Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 342: Tâm Cơ

Bách Biến Tiêu Hồn

342 Chương 342: Tâm Cơ

Trong động hoàn toàn yên tĩnh, so với bất cứ nơi nào trên thế gian cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì nơi này đã thật sự ngăn cách với thế gian, tuyệt không có tiếng người vui mừng hay gà gáy chó sủa, thậm chí ngay cả tiếng chim hót hay côn trùng rả rích cũng không nốt! Đây là địa ngục sao? Cũng có thể lắm chứ, nhưng so với địa ngục thì nó còn đáng sợ hơn nhiều, bởi vì sinh cơ của hai người đã hoàn toàn bị đoạn tuyệt. Ít nhất thì trong suy nghĩ của Phi Dương là như vậy. Không có lối thoát dẫn ra ngoài, tức cũng đồng nghĩa với việc không có lương thực và nước uống. Nàng sẽ không bị chết về thương thế, mà sẽ chết vì đói khát! - Ngươi có hối hận hay không?

Một lúc sau, rốt cuộc Phi Dương cũng thu hồi ánh mắt mông lung, rồi hỏi.

- Tại sao ta phải hối hận? Đây là lựa chọn của ta mà!

Phi Dương chậm rãi thốt: - Ta vốn không muốn mang ngươi đi theo, mà chỉ là muốn thanh trừ ngươi ra khỏi tổ! - Có phải lúc ở tường thành, ngươi đã cho rằng ta sẽ không qua nổi cửa ải đó hay không?

Phi Dương không nói gì! Dù là đúng hay sai thì nàng cũng cự tuyệt trả lời. Còn lý do tại sao nàng lại sử dụng phương thức cực đoan này để thanh trừ hắn thì nàng cũng cự tuyệt trả lời nốt. - Thật không ngờ, tên đần Hy Nhĩ kia lại may mắn hơn chúng ta!

Lưu Sâm phì cười, nói: - Một cái rắm đã cứu mạng hắn. Coi bộ đó cũng là một giai thoại đáng lưu thiên cổ!

Phi Dương trợn mắt nhìn hắn, nàng cảm thấy không hiểu nổi hắn. Đứng trước tử vong mà hắn thật không sờn lòng hay sao? Nàng cảm thấy trước kia mình có thể làm được, nhưng còn bây giờ, khi thật sự đối diện với cái chết, cảm giác trước kia của nàng đã biến thành mơ hồ. - Chúng ta có thể chết ở torng một huyệt động thế này, âu cũng là một chuyện lạ đấy!

Lưu Sâm nói: - Trăm ngàn năm sau, nếu có người tìm được hài cốt của chúng ta, ngươi nghĩ bọn họ sẽ nói thế nào nhỉ? - Nói thế nào?

Rõ ràng Phi Dương không hề có ý tứ lãng mạn chút nào.

- Bọn họ nhất định sẽ nói: "Đây là một đôi tình lữ. Tuy lúc sinh thời không thể mặc chung áo, nhưng lại cùng chết trong một huyệt, mà lại đồng huyệt suốt cả ngàn năm. Bội phục, bội phục...." Phi Dương ngắt lời hắn: - Ta phải sửa lại chuyện này!

- Sửa?

Lưu Sâm hưng phấn hỏi: - Có phải sửa lại câu "tuy lúc sinh thời không thể mặc chung áo" hay không? Sửa đi, sửa đi! Ta đang muốn nghe ngươi sửa thế nào đây! "Tuy lúc sinh thời không thể mặc chung áo" sửa lại thành "có thể mặc chung áo", ừm, hương diễm thật!

- Không phải!

Phi Dương đanh mặt lại, nói: - Ta có thể giết ngươi trước, sau đó biến xương cốt của ngươi thành tro bụi. Vậy thì người khác sẽ không tìm được xương cốt của người, và họ cũng sẽ không nghĩ ra được một câu chuyện ghê tởm như ngươi vừa nói!

Lưu Sâm nghe vậy thì sửng người ra!

Đó là nguyên tắc gì vậy? Sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn kiên trì như vậy sao? Bản công tử còn chưa chế phục được ngươi thì ta không phục!

- Phi Dương!

Lưu Sâm thay đổi cách xưng hô. Hắn hỏi: - Ngươi đã từng có nam bằng hữu chưa?

Phi Dương hất mặt lên, không thèm trả lời.

- Không cần đáp, ta biết là không có rồi!

Lưu Sâm tự trả lời mình, sau đó lại nói tiếp: - Ngươi thật là đáng thương. Sống trên đời lâu như thế mà lại chưa từng thử qua mùi vị của nam nhân, rồi sau đó lại chết đi. Quả thật là một đại bi kịch!

Phi Dương đỏ bừng mặt, và hô hấp cũng bắt đầu dồn dập hơn.

Tên mặt trắng này muốn chết đây! Nàng chậm rãi giơ tay lên.

Tên mặt trắng kia chẳng những là tự muốn tìm chết, mà hắn còn muốn chết trước để dò đường cho nàng nữa. Lúc này hắn đưa mặt mình tới phía trước thêm vài thước, rồi nhìn nàng với vẻ đồng tình: - Phi Dương, ngươi nói có đúng không? - Đúng vậy!

Phi Dương hít sâu một hơi để nén lửa giận, rồi nói tiếp: - Chính là như thế! Vậy thì sao? Ngươi có biện pháp nào tốt để giải quyết chăng?

Lưu Sâm mỉm cười thốt: - Sao không nói sớm? Ta giỏi nhất là giải quyết vấn đề đấy!

- Vậy thì phải lãnh giáo diệu kế của ngươi mới được....Khiến cho toàn tổ của ta bị hủy diệt, lại còn khiến tính mạng của ta sẽ bị chôn vùi ở đây luôn. Quả thật là diệu kế! Nếu không phải ngươi cũng có phần ở trong hành động lần này, ta thật sự muốn vỗ tay chúc mừng ngươi đấy! - À à.....đó....đó chỉ là sai lầm tình cờ thôi! Tình cờ thôi!

Lưu Sâm xoa xoa hai tay rồi nói tiếp: - Ta muốn nói tới một vấn đề khác. Là vấn đề vừa rồi của ngươi đấy....

- Nói ra nghe thử!

- Phi Dương, nếu có một mỹ nam tử đứng trước mặt ngươi, và nguyện ý đồng sanh cộng tử với ngươi. Vậy ngươi có vui mừng không?

- Có!

Phi Dương gật đầu đáp: - Nhưng mỹ nam tử đó ở đâu? Tại sao ta không thấy?

Nàng hơi nhíu mày lại, rồi hỏi: - Người đó không phải....là ngươi đó chứ?

- Tại sao lại không phải?

Lưu Sâm tỏ ý bất mãn: - À, hiểu rồi, tại vì ngươi không thấy rõ thôi. Không sao, có thể sờ được mà....

Mỹ nữ thu tay về, rồi nói: - Ta phải trịnh trọng nói cho ngươi biết hai điều. Thứ nhất, ngươi không phải nguyện ý đồng sanh cộng tử với ta, mà căn bản là không tìm được lối thoát, vì vậy tất phải chết. Điều này rất quan trọng!

Lưu Sâm không nói gì, tiếp thu!

- Điều thứ hai càng quan trọng hơn!

Phi Dương nói tiếp: - Ta mong rằng, cho tới khi ngươi hít vào hơi thở cuối cùng thì cũng phải nhớ cho thật kỹ, ta không thích ngươi!

Lưu Sâm thở dài: - Chúng ta đều sắp chết cả rồi, tại sao còn phải nói láo chứ? Ta biết trong nội tâm ngươi nghĩ gì. Phi Dương.....

Lưu Sâm nghe vậy thì sửng sốt. Trong đời lại có nam nhân vô liêm sỉ đến mức đó hay sao? Nàng lại cắt ngang lời hắn: - Nói chuyện khác đi. Ta lo rằng trong nhất thời, ta nhịn không được mà sẽ giết phứt ngươi đi!

Nếu phải sống cô đơn ở trong động này rồi chết đi, có lẽ đó là việc đáng sợ nhất. Ngay cả nàng cũng không dám nghĩ đến điều đó nữa.

Lưu Sâm đồng ý: - Được mà, vậy ngươi nói chuyện gì đi. Thời gian chờ đợi tử thần còn rất dài, nếu không nói chuyện thì rất có thể khiến người ta nổi điên lắm!

Hắn thật sẽ chết sao? Không! Trong mắt của hắn, tử vong vốn không tồn tại. Tuy sơn động này suâ hoắm, và nham thạch ở bốn phía đều rất cứng rắn, nhưng nếu hắn chưa muốn chết thì sẽ không có người nào hay vật gì có thể dồn hắn vào chỗ chết được. Nhưng hắn không thể để biểu lộ việc này ra ngoài. Hắn muốn nhân cơ hội này để thám thính chút ít tin tức từ miệng nàng, thám thính càng nhiều tin tức về Đại Lục công hội càng tốt.

Vừa rồi chọc ghẹo nàng không phải là vì tính vô sỉ của hắn, nhưng nếu hắn thật sự có ý quyến rũ nàng thì cũng cần phải có bối cảnh mới được. Nếu một nữ hài thật sự thích một nam nhân nào đó, nàng sẽ không giữ lại bất cứ điều gì với người đó. Quyến rũ nữ hài cũng phải dựa vào phương thức quyến rũ nữa, nhưng tiếc thay, nữ nhân này lại không có cảm giác gì với tình ái cả. Bản lãnh quyến rũ nữ nhân của hắn đối với những nữ hài khác cũng có đôi phần sát thương, nhưng khi nhắm lên người Phi Dương thì lại hoàn toàn vô hiệu. Do đó mà hắn cũng không suy nghĩ về vấn đề này nữa, hắn chỉ đành chuyển hướng mục tiêu, nhắm vào lời nói của nàng vậy!

Trước khi chết thì còn một đoạn thời gian khá dài. Khi người ta chết đi thì sẽ không còn tồn tại bất cứ một bí mật nào cả. Chẳng lẽ người ta trước khi chết mà còn không thố lộ hết bí mật hay sao? Đặc biệt là trong mắt nàng, hắn cũng chẳng khác gì một kẻ đã chết vậy!

Trước mắt, đây chính là thời cơ rất tốt!

Phi Dương hờ hững nói: - Ngươi có thể nói chuyện gì cũng được. Chỉ cần không quá đáng thì ta cũng sẽ không giết ngươi!

Lưu Sâm trầm mặc không nói gì.

- Tại sao ngươi không nói?

Một lúc lâu sau, Phi Dương rốt cuộc cũng không nhịn được mà phải lên tiếng. Bóng tối thật sự có thể khiến người ta phát rồ!

Lưu Sâm thở dài một hơi, mà vẫn không nói gì.

- Sao rồi?

Phi Dương nhíu mày hỏi.

- Kể ra cũng thiệt thòi thật!

Lưu Sâm chậm rãi nói: - Ta vốn muốn gia nhập Đại Lục công hội để làm nên đại sự, nhưng không ngờ lại sẽ chết ở đây. Nếu sớm biết như vậy, ban đầu ta cứ ở nhà hưởng phước là được rồi. Mà Đại Lục công hội coi bộ cũng chẳng phát triển tới đâu đâu! - Ngươi sai rồi!

Phi Dương trịnh trọng nói: - Đại Lục công hội chính là lựa chọn sáng suốt nhất đời của ngươi đấy! Dù ngươi có chết ở đây thì người nhà của ngươi cũng sẽ rất tự hào về ngươi, vì ngươi là một thành viên của Đại Lục công hội. - Vậy sao?

Lưu Sâm hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Chẳng phải nó cũng là một công hội như những công hội khác sao? Ở đại lục tuy có rất nhiều công hội, tuy không nơi nào có thế lực mạnh bằng Đại Lục công hội, nhưng họ cũng có sở trường riêng vậy. Làm gì có chỗ nào đặc biệt hơn những nơi khác đâu? - Đó là tại vì ngươi không biết thôi!

Phi Dương chậm rãi nói: - Ta chỉ nói cho ngươi biết một việc thôi, mà ngươi cũng chỉ cần nhớ kỹ điều này là đủ: Đại Lục công hội chính là một công hội vĩ đại nhất trong suốt trăm ngàn năm qua, hơn nữa lại còn sẽ dương danh thiên cổ cho xem. Chắc chắn là thế! - Thật không đó?

Lưu Sâm kinh ngạc, nói: - Khi ta còn ở trong công hội, lúc nào ta cũng cảm thấy có nhiều việc ta không được biết, nhưng cũng không tiện hỏi. Bây giờ chúng ta đã sắp chết rồi, ngươi có thể nói cho ta biết chút ít hay không? - Không được!

Phi Dương quả quyết từ chối.

- Tại sao chứ? Chẳng phải chúng ta đều sắp....

- Chết cũng không nói cho ngươi biết!

Phi Dương khẽ phất tay: - Chuyện này dừng lại ở đây. Nếu ngươi còn nửa câu nhắc đến Đại Lục công hội thì ta sẽ lập tức.... - Lập tức giết ta phải không? Được rồi, không nói thì không nói!

Lưu Sâm chán nản, nói tiếp: - Chuyện liên quan đến tình ái thì không cho ta nói, mà chuyện liên quan đến.....việc công cũng không cho nói. Vậy ngươi muốn ta nói gì đây?

Suýt chút nữa thì hắn đã lập lại mấy chữ "Đại Lục công hội" rồi, nhưng may mà kịp sửa lời. Phi Dương cười nhẹ, không nói gì.

Một lúc sau, Lưu Sâm lại nêu ra câu hỏi mới: - Biết hát không?

- Không!

- Muốn nghe hát không?

- Không nghe!

Lưu Sâm đứng lên: - Buồn chết đi thôi. Ta đi sang bên kia hát cho một mình ta nghe, sẵn tiện phát tiết một chút!

Nói xong, hắn liền lê bước tiến về phía thông đạo. Phi Dương vẫn nhìn theo bóng lưng của hắn. Chẳng lẽ hắn thật sự không chịu ngồi yên một lúc hay sao? Chẳng lẽ lúc không hài lòng thì hắn thà một mình đi tới chỗ khác để tự hát cho mình nghe hay sao?

Trong động không có tiếng hát vang lên. Dường như thoáng cái hắn đã mất tiêu vậy. Phi Dương nhíu chặt đôi mày, hồi lâu vẫn không giãn ra. Tuy rằng lời lẽ của người này thật ghê tởm, nhưng trải qua một đoạn thời gian không có tiếng động nào, nàng quả thật không quen cho lắm. Bóng tối này thật đáng ghét, nó quá yên tĩnh đi!

Tại sao vẫn chưa nghe hắn hát nhỉ?

Lúc này Lưu Sâm không có khí lực để hát. Hắn đang tựa vào tảng đá đen y hệt một con chó chết vậy, hơn nữa lại còn rất giống một con chó chết vừa bơi ra khỏi nước vậy. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.