Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 340: Đồ Sát Trong Thánh Động

Bách Biến Tiêu Hồn

340 Chương 340: Đồ Sát Trong Thánh Động

- Kế sách của các ngươi quả nhiên rất hay! Dùng hỏa tai để dụ dẫn binh sĩ của chúng ta rời khỏi đây!

Người đi giữa trong nhóm ba người chậm rãi lên tiếng: - Nhưng trưởng lão của chúng ta cũng muốn dùng thánh động để vây bắt các ngươi!

Toàn thể Ưng tổ nghe vậy thì đều biến sắc, ai nói Thú nhân không biết dùng kế chứ? Kế sách của chúng mới đúng là sách lược mà các mưu sĩ sẽ dùng tới. Thú nhân biết bọn họ muốn vào động, nên đã giả bộ trúng kế của họ, rồi sau đó mới tương kế tựu kế, tung một mẻ lưới để trừ đi hơn mười người này! Nhóm người này đều là các tinh anh, tuy vậy, họ chỉ là có hành tung quỷ bí và hành động chớp nhoáng mà thôi, chứ họ tuyệt không phải là những người có thân thủ hay ma pháp ghê gớm gì. Luận về tuyệt kỹ giết người thì họ tuy cũng là cao thủ, nhưng còn xa lắm mới bằng được với Thú nhân - bằng không thì họ đã không phải là thành viên của Ưng tổ rồi, mà phải là sát thủ của Hổ tổ mới đúng! - Lui!

Chỉ một tiếng được phát ra, toàn thân Phi Dương đã tung lên không. Khi lời đó vừa dứt, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, thanh chủy thủ màu đen tuyền ở trong tay nàng liền lia ngang một đường. Chỉ mới nửa chiêu mà yết hầu của ba tên Thú nhân kia đã nằm dưới đao phong của nàng rồi. - Tốt!

Gã đầu mục đi giữa tức giận gầm lớn, làm chấn động toàn bộ sơn động, sau đó thì gã vung mạnh tay phải lên nghênh đón binh khí của Phi Dương. Bàn tay của gã to lớn vô cùng, trông tựa như một hòn núi nhỏ vậy; nó quật mạnh vào chiêu công của đối phương. Trong khi đó, hai gã Thú nhân khác cũng đều xuất thủ một lượt. Chúng gầm lên hai tiếng thật lớn, sau đó thì chỉ nghe "ùm, ùm" hai tiếng, và tiếp theo là hai bóng đen rơi tõm vào đầm nước. Rõ ràng là hai gã thành viên của Ưng tổ không ngờ tốc độ xuất thủ của địch nhân quá nhanh, nên không kịp phòng bị và đã bị đánh văng vào đầm nước. Bọn họ vốn không thể xông qua trận địa ngoài cửa động được!

Mà Phi Dương lúc này thì lại càng kinh hãi hơn, bởi vì chủy thủ của nàng rõ ràng đã cắt ngang bàn tay của Thú nhân, thanh âm cắt vào da thịt vang lên rất rõ ràng, ấy vậy mà gã vẫn coi như không có chuyện gì và vẫn cứ phóng mình tới như trước. Bàn tay khổng lồ của gã bức thẳng đến trước mặt nàng, nàng cũng nhìn rõ bàn tay đó đang có máu chảy ra đầm đìa. Không ngờ Thú nhân càng bị thương thì lại càng dũng mãnh và gan dạ hơn mấy phần! Nàng đã đánh giá thấp độ dày của da Thú nhân, và cũng đã đánh giá quá cao lực sát thương của chủy thủ của mình!

Lúc này Phi Dương khẽ lắc eo một cái, toàn thân liền lướt đi sát mặt đất, chỉ thoát được hai bàn tay cực lớn của địch nhân trong kẽ tóc đường tơ mà thôi. Khi nàng lướt qua sát bên mình địch nhân, tay nàng lại rạch thêm một đường, lại có máu tươi bắn ra tung tóe. Trong lúc cấp tốc, nàng vẫn kích trúng địch nhân rất chính xác!

Bỗng nhiên Phi Dương nghe được hai tiếng kêu thảm vang lên, nàng vội quay phắt lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy hai bóng người bị đánh văng về phía đầm nước, đồng thời cũng phun ra rất nhiều máu tươi. Chỉ thấy ba gã Long nhân chậm rãi thu tay về, toàn thân lấp lánh quang mang, trông quỷ dị phi thường!

Đột nhiên có một luồng hắc vụ nhanh chóng tỏa ra và vây kín lấy mấy gã Long nhân. Hắc Ám ma pháp sư cũng bắt đầu nhập cuộc, nhưng chỉ nghe Long nhân cất tiếng cười ha hả, sau đó thì hai cánh tay quỷ dị đâm xuyên qua hắc vụ, "xoạc" một tiếng vang lên, chúng hầu như cùng đến trước mặt Hắc Ám ma pháp sư cùng một lúc. Sau đó thì hai cánh tay nọ quét ngang một cái, gã Hắc Ám ma pháp sư đáng thương lập tức trở thành một cái túi rách, toàn thân bay lên thật cao, rồi sau đó cũng rơi tòm vào trong đầm.

Phi Dương thấy vậy thì trái tim lạnh ngắt. Gã là một viên dũng tướng trong số các thủ hạ của nàng, thực lực chỉ thua có hai, ba người mà thôi, nhưng không ngờ hôm nay lại bị chết một cách dễ dàng như thế. Thế rồi một thành viên khác gầm lên giận dữ, hai cánh tay của gã chợt vươn dài ra rồi nắm lấy cái đầu kỳ quái của một gã Long nhân! Đây là dị chủng nhân phát uy!

Chiếc đầu này rất kỳ quái, hầu như chỉ nhỏ bằng cái cổ của Long nhân mà thôi. Khi nó bị dị chủng nhân giật mạnh, bất giác gã bị léo đi xa tới hai trượng, nhưng sau đó thì chỉ thấy gã đột nhiên mỉm cười. Khi nụ cười quỷ dị đó vừa xuất hiện thì hai lợi chảo của gã cũng vung ra nhanh như chớp. Ngay lúc đó, khuôn mặt của dị chủng nhân cũng biến sắc theo. Thì ra hai lợi chảo của gã Long nhân kia đã cắm sâu vào ngực và bụng của y rồi!

Lại một cái chết quá dễ dàng!

Phi Dương quát lớn một tiếng, mái tóc của nàng tung bay trong gió, tiếp theo thì toàn thân nàng bắt đầu xoay tròn, rồi tạo ra một trận gió xoáy rất mạnh. Kế đến, chỉ thấy một bóng trắng lao nhanh ra như tia chớp, chỉ nghe một tiếng hí đau đớn vang lên, thế là có một cái đầu bay lên thật cao. Đó chính là cái đầu của một trong ba gã Thủ nhân đang thủ giữ cửa động. Tuy đã chặt được một cái đầu, nhưng toàn thân khí huyết của nàng cũng bị sôi trào dữ dội. Ngay lúc đó lại có hai bàn tay to lớn quạt mạnh tới, Phi Dương kêu lên đau đớn, rồi toàn thân bị đánh văng đi thật xa và va mạnh vào vách động. Trong thời khắc đó, nàng đã biết rõ kết cục cuối cùng của mình, đó là toàn thể đội ngũ đều bị trận vong, không, vẫn còn một người. Đó là Lưu Sâm. Lúc này hắn vẫn còn đang si ngốc đứng nhìn cái đầm kia!

Thân thể của Phi Dương rơi mạnh xuống đất. Thần trí của nàng trở nên mơ hồ rồi sau đó thì ngất lịm đi!

Bảy bóng người đột nhiên hội hợp, ánh mắt lạnh như băng của chúng đều đổ dồn về người cuối cùng này. Từ đầu tới giờ, không ai quan tâm đến hắn, dù rằng người này đã tránh thoát được một lần tấn công của Long nhân một cách khó hiểu, nhưng vẫn không có ai quan tâm đến hắn, bởi vì hắn là người duy nhất chưa hề xuất thủ! Chỉ có người bản lãnh kém cõi thì mới không dám xuất thủ thôi!

Quang mang vẫn phản chiếu trên khuôn mặt của bảy gã Thú nhân, và nó đang không ngừng thay đổi. Đầu tiên là quang mang bảy màu, sau đó thì là năm màu, rồi sau đó nữa thì chỉ còn lại có ba màu. Bỗng nhiên, một trụ thủy tinh ở góc phía đông của đầm chợt biến mất một cách khó hiểu. Lúc này trong cả cái đầm chỉ còn lại một trụ thủy tinh tỏa ánh sáng màu đỏ, khiến cho toàn thể sơn động biến thành một màu đỏ lòm.

Tất cả Thú nhân đều sửng sốt vô cùng, trong đó có hai người theo bản năng mà dụi dụi mắt để nhìn kỹ lại.

Bỗng nghe "oành" một tiếng vang lên, nước trong đầm chợt bắn lên tung tóe, nước đầm bỗng dậy sóng dữ dội, rồi sau đó dưới đáy đầm bỗng nứt ra một cái khe. Khi cái khe đó vừa xuất hiện, bao nhiêu nước trong đầm đều chảy hết vào đó và còn mang theo trụ thủy tinh cuối cùng. Lưu Sâm thấy vậy thì biến sắc, bởi vì cùng lúc với việc trụ thủy tinh trầm xuống, bốn vách động cũng song song rạn nứt. Toàn bộ vách động đều bị sụp xuống, mà tốc độ sụp đổ của chúng lại nhanh vô cùng!

Lưu Sâm không có thời gian để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, bởi vì lúc này hắn đang phải lựa chọn, một là bỏ qua trụ thủy tinh cuối cùng kia, hai là bỏ qua cơ hội đào sinh của mình. Nếu như hắn lập tức đào tẩu, vậy thì vẫn còn một đường sinh cơ, nhưng nếu như hắn truy cầu như hoàn mỹ không sứt mẻ gì thì có thể giật lấy trụ thủy tinh kia rồi bỏ vào không gian của mình. Và điều đó cũng có nghĩa là hắn cũng sẽ bị phong bế trong động này luôn.

Đột nhiên một bóng trắng từ phía chân vách động bay lên, rồi sau đó lướt nhanh qua trận mưa đá đang đổ xuống rào rào. Tiếp theo thì bóng trắng nọ vẽ lên một vòng cung đẹp mắt, sau đó thì "xoẹt" một tiếng, liền chui tọt vào động khẩu ở dưới đáy đầm. Người đó chính là Phi Dương!

Lưu Sâm cũng động, hắn không nghĩ ngợi thêm, cũng lao mình xuyên qua trận mưa đá, rồi lao mình xuống đầm. Ở phía dưới có một điểm hồng quang lóe lên, càng lúc hắn càng tiến gần đến điểm hồng đó, thế rồi Lưu Sâm khẽ vận khởi ý niệm, trụ thủy tinh hồng quang kia liền biến mất ở trong đầm mà tiến vào không gian của hắn. Lưu Sâm vừa thở phào một cái thì nguy cơ ở bốn phương tám hướng liền kéo hắn về với thực tại. Hắn vội vận khởi Tật phong nhãn, chỉ thấy một khối đá cực lớn từ trên cao rơi xuống, hầu như bao phủ toàn bộ không gian ở đỉnh đầu của hắn.

Đây là một cái động sâu hình ống, và sâu đến nỗi không thấy đáy. Mặc kệ nó sâu tới cỡ nào, Lưu Sâm cũng không thể lo lắng quá nhiều được, bởi vì hắn có thể phi hành; nhưng phía trên động lại có một khối đá cực lớn đã bít lấy lối đi ở đó, và nó vẫn đang không ngừng rơi xuống. Hắn không biết khối đá đó dầy bao nhiêu, và hắn cũng không nắm chắc là sẽ có thể đánh vỡ nó, vì vậy mà chỉ có thể đào sinh mà thôi. Và con đường đào sinh duy nhất trong lúc này chính là tiến xuống dưới!

Sau khi quyết định rồi, Lưu Sâm liền gập người lại rồi lộn ngược thân người, cho đầu hướng xuống dưới, còn chân thì hướng lên trên; đồng thời cũng gia tăng tốc độ lao xuống dưới. Tật phong nhãn lại được vận khởi, bỗng nhiên hắn sững người ra. Ở bên dưới cũng có rất nhiều đá tảng, mà ở dưới đó nữa thì lại có cả nước. Trong đống loạn thạch đó, hắn lại còn trông thấy cả một bóng dáng lả lướt nữa, Phi Dương!

Nha đầu này thật báo hại mà! Tại sao lại nhảy xuống đây chứ? Nếu nàng không nhảy xuống đây thì mình cũng đâu có vì trụ thủy tinh cuối cùng mà mạo hiểm thế này. Cũng chính vì thấy nàng nhảy xuống đây thì mình mới nhảy theo, đó chỉ là phản xạ tự nhiên thôi. Vậy không phải là hại chết người sao? Sinh tử của bản thân mình còn chưa biết thế nào, chứ đối với nàng thì là chết chắc rồi, hơn nữa còn sẽ trở thành một đống thịt vụn cho coi!

Thật sự chỉ có một kết cuộc đó thôi sao? Nếu Lưu Sâm không ra tay, xác thật nàng chỉ có một kết cuộc đó thôi, cho dù nàng có là một đại kiếm thánh đi nữa thì cũng sẽ không thoát được số phận này, nhưng Lưu Sâm có thể nhịn được mà không xuất thủ chăng? Nhìn mỹ nữ sắp trở thành một đống thịt vụn ở ngay trước mắt hắn, vô luận thế nào hắn cũng không thể nhịn được! "Vù" một tiếng vang lên, tốc độ của Lưu Sâm lại tăng thêm ba phần. Trong chốc lát, hắn đã rơi xuống đến bên cạnh Phi Dương. Hắn thò tay ôm lấy ngang hông của nàng, Phi Dương còn chưa kịp có phản ứng gì, mà chỉ kịp kêu lên kinh hãi thì toàn thân đã rơi xuống thêm mười mấy trượng nữa. Chỉ nghe một thanh âm vang lên ở bên tai nàng: - Đừng nhúc nhích!

Lại "vù" một tiếng nữa, thân thể hai người liền tạt ngang về một phía, vừa khéo ẩn vào một khe núi. Cái động sâu này đáng lẽ là thẳng tắp một đường, không gian không mấy rộng lớn, nhưng trong lúc đá rơi lửa xẹt, Tật phong nhãn của Lưu Sâm đã nhìn thấy một khe núi nằm vắt vẻo trên vách động.

Bên trong khe núi này không biết có cái gì, nhưng đây chính là biện pháp tốt nhất để ứng phó với khối đá lớn đang rơi xuống kia, và đây cũng chính là năng lực phản ứng nhạy bén mà chỉ có những người đã trải qua nhiều phen sinh tử thì mới luyện thành. Quyết định đó của hắn rõ ràng rất anh minh, bởi vì khi vừa chui vào khe núi thì khối đá kia cũng hợp lại với lớp đá vụn và tiếp tục rơi xuống dưới. Trong lúc rơi, nó vẫn nghiến nát lớp đá vụn ở bên dưới. Hai người vừa rời khỏi chừng mười mấy trượng thì bột đá vẫn chưa tan hết, dường như vô cùng vô tận vậy!

Đây chính là uy lực của đại tự nhiên! Trong những tiếng nổi oanh động như vậy, Lưu Sâm không khỏi biến sắc. Với công lực thông thần của hắn, vậy mà khi đối mặt với uy lực của đại tự nhiên, hắn vẫn cảm thấy mình nhỏ bé như thế. Bỗng nhiên mỹ nữ ở trong lòng hắn chợt trở nên nặng hơn rất nhiều. Theo từng bước chân của hắn, sức nặng của nàng càng lúc càng tăng thêm. Thế rồi chợt nghe "xoạc" một tiếng, lớp vải ở đầu vai của nàng bị xé toạc ra, rồi chợt nghe nàng kêu lớn đầy sợ hãi, sau đó thì rơi thẳng xuống dưới. Lúc này Lưu Sâm cũng bỗng cảm thấy có một cổ lực lượng nặng nề đè xuống mình. Đó là một cổ áp lực kỳ quái không gì sánh được, và nó đến từ trên không, rồi cứ thế mà đè hắn xuống. Chỉ trong chốc lát, hắn liền cảm thấy mình như một người không có ma pháp gì cả, và cứ thế mà rơi từ trên cao xuống đáy động xa tới vạn trượng.

Trong lúc hoảng hốt, Lưu Sâm vội gia tăng Phong ma pháp để giảm tốc độ của mình lại, nhưng hắn vẫn không thể định vị ở trên không được và cũng chẳng thể giảm tốc độ nốt. Gần như cùng lúc với một tiếng hét thảm khác vang lên, hai chân của hắn rốt cuộc cũng chạm đất. Khi hai chân vừa giáp đất thì hắn chợt cảm thấy một cơn đau nhức truyền đi khắp toàn thân. Nhưng may một điều là khi hắn té xuống, thì mông của hắn lại ngã xuống một tấm thân mềm mại. Lại thêm một tiếng thét đau đớn vang lên, rõ ràng là Phi Dương! - Sao rồi!

Lưu Sâm chìa tay ra để chụp lấy Phi Dương, nhưng khi vừa cất tay lên thì hắn liền cảm thấy có dị dạng ngay, bởi vì đây vốn chỉ là một hành động nhỏ và không tốn sức chút nào, nhưng lúc này tốc độ chìa tay của hắn lại chậm vô cùng. Khi hắn nắm được tay của Phi Dương thì trọng lượng trên cơ thể nàng cũng khiến hắn kinh ngạc tột độ. Trọng lực tràng! Đây chính là tuyệt kỹ Trọng lực tràng của Thổ ma pháp. Chẳng lẽ có ai đó đang thi triển ma pháp ở trong lòng đất sao? Thổ ma pháp này có thể đối kháng với Phong ma pháp của mình, chắc chắn cũng là cảnh giới của thần cấp rồi. Đối phương đúng là một Thổ hệ cao thủ cấp thần! - Trọng lực tràng!

Cánh tay của Phi Dương tuột khỏi tay hắn, sau đó thì nàng nặng nề ngã xuống đất rồi nói: - Chúng ta đã rơi xuống trung tâm của lòng đất rồi!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.