145 Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
Tư Tháp thấp giọng hỏi:
- Chúng ta len lén trốn ra chứ?
Lưu Sâm phủ quyết:
- Ngươi không nghe đạo sư nói gì à? Không cho phép chúng ta ra ngoài đấy! Khắc Nại đã chết rồi, giờ có đi cũng chẳng có giá trị gì.
- Thế nhưng....
Tư Tháp còn muốn tranh cãi tiếp, nhưng Lưu Sâm đã bỏ đi.
Hắn vừa đi được chục bước thì Cách Lý lại đột nhiên xuất hiện, nói:
- Viện trưởng có lệnh, cuộc tập huấn của tất cả thành viên của Hoàng kim tổ hợp sẽ lập tức bắt đầu ngay!
Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra. Tư Tháp và Ưu Lệ Ty cũng ngơ ngác không kém. Lúc này vẫn chưa đủ người mà đã bắt đầu tập huấn rồi sao? Đó là vì nguyên nhân gì?
oooOooo
Chiếc bàn tròn lớn hiện nay đã có bảy người ngồi ở đó. Bảy người, bảy sắc mặt khác nhau. Khuôn mặt của Ưu Lệ Ty và Tư Tháp thì tràn đầy bi thương, còn khuôn mặt của Á Sắt thì ngưng trọng, còn những người khác thì trên mặt không có bất kỳ sự biến hóa nào, kể cả Lưu Sâm ở trong đó. Trên mặt hắn cũng chẳng có chút biến hóa nào.
Bỗng có một luồng gió thổi tới, tiếp theo là hai người song song cùng tiến vào. Đó là viện trưởng Tố Cách Lạp Tư, trên mặt ông ta cũng cực kỳ trầm trọng.
- Các học viên ưu tú của ta, có lẽ các ngươi đã nghe được tin tức bất hạnh rồi chứ.
Tố Cách Lạp Tư chậm rãi nói:
- Khắc Nại tiên sinh đã xảy ra chuyện, chết vào tay Thú nhân. Đây là người thứ hai bị chết sau Na Nhĩ Tư. Bây giờ xin mời tất cả hãy đứng lên, chúng ta sẽ cùng nhau mặc niệm cho hai vị học viên ưu tú đã quá cố của chúng ta! Cầu xin thượng đế dẫn dắt cho linh hồn của họ tiến vào thiên cảnh!
Mọi người cùng đứng lên, yên lặng cúi đầu, không động đậy. Bầu không khí ở trong phòng liền trở nên vắng lặng như tờ.
Sau khi mặc niệm xong, Tố Cách Lạp Tư lại nói:
- Thế sự thường là như vậy đó, có những người chúng ta không mong sẽ ra đi nhưng rốt cuộc họ cũng ra đi. Trên đời này, mỗi ngày đều có rất nhiều người rời khỏi chúng ta. Sau khi họ bỏ đi rồi, còn chúng ta thì làm sao? Vẫn phải sống tiếp thôi. Ta mong bảy người các ngươi có thể gạt bỏ những đau thương trong lòng mà tiếp tục học nghiệp của mình. Từ giờ trở đi, nếu không được phép của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện rời khỏi học viện dù chỉ nửa bước. Nếu có ai trái lệnh, sẽ lập tức khai trừ!
- Dạ!
Mọi người đều ứng tiếng đáp lại.
Thanh âm của Tư Tháp thì có vẻ hơi chần chừ, gã lên tiếng sau cùng. Còn Ưu Lệ Ty thì không hề lên tiếng chút nào.
Ánh mắt của nàng vẫn đặt trên người Lưu Sâm, mà hắn dường như cũng không hề lên tiếng.
Thế rồi tập huấn giải tán, mục đích của buổi tập huấn hôm nay chỉ có một. Đó là do đích thân viện trưởng tuyên bố lệnh cấm!
Rời khỏi phòng học đặc biệt, Tư Tháp đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lưu Sâm. Lưu Sâm không hề có một biểu hiện khác thường nào cả. Hắn chỉ chậm rãi bước đi trên thông đạo. Khi tới dưới bóng cây tùng thì tiếp lấy bàn tay nhỏ bé của Cách Phù, thế rồi hai người cùng song song tiến về phía hậu viện - Đó không phải là hậu viện có Cương Phong xà, mà là hậu viện chuyên dụng của hắn và Cách Phù. Biểu tình ở trên mặt hắn cũng không có thay đổi tí ti nào.
Tư Tháp nhìn theo với vẻ hơi thất thần. Bỗng nhiên ở bên cạnh có thanh âm mềm mại vang lên:
- Tư Tháp!
Gã hơi quay đầu lại, thì ra ở dưới bóng cây đã có một nữ hài đứng đó chờ sẵn. Chính là Lệ Nhã. Trên mặt nàng cũng không có tí thay đổi nào.
- Tư Tháp, theo ta tới đây một chút đi!
Lệ Nhã vừa nói vừa chìa tay ra nắm lấy tay gã. Tư Tháp bần thần đưa tay ra, rồi hai người cũng kéo nhau đi.
oooOooo
Ở bên cạnh hồ nước, Cách Phù lên tiếng tràn đầy vẻ bi ai:
- Ta đã nghe được chuyện của Khắc Nại rồi! Hắn thật là đáng thương!
Lưu Sâm cất giọng ôn nhu nói:
- Cách Phù, đừng nói tới chuyện của hắn được không? Nói chuyện của ngươi đi!
Cách Phù nhoẻn cười rất xinh:
- Nói ta cái gì? Hiện tại ta cái gì cũng tốt cả!
- Không!
Lưu Sâm nghiêm túc nói:
- Ngươi vẫn còn khiếm khuyết một thứ!
Cách Phù nghe vậy thì có phần khẩn trương, vội hỏi:
- Khiếm khuyết cái gì? Ngươi nói đi, ta....có thể thay đổi!
Tình lang có điểm không hài lòng với nàng, nên điều này khiến cho tiểu cô nương thật là khẩn trương.
- Ngươi cần có thêm vài người bằng hữu cùng phái nữa!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Từ ngày mai trở đi, ta sẽ không đi dạo khắp nơi với ngươi nữa. Ngươi hãy đi tìm vài người bạn cùng phái mà chơi với họ, được không? Hãy thử nghiệm một thời gian nhé!
- Ta sẽ nghe lời ngươi, nhưng....tại sao ngươi sẽ không đi với ta nữa?
Lưu Sâm vỗ vỗ nhẹ lên tay nàng, rồi nói:
- Ta muốn chuyên tâm huấn luyện ma pháp của mình, nên không thể bị quấy rầy được.
Cách Phù nghe vậy thì hiểu ra, nên cũng yên tâm lại. Nàng cười nói:
- Hôm nay....hôm nay ngươi hãy chuyên tâm ngồi chơi với ta, rồi ngày mai hãy luyện ma pháp nhé! Ngươi đã lợi hại như vậy rồi, nếu còn dụng công tu luyện thêm nữa....vậy Cách Phù cũng có thể dụng công thêm....
oooOooo
Đêm đã khuya, một thân ảnh đột nhiên lao đi trong bóng đêm, khiến cho lá rụng bị gió cuốn lên không ngớt. Mấy con Cương Phong xà vừa ngóc đầu lên, một luồng gió chợt thổi ào qua, sau đó liền thấy thân ảnh kia biến mất ở bên ngoài tường viện, và tiếp theo đó thì lại thấy thân ảnh đó xuất hiện ở trên đường phố. Người đó chính là Lưu Sâm.
Ở phía trước là một chợ giao dịch, Lưu Sâm bước nhanh tới một quầy buôn bạch lộc. Hắn cất tiếng hỏi:
- Ta cần một thớt bạch lộc nhanh nhất, về mặt giá tiền.....
Bỗng nhiên ở sau lưng hắn lại có thanh âm truyền tới:
- Ngươi không chỉ cần một thớt, mà ít nhất phải là hai thớt bạch lộc....Nếu Ưu Lệ Ty không phản đối cũng cưỡi bạch lộc với ngươi.
Lưu Sâm nghe tiếng thì quay phắt lại, ở sau lưng hắn đang có hai người đứng đó từ bao giờ. Cả hai đều mỉm cười tủm tỉm mà nhìn hắn. Đúng là Tư Tháp và Ưu Lệ Ty!
Lưu Sâm cười khổ, hỏi:
- Sao hai người lại tới đây chứ?
Ưu Lệ Ty đáp nhẹ:
- Ta đến đây vì biết....ngươi sẽ đến!
Lưu Sâm quay sang Tư Tháp hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Tư Tháp thở dài:
- Ta vốn cũng không tính đến đây, nhưng bọn họ không nên để viện trưởng ban ra cái lệnh cấm khỉ gió đó. Ài, ai cũng biết là xưa nay ta chưa từng tuân thủ mệnh lệnh của viện trưởng lão đầu này bao giờ mà. Ngay cả người khác hạ lệnh thì ta cũng phải làm trái lại mới được, không làm trái thì ta ngủ không được.
Lưu Sâm mỉm cười hài lòng.
Thế rồi ba thớt bạch lộc phi ra khỏi cửa thành, vừa khéo ra trước một khắc trước khi cửa thành đóng lại. Trước mắt ba người là đại thảo nguyên mênh mông, ba thớt bạch lộc phi nước đại trong đêm tối, nhắm thẳng về hướng tây mà chạy. Thần tình của ba người đều rất nghiêm túc, nhưng vẫn tràn ngập một lòng tin không thể nói rõ thành lời được.
Ba ngày sau, ở trước mặt họ đã thấy xuất hiện một hòn núi lớn, hai bên đều là sơn cốc. Tư Tháp chỉ xéo về phía bên trái, nói:
- Bên đó là Thú nhân sơn cốc. Từ giờ trở đi, chúng ta phải tăng cường cảnh giới. Cách Lý đạo sư không hề khuyếch đại về sự đáng sợ của Thú nhân, vì vậy mà việc báo thù cho Khắc Nại cũng không dễ dàng chút nào. Chúng ta phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh để tác chiến mới được.
Lưu Sâm thoáng kinh ngạc, nói:
- Tư Tháp, mục đích của chúng ta....ngươi phải biết rõ là gì chứ!
Hai người kia nghe vậy thì đều ngẩn người ra.
Lưu Sâm thở dài, nói:
- Người chết trên thế gian này, muốn báo thù thì báo thù thế nào? Khắc Nại bị chết vào tay bọn chúng, tất nhiên đó là một việc đau lòng, nhưng chúng ta không thể lấy việc báo thù làm mục đích được. Một khi tính sai mục đích thì chúng ta nhất định sẽ bị thất bại.....bởi lẽ ba người chúng ta tuyệt đối không có cách nào để báo thù cho Khắc Nại được!
Thú nhân đâu chỉ có nhân số ngàn vạn, vả lại cũng đâu biết ai là kẻ đã sát hại Khắc Nại? Nếu muốn triệt để báo thù thì phải giết hết cả ngàn vạn tộc nhân của Thú nhân rồi, nhưng ai có thể làm được điều đó chứ?
Tư Tháp ngẩng đầu, hỏi:
- Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc mục đích của chúng ta là gì hả?
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Hoàn thành nguyện vọng cuối cùng trước lúc lâm chung của Khắc Nại! Đó là thay hắn cứu thân nhân của hắn trở về!
Mục đích đã thay đổi, vì vậy mà tất cả mọi sự an bài cũng đều được thay đổi theo. Báo thù rất khó khăn, nhưng cứu người có dễ hơn chăng? Không, cứu người lại còn khó hơn nữa! Bởi vì báo thù là một hành động không có mục đích, chỉ cần phát hiện Thú nhân thì lập tức giết ngay, phát hiện nhiều thì giết nhiều, phát hiện ít thì giết ít; nhưng việc cứu người lại không giống như thế. Trước tiên là phải biết rõ chỗ muội muội của Khắc Nại bị nhốt ở đâu, sau đó mới lên kế hoạch cứu người. Nhưng có điều đáng tiếc là cho đến bây giờ, ba người bọn họ vốn không biết được tướng mạo của muội muội của Khắc Nại, cả niên kỷ bao nhiêu cũng không rõ. Cho dù muội muội của gã có từ trong sơn cốc chạy ra thì bọn họ cũng không nhận ra được, nói không chừng còn sẽ giết lầm nàng ta nữa ấy chứ.
- Chúng ta không nhận biết muội muội của hắn, vì vậy mà trạm thứ nhất phải tới không phải là Thú nhân sơn cốc, mà là Lạc Cơ sơn cốc!
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Trước tiên phải hiểu rõ tình hình đã!
Ưu Lệ Ty nói:
- Ta nghĩ A Khắc Lưu Tư nói rất có lý. May mà Lạc Cơ sơn cốc kia cũng ở trong núi này, vì vậy mà chúng ta cũng không bị mất một chặng đường oan uổng.
Tư Tháp cười khổ:
- Ta đâu có nói là hắn nói lời phi lý đâu. Chỉ là nếu phải giết vài tên Thú nhân thì ta có phần nắm chắc, còn việc cứu người thì...quả thật rất khó khăn. Suốt đời ta chưa từng thử qua việc cứu người lần nào cả...
- Vậy thì chúc mừng ngươi! Hôm nay ngươi sẽ có dịp nếm thử mùi vị cứu người là thế nào rồi!
Lưu Sâm cười nhẹ, rồi nói tiếp:
- Ưu Lệ Ty, mời dẫn đường!
oooOooo
Lạc Cơ sơn cốc ở bên kia núi, cách Thú nhân sơn cốc một hòn núi lớn. Hòn núi đó rất lớn, chỉ từ bên ngoài mà đi vòng qua nó thì cũng mất hơn nửa ngày rồi. Ba người từ phía khác tiến vào sơn cốc, giống như là đang đi vào một thế ngoại đào viên vậy, không có ma thú, không có bất kỳ một nguy hiểm nào, thậm chí cũng không có quái thạch nữa. Nơi đây chỉ là một sơn cốc to lớn không gì sánh được. Ba người đi tới phía trước của sơn cốc thì có dòng suối lặng lẽ chảy xuống. Bạch lộc men theo dòng suối mà đi ngược lên cao, hoa tươi bị gió thổi bay phiêu phiêu khắp nơi, vẽ lên một khung cảnh vô cùng xinh đẹp. Ở phía xa xa, bên phải ngọn núi đã thấy có vài cụm khói bốc lên cao, khiến cho ba người không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.
Đây là Lạc Cơ sơn cốc, là tòa sơn cốc bị chư thần bỏ quên sao? Một địa phương mỹ lệ như vậy, ngay cả Lưu Sâm cũng cảm thấy khó quên được, vậy mà thần tiên lại có thể lãng quên nó sao? Chẳng lẽ nó cũng chính là tòa sơn cốc bị ma quỷ nguyền rủa sao? Có lẽ là vì tòa sơn cốc này quá mỹ lệ, trông giống như thiên đường vậy, nó chỉ thích hợp cho thiên sứ ở đây mà thôi, chắc do đó mà ma quỷ mới không thích nên mới bị chúng nguyền rủa đây.
Lưu Sâm cảm khái, nói:
- Trước khi tiến vào Thú nhân sơn cốc, lão thiên gia đã để chúng ta có dịp thưởng thức mỹ cảnh của nhân gian thế này, xem ra lão thiên gia đãi chúng ta cũng không tệ nhỉ!
Sau lưng hắn không hề có hồi âm đáp lại.
- Các ngươi không cảm thấy ở đây quá đẹp sao?
Lưu Sâm vừa hỏi vừa quay đầu lại.
Khi nhìn thấy quang cảnh ở phía sau, Lưu Sâm lập tức biến sắc ngay, bởi vì sắc mặt của hai bằng hữu của hắn cũng đã thay đổi từ lúc nào. Khuôn mặt của Ưu Lệ Ty đã mất đi sự thánh khiết vốn có, mà trông nàng lúc này rất giống với một nữ hài đang bệnh nặng vậy. Còn Tư Tháp? Lúc này thì tay gã đang không ngừng run rẩy, gã cất giọng yếu ớt, nói:
- A Khắc Lưu Tư, ta thấy không ổn rồi!
Lưu Sâm kinh hãi, hỏi:
- Chỗ nào không ổn?
- Ta không cảm nhận được bất cứ một loại nguyên tố ma pháp nào.
Tư Tháp thều thào nói tiếp:
- Ta cảm thấy thân mình thật nặng trịch.
- Còn ngươi?
Lưu Sâm quay sang hỏi Ưu Lệ Ty:
- Ngươi thấy thế nào?
Sắc mặt của Ưu Lệ Ty tái nhợt, đáp:
- Ta cũng giống vậy, không cảm nhận được nguyên tố ma pháp. Trong ánh dương quang ở đây dường như không có Quang Minh nguyên tố vậy....Ở đây rất đáng sợ....
Lưu Sâm ngẩng đầu thật cao. Tòa sơn cốc bị chư thần bỏ rơi và bị ma quỷ nguyền rủa, thì ra sự huyền bí của nó là ở đây. Không có bất kỳ nguyên tố ma pháp nào, bất luận ma pháp sư nào mà tiến vào đây thì lập tức sẽ trở thành phế nhân. Đó chính là nguyên nhân thật sự đã khiến nó bị chư thần bỏ rơi.