở quanh đây không.

Hàn Thanh La thấy vậy thì lắc đầu chỉ tay về một hướng nói:

"Không có, chủ nhân đang ở chỗ lúc nãy đợi chúng ta."

Triệu Lâm nghe vậy thì thở phào nói:

"Hắn không có ở đây thì chúng ta chạy càng nhanh càng tốt."

Hàn Thanh La nghe tỷ muội của mình gọi Chủ nhân của nàng là hắn có chút khó chịu trong lòng, bất quá vẫn không nói ra.

"Các tỷ chạy không thoát được đâu, các tỷ cũng biết Chủ Nhân tinh thông Không Gian chi lực, bây giờ quay lại cùng lắm bị phạt một chút, nếu thật muốn chạy thoát, không may bị bắt lại e rằng hình phạt sẽ nặng lắm."

Hàn Thanh La khuyên bảo tỷ muội của mình, nghe vậy Triệu Lâm ba người cũng rơi vào trầm tư, biết Hàn Thanh La nói không có sai, nếu chạy chưa chắc gì đã chạy thoát được, hơn nữa bị bắt lại sẽ chịu nhiều đâu khổ.

Mặc dù không biết lão ta tu vi ra sao nhưng có thể đi trong hư không, nhiều thứ nữa, ít ra những thứ này các nàng chưa từng thấy trên người Đại Vương và Vương Hậu cả, vậy lên chắc chắn tu vi cao hơn rất nhiều mới có thể được như thế.

"Quay lại, coi như chúng ta xui xẻo đi."

Triệu Lâm rốt cuộc đã có ý định, các nàng không biết rằng quyết định của nàng, tương lai đã thay đổi hoàn toàn bản thân của các nàng.

----------

Ngày mới vui vẻ tốt lành nha anh em.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.