338 Chương 338: Diệu Kế Ngu Ngốc
Phi Dương nhìn Lưu Sâm rồi nói: - Tác Ẩn, hãy nói biện pháp của ngươi ra nghe thử xem!
Mọi người nghe vậy thì đều dồn ánh mắt về phía hắn, nét mặt của ai nấy cũng đều mang theo vẻ khinh thường và đồng thời cũng rất kinh ngạc, bởi vì bọn họ đã quên sự hiện diện của hắn từ lâu, không ngờ tới giờ hắn vẫn có thể theo sát mọi người. Điều đó đúng là đã nằm ngoài sự dự liệu của họ.
Lưu Sâm mỉm cười nói: - Cứ để Thú nhân nói cho chúng ta biết là xong!
- Đó là biện pháp rắm thúi gì vậy?
Nhân sĩ bọ ngựa cười nhạt: - Thú nhân ngoan cố phi thường, chỉ có Dương nhân yếu đuối nhất thì cũng chưa chắc biết được bí mật gì.... - Có thể thử một lần!
Phi Dương giơ tay bảo ngừng, rồi sau đó chỉ vào Hắc Ám ma pháp sư và bảo: - Ngươi đi!
Hắc Ám ma pháp sư trừng mắt đầy hậm hực nhìn Lưu Sâm, chủ ý ngu ngốc như thế đã khiến gã bị sai đi làm việc, nhưng gã chỉ có thể cúi đầu nhận lệnh: - Dạ!
Phi Dương trầm giọng nói: - Nhớ kỹ, trong tình huống không thể giữ lại người sống thì tuyệt đối cũng không thể để cho địch nhân biết được ý đồ của chúng ta, bằng không sẽ bị thanh trừ!
Hắc Ám ma pháp sư rùng mình, đáp: - Dạ!
Lưu Sâm bỗng giơ tay ngăn lại, rồi nói: - Khoan đã, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi!
Phi Dương đưa mắt nhìn thẳng vào hắn, chờ nghe hắn nói tiếp.
- Ta bảo để Thú nhân nói cho chúng ta biết, đó không phải là bức cung chúng, mà là cứ thẳng thừng nói cho chúng biết là chúng ta muốn gì!
Phi Dương nhíu mày hỏi: - Nói cho chúng biết mục tiêu của chúng ta là thủy tinh?
- Đúng vậy!
Lưu Sâm khẳng định.
- Đồ ngu!
Hai chữ này không chỉ thoát ra từ miệng Phi Dương, mà còn thoát ra từ miệng của cả đội, bao gồm cả gã Hắc Ám ma pháp sư kia.
Lưu Sâm sầm mặt lại, rồi nói: - Coi bộ ta đã nhiều chuyện rồi, vậy các ngươi cứ tự tiện đi!
- Hành động!
Phi Dương vung tay ra lệnh. Gã Hắc Ám ma pháp sư liền lao đi mất hút. Tất cả mọi thứ đều trở nên yên lặng như tờ.
Một lúc lâu sau, bỗng có hắc vụ xuất hiện, sau đó để lộ ra thân ảnh của Hắc Ám ma pháp sư.
- Đã giết hết bảy tên, nhưng không một ai biết được thủy tinh ở đâu!
- Ý kiến này đúng là một ý kiến ngu ngốc mà!
Vừa nói, gã ma pháp sư nọ liền đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lưu Sâm, sau đó nói tiếp: - Đáng lẽ nên để cho tên ngốc tử đó chấp hành mới đúng! - Ý kiến hay thì cũng cần có người hiểu ra mới được chứ!
Lưu Sâm thở dài nói: - Loại người ngu xuẩn như ngươi vậy thì làm sao hiểu được chỗ diệu dụng trong kế sách đó của bản nhân chứ? - Ngươi muốn chết!
Một luồng hắc khí đột nhiên bắn về phía tay phải của Lưu Sâm, nó mang theo tử khí như đến từ địa ngục vậy. Tất nhiên đây là do gã Hắc Ám ma pháp sư kia đang muốn phát uy, bởi lẽ vô duyên vô cớ tự nhiên bị sai đi hành động hết nửa ngày trời, tất cả chỉ vì một đề nghị của hắn mà thôi. Sau khi mất công hết một buổi mà không có thu hoạch gì, trong bụng gã vốn đã chất đầy oán khí, vậy mà bây giờ tên mặt trắng kia lại còn dám mắng gã sao?
Bỗng nhiên có hắc quang lóe lên, một thanh chủy thủ đen xì được vẽ một vòng lên không trung. Thế là hắc vụ liền bị tiêu tán hết. Phi Dương chậm rãi thu tay về rồi lạnh lùng thốt: - Hãy nghe chỗ diệu dụng trong kế sách của hắn trước đã. Nếu quả thật đó một kế sách ngu ngốc thì ta không phản đối việc ngươi hủy đi cánh tay của hắn!
Tuy Lưu Sâm chỉ mắng Hắc Ám ma pháp sư, nhưng tất nhiên cũng đã đắc tội với cả đội, bởi vì tất cả mọi người đều không hiểu được chỗ diệu dụng trong kế sách "quỷ sứ" của hắn, kể cả tổ trưởng Phi Dương! Cụm từ "loại người ngu xuẩn" trong lời nói của hắn rõ ràng cũng bao gồm cả nàng trong đó nữa. Lưu Sâm lạnh lùng nhìn nàng rồi nói: - Giải thích cho các ngươi hiểu thì thật phí sức của ta, chi bằng không giải thích còn hơn, để ta đích thân đi làm vậy!
Nói xong, hắn đưa tay chỉnh lại y phục, rồi chỉnh lại mái tóc, rồi kiếm tra luôn thanh kiếm đeo lủng lẳng bên hông. Sau đó hắn soải bước đi ra cửa....à không, sai rồi, là rời khỏi chỗ đang tạm dừng chân. Ở phía trước ngoài ba trăm thước chính là cửa vào sơn cốc, nơi đó đang có mấy trăm Thú nhân canh giữ. - Cái tên điên này!
Hắc Ám ma pháp sư nghiến răng, nói: - Hắn muốn hại chết chúng ta đây mà!
- Đúng vậy! Tổ trưởng, hắn muốn đi đầu hàng địch nhân....
- Câm miệng!
Phi Dương lạnh lùng quát khẽ: - Tốt xấu gì thì cũng phải xem hắn hành động thế nào đã. Nếu các ngươi có chủ ý hay hơn thì cứ nêu ra, bằng không thì....
Hắn tuyệt sẽ không dám tới chỗ của Thú nhân, bằng không, Thú nhân sẽ giết hắn trước tiên, và cũng quyết sẽ không cho hắn đầu hàng. Thú nhân xưa nay chưa hề tiếp nhận hàng binh từ chủng tộc khác. Đặc điểm thiên tính của chúng là không bao giờ hợp tác với nhân loại! Chắc hắn sẽ lại dùng cách của Hắc Ám ma pháp sư thôi. Nếu may mắn gặp vận khí tốt, nói không chừng sẽ tìm được nơi cất giấu thủy tinh cũng nên. Đương nhiên, vấn đề là phải gặp vận khí tốt mới được. Hay nhất là gặp được một tên Dương nhân biết được nội tình!
Bên kia rừng cây chợt có động tĩnh! Phi Dương biến sắc, khoảng cách xa như vậy mà cũng có động tĩnh hay sao, hắn làm ăn kiểu nào đây? Với loại động tĩnh như thế, hắn tuyệt sẽ không đến gần Thú nhân được ba mươi trượng.
Có tiếng Thú nhân quát lớn: - Ai?
Phi Dương vội chụp lấy thanh chủy thủ đeo ở bên hông, các thành viên khác cũng nhất tề đứng bật dậy và sẵn sàng đợi mệnh lệnh. Lại sắp sửa phải chém giết một trận rồi sao? - Có ai biết thủy tinh thần kỳ ở đâu không?
Một thanh âm vang lên, tuy không lớn nhưng người ta nghe được rất rõ ràng. Các đội viên đều biến sắc. Phi Dương nghiến răng, nói: - Tên điên này, ta muốn giết hắn! - Không nói ư?
Thanh âm của Lưu Sâm vẫn vang lên đều đều: - Ta giết ngươi!
Sau đó thì những tiếng "xoẹt, xoẹt" vang lên không ngớt. Chắc là hắn đang ra tay giết người đây. Bỗng nhiên lại nghe tiếng hắn kêu lớn: - Trời ạ, đông người thật!
Vừa dứt lời, lại có tiếng bước chân vang lên rầm rập chạy về hướng này, có lẽ hắn đang bỏ chạy trối chết!
Từ trong rừng chợt có bóng người lao tới thật nhanh. Kẻ đó chính là Lưu Sâm. Hắn vừa chạy vừa kêu lớn: - Các bằng hữu, chạy mau! Địch nhân rất đông, nhiều tới ba, bốn trăm lận!
Vừa rồi ở đây còn có hơn mười đôi mắt như muốn phun ra lửa, nhưng bây giờ thì ở đây không còn một ai cả. Chẳng biết cả đội đã đi đâu mất. Chỉ thấy thân ảnh của Lưu Sâm thấp thoáng, sau đó hắn nhảy lên một cây đại thụ rồi ôm chặt lấy thân cây, sau đó thì chăm chú nhìn vào một bọng cây rồi hỏi với giọng đầy kinh ngạc: - Tổ trưởng, ngươi không chạy à?
Đôi mắt tràn ngập lửa giận của Phi Dương nhìn vào hắn, dường như muốn đốt cái tên ngu ngốc này ra thành tro vậy. Nhưng vô luận nàng tức giận tới đâu, bây giờ chỉ có thể chờ đợi mà thôi, bởi vì bên dưới đang có một đám Thú nhân đuổi về một hướng khác, mà hướng đó đã được nàng an bài một kẻ chạy đi dụ địch, chính là Đường lang nhân (nhân sĩ bọ ngựa) Tư Hồng!
Nàng sẽ không tha cho hắn! Nếu gã Đường lang nhân kia trở về được thì việc trước tiên sẽ là ngắt đi cái đầu của hắn. Nàng đã thầm phát thệ, lần này bất luận kẻ nào muốn ngắt đầu hắn xuống thì nàng sẽ không ra tay ngăn cản!
Bốn phía đều là địch nhân, không có ai phát giác ra nàng, và cũng không có ai phát giác ra những kẻ đang ẩn núp. Thủ đoạn của Tư Hồng rất cao siêu, nhất định sẽ trốn thoát được, nhưng cái tên mặt trắng vô kỷ luật lại chỉ biết báo hại, khiến cho cả tổ bị nguy hiểm này thì không thể giữ lại được. Chủ ý được quyết định xong, lửa giận trong mắt nàng cũng dần dần tan biến. Nàng nhìn chằm chằm vào tên mặt trắng kia, tựa như đang muốn cáo biệt hắn vậy. Nhưng lúc này hắn cũng đang nhìn nàng và lại còn cười hì hì nữa! - Lại chạy mất rồi?
Ở bên dưới có tiếng một tên Hổ nhân quát lên đầy tức giận.
- Đám người đó thật lợi hại!
Một đám người bước ra từ trong chỗ cây cối um tùm, ai nấy đều tức giận ngút trời, chỉ hận không thể hủy đi đám cây cối ở cạnh mình.
- Không xong rồi!
Một gã Lang nhân bỗng kêu to: - Bọn chúng muốn đi thánh động!
Hổ nhân sa sầm nét mặt, rồi nói: - Lập tức đi báo với đại vương, để người mau phái binh đi bảo hộ thánh động!
Lời vừa dứt thì cả đám người liền rầm rộ kéo nhau chạy đi. Khu rừng liền trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, ngay cả động khẩu cách đó hơn ba trăm thước cũng không còn ai nữa.
Bóng đêm dần buông, ở phía xa xa chợt có cây cỏ rung động. Một khắc sau, ở bên dưới đã thấy xuất hiện một người. Gã trầm giọng quát: - Tên ngu ngốc kia đâu rồi? Lão tử phải bóp chết hắn!
Lời vừa dứt, xung quanh đó chợt có tiếng cây cỏ vang lên loạt xoạt, hơn mười bóng người cùng hiện thân. Một người trong bọn lên tiếng: - Hắn ở trên cây! Mau kéo hắn xuống, giết chết hắn!
Đó là thanh âm của Hắc Ám ma pháp sư.
- Giết hắn!
Không biết tiếng của ai đó cũng vang lên phụ họa.
Ở trên cây chợt có tiếng thở dài vang lên: - Phi Dương tổ trưởng, bọn họ ngu ngốc không hiểu được diệu kế của bản nhân, chẳng lẽ cả ngươi đến bây giờ cũng vẫn chưa hiểu hay sao? - Diệu kế! Quả nhiên diệu kế!
Phi Dương mỉm cười nói: - Một lần ra tay mà đã dò ra mục tiêu cần tìm, tất nhiên là diệu kế!
Nói xong, nàng nhẹ nhàng xoay người nhảy xuống đất. Lưu Sâm cũng nhẹ nhàng tung người nhảy theo.
- Ta đã nói hãy để bọn chúng nói cho chúng ta biết mục tiêu cần tìm của chúng ta ở đâu. Bây giờ chẳng phải chúng đã nói cho chúng ta biết rồi sao? Nơi đó chính là thánh động đấy thôi!
Cả tổ đều sửng sốt, đó là kế sách sao? Đúng vậy, bọn họ đã nghe được kẻ địch nhắc tới thánh động, nhưng như thế cũng coi là kế sách à?
Tư Hồng cố nén cơn thở dốc, một lúc sau gã mới mở miệng hỏi: - Nhưng chẳng phải ngươi cũng vẫn không biết vị trí của thánh động ở đâu hay sao?
Lưu Sâm hờ hững đáp: - Nếu như ngươi không phải quá ngu ngốc thì tức là đầu óc bị mê muội mất rồi!
- Ngươi....
Lời chưa dứt, gã liền nắm tay thành chảo rồi chụp tới đỉnh đầu của Lưu Sâm. Nó xé gió mà lao tới, xem ra tương lai của khuôn mặt trắng kia sẽ không được mấy sáng sủa rồi!
Bỗng nhiên ở trong không trung lại có một thanh chủy thủ xuất hiện, và nó lại nhắm vào lợi chảo đang chụp tới Lưu Sâm kia. Tất nhiên là Phi Dương tiểu thư lại một lần nữa làm mỹ nhân cứu anh hùng! Nàng cất giọng băng lãnh, nói: - Ngươi đúng là quá ngu ngốc! Chẳng lẽ không biết đi tìm thánh động hay sao? Ngươi thử đi hỏi đám Dương nhân xem, coi bọn chúng có mấy cái thánh động chứ?
Tư Hồng vội dừng tay lại, rồi khuôn mặt của gã đỏ bừng lên. Đúng vậy, nếu hỏi thủy tinh ở đâu thì có lẽ không ai biết, nhưng nếu đã là Thú nhân, vậy thì có ai mà không biết thánh động ở đâu chứ? Tại sao vấn đề đơn giản như vậy mà mình lại quên đi mất? Chẳng lẽ mình thật sự đã bị tên mặt trắng này chọc tức đến nỗi đầu óc cũng bị hôn ám luôn sao? - Để ta đi!
Tư Hồng lùi lại mấy bước rồi quay người định chạy đi. Có lỗi thì lập tức biết sửa chữa lỗi lầm, âu đó cũng là một tính tốt. Nhưng lúc này Lưu Sâm đã giơ tay ngăn lại: - Không cần nữa! - Tại sao?
Người vừa lên tiếng hỏi là Phi Dương. Ngoài nàng ra, không một ai nguyện ý đi hỏi tên mặt trắng kia bất cứ vấn đề gì. Làm người chỉ huy cũng phải biết uyển chuyển. - Nhìn hướng bọn chúng vừa bỏ đi cũng đã rõ rồi. Mục tiêu chính là trong sơn cốc đối diện kia!
Vừa nói, Lưu Sâm vừa chỉ tay về phía đối diện. Đó là một bình địa, bên dưới bình địa là một khe núi, mà đối diện khe núi đó lại là một tòa tuyết sơn cao ngút trời. Lúc này ở trên tuyết sơn đang có một đám người chạy lên đó. Giờ đây việc bảo vệ thánh động chính là mục tiêu của Thú nhân. Cứ xem phương thức tăng cường binh lực của chúng, vậy cũng đủ biết thánh động nhất định là ở ngay trong tòa tuyết sơn đó rồi. - Không sai!
Tư Hồng gật đầu tán thành! Dường như gã đã quên mất Lưu Sâm là đối địch với gã vậy.