142 Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
Chỉ cần có thể giải quyết di chứng của nó, vậy thì hắn mới có thể thực sự tiến vào cảnh giới của hàng cao thủ đệ nhất lưu được.
Một khi Toàn Phong chùy được sử dụng, vậy thì năng lượng trong cơ thể sẽ hóa thành một kích tất sát, đó là một chiêu "thắng ăn cả, ngã về không", là một chiêu hoàn toàn không thể lo nghĩ tới hậu quả. Nhưng không biết mình có thể khống chế độ mạnh yếu của nó hay không? Khi cần bao nhiêu uy lực thì sẽ có bấy nhiêu uy lực. Đại đa số những cơn nguy hiểm mà hắn đã gặp qua, những lúc đó hắn đều không cần uy lực lớn như đã có. Nhớ lại lần đầu gặp phải kiếm thánh, hắn đã trực tiếp khiến đối phương nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ, kỳ thật cũng không cần tàn nhẫn tới như vậy, chỉ cần làm nổ tung chiếc đầu của đối phương thôi cũng đủ rồi. Có làm được như vậy thì cũng thể hiện được lòng từ bi của hắn kia mà, về mặt khác, hắn cũng có thể làm giảm sự tiêu hao năng lực của mình.
Nói cho cùng, chỉ cần bản thân hắn có thể khống chế năng lực của mình là tốt rồi. Tỷ như trong quân sự của thế giới hiện đại, khi đối mặt với mục tiêu gì thì nên lựa chọn loại vũ khí gì. Nếu muốn đối phó với xe tăng của địch nhân thì có thể chọn đạn xuyên thép, nếu đối mặt với máy bay của địch nhân thì có thể lựa chọn hỏa tiễn hạng nhẹ. Nếu đối phó với chiến thuyền thì có thể chọn hỏa tiễn hạng nặng, đối mặt với Hàng không mẫu hạm thì có thể chọn thứ vũ khí càng có uy lực mạnh hơn nữa, vv....và vv....
Mà bản thân mình thì lại có thứ hỏa tiễn xuyên lục địa thuộc loại siêu cấp, cùng với một cây súng lục. Nếu gặp phải một tên binh sĩ bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng khi gặp phải xe tăng hoặc máy bay mà phải dùng tới hỏa tiễn xuyên lục địa để đối phó thì quá lãng phí, và đó cũng là một tệ đoan trong chiến thuật nữa. Hiện tại, việc phải làm là làm cách nào để phân loại giới tuyến giữa hai thứ vũ khí là súng lục và hỏa tiễn xuyên lục địa đây...
Năng lượng trong cơ thể vẫn vận chuyển không ngừng, nó vận chuyển tựa như một cơn thác lũ vậy. Bất giác bàn tay của Lưu Sâm không tự chủ được mà giơ lên cao, mắt thấy mấy thân cây ở trước mắt sắp phải đối mặt với tai ương, bỗng nhiên Lưu Sâm cưỡng chế tốc độ vận chuyển của nó. Khi tốc độ vận chuyển của năng lượng từ từ chậm lại, uy lực toàn phong cũng giảm đi nhiều. Có lẽ đây chưa phải là phương thức chính xác, nhưng khi Lưu Sâm nhìn vào bàn tay của mình thì trong lòng chợt có phần chấn động. Sự khống chế tốc độ của hắn có vấn đề, nhưng hắn lại hiểu ra được chút ít ở tại khu vực khống chế. Năng lượng trong cơ thể từ từ bình tĩnh trở lại, ý niệm của hắn liền tập trung vào bàn tay phải.
Lưu Sâm để cho năng lượng vận chuyển mạnh ở trong một khu vực nhỏ trên lòng bàn tay phải của hắn. Đây là một thử nghiệm rất mới, hoàn toàn mới, mới đến mức gần như bệnh tâm thần luôn.
Thế rồi năng lượng trong người hắn lại vận chuyển, việc vận chuyển nó cũng không khó lắm. Việc gia tăng tốc độ cũng hoàn tất, nhưng năng lượng ở tại cánh tay phải được vận hành theo các kinh mạch, kinh mạch như một dòng sông, mà dòng sông đó cũng không chia rẽ thành nhiều nhánh như sông Hoàng Hà, nhưng nó có thể tiến thẳng một đường mà tấn công người ta hay không?
Cứ thẳng một đường! Lưu Sâm khẽ nhíu mày. Ý niệm của hắn vừa động, cánh tay của hắn đột nhiên cong lại rất quái dị, thậm chí còn tự thay đổi một cách không tự chủ được, đến nỗi mà toàn thân hắn đang cưỡi trên lưng bạch lộc cũng trở nên lung lay như sắp ngã nữa. Nếu có ai đó ở ngoài mà nhìn thấy, chỉ sợ họ sẽ trợn mắt mà nhìn đến si ngốc luôn, nhưng may mà không có ai ở gần đó.
Buổi tối nằm trong lều trên thảo nguyên bao la, Lưu Sâm cứ miên man suy nghĩ về vấn đề xoay tròn này, càng lúc càng gấp dần. Trong con sông nhỏ này, dòng nước tự xoáy tròn. Khi nó vừa xoáy suốt. Theo ánh trăng tỏ chiếu xuống, rốt cuộc cánh tay phải của hắn cũng bắt đầu có cảm giác vặn vẹo, từ từ nóng lên. Lưu Sâm nằm yên không dám động đậy, hắn cố gắng dùng ý niệm để khiến cho năng lượng xoáy tròn, nhưng khi sức xoáy tròn tăng dần lên thì tự nhiên ở trong dòng sông nhỏ đó lại sản sinh ra một luồng lực lượng rất kỳ diệu. Ngọn gió vo ve ở đầu ngón tay dường như cũng đang xoáy tròn theo. Bức vách lều cách đầu ngón tay chừng vài xích bỗng nhiên cũng hiện lên một loại hình ảnh giống như gợn nước, rồi lại biến thành giống như một chiếc trực thăng đang sắp sửa bị rơi xuống nước vậy.
Thế rồi Lưu Sâm bắn luồng năng lượng đó ra, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng bừng lên. Toàn bộ căn lều đều được nhấc bổng lên, bay cao tới hơn mười trượng, rồi bị xé tan thành nhiều mảnh nhỏ và bay tứ tung trong không gian. Coi bộ đêm nay sẽ phải ngủ ngoài trời rồi, nhưng Lưu Sâm không hề màng tới điều đó, mà hắn chỉ cất tiếng cười dài không ngừng vang vọng dưới bầu trời đêm.
Năng lượng trong cơ thể đã giảm đi một ít, nhưng toàn thân hắn vẫn tràn ngập lực lượng!
Món vũ khí trọng hình thuộc tầm nhỏ đã được khai phát thành công!
Về mặt nguyên lý cũng giống như Toàn Phong chùy vậy, lợi dụng gió xoáy để quy tụ khá nhiều năng lượng; nhưng điểm khác với Toàn Phong chùy là khi phát động Toàn Phong chùy, toàn bộ năng lượng trong nội thể đều xoáy tròn, sau đó truyền đi khắp ngũ tạng lục phủ, còn Toàn Phong chùy ở cánh tay thì không hề thay đổi quỹ tích vận động, mà lại khiến cho Phong nguyên tố xoáy tròn trước toàn bộ quá trình phát động nó. Đó chính là chỗ khác biệt. Sự khác biệt ấy cũng giống như là trái đất tự xoay tròn đối với việc nó xoay quanh mặt trời vậy.
Năng lượng trên cánh tay tạm thời mất hết, nhưng nó chỉ có tính tạm thời mà thôi. Khi dòng năng lượng trong người lại chảy vào nó thì chỉ mất một ý niệm, nhưng hắn cảm giác được rất rõ ràng, một lần phóng ra một quả tiểu Toàn Phong chùy như thế thì sức mạnh của nó cũng tương đương với tổng số lượng của mười mũi Phong nhận hợp lại. Hiện tại hắn cần phải khảo nghiệm xem, sức tàn phá của một quả tiểu Toàn Phong chùy kia là như thế nào.
Mục tiêu được lựa chọn là khu rừng ở phía trước!
Thế rồi một quả tiểu Phong chùy được phóng ra, khu vực ở trước mặt liền huyên náo hẳn lên, những tiếng lào xào vang lên không ngớt. Tiếp theo đó là một cây đại thụ bị nổ tan thành nhiều mảnh nhỏ, mà những mảnh vụn đó lại bị cuốn theo một cổ gió xoáy rồi bắn tứ tung ra ngoài, cách xa tới hơn mười trượng.
Khi tất cả yên ắng trở lại, khu vực có cây đại thụ bị nổ tung vừa rồi trông giống như một nơi có con rồng lớn vừa dày xéo qua vậy. Uy lực thí nghiệm chỉ lớn bằng phân nửa của Toàn Phong chùy, nhưng năng lượng sử dụng rõ ràng vẫn chưa đạt tới một phần mười.
Chỉ bị tiêu hao năng lượng chưa tới một phần mười mà đã đạt tới năm thành của mức độ tàn phá của Toàn Phong chùy, chẳng lẽ năng lượng xoáy tròn còn có huyền cơ khác? Chẳng lẽ khi vận dụng ma pháp để vận chuyển năng lượng xoáy tròn ở trong nội thể và cho nó tự xoáy tròn ở trên cánh tay theo phương thức khác nhau thì sẽ tạo ra cảnh giới khác nhau? Lưu Sâm suy nghĩ một lúc mà vẫn nghĩ không ra, vì vậy mà hắn chỉ đành bỏ qua và không nghĩ tới nữa.
Loại Toàn Phong chùy này có thể đột phá được lớp phòng hộ của kiếm thánh dễ dàng, thậm chí nó còn khiến cho Thổ hệ hoàng kim nhân không thể chạy thoát kiếp nạn, ít nhất cũng khiến cho lão bị phun máu tươi tại chỗ, còn ma pháp thì trở thành vô hiệu. Thật là quá tốt!
Rốt cuộc vấn đề về bình cảnh đã được giải quyết. Lưu Sâm vì quá hưng phấn mà không hề thấy buồn ngủ. Hắn bắt đầu nghĩ tới việc thay đổi Phong nhận. Nguyên lý rất đơn giản, biện pháp cũng tương đồng với biện pháp vừa rồi, chỉ cần thu nhỏ phạm vi xoáy tròn của Phong nguyên tố thôi, thu nhỏ tới bàn tay. Sau khi thí nghiệm vài lần mà không có kết quả, Lưu Sâm lại tiếp tục khai phá. Nói trở lại, Phong nhận dùng để đối phó với những người ở dưới cấp đại kiếm sư và đại ma pháp sư. Còn tiểu Toàn Phong chùy thì để đối phó với kiếm thánh và ma đạo, còn các bậc cao hơn thì cũng không cần phải khai phát các món vũ khí khác, bởi lẽ điều đó quá phiền phức.
Có môn tuyệt kỹ mới này rồi, tinh thần của Lưu Sâm liền trở nên bay bổng lâng lâng. Hắn nhảy lên lưng bạch lộc mà lên đường suốt đêm. Bạch lộc chạy đi hơn năm mươi dặm mà chưa tốn hết nửa canh giờ. Năng lực trong cơ thể hắn sớm đã khôi phục lại như cũ. Hai lần thí nghiệm mà công lực bị tiêu hao chưa tới hai thành, trong lúc bất tri bất giác mà nó đã bù đắp lại như cũ. Tới lúc này, Toàn Phong chùy mới thật sự trở thành môn tuyệt kỹ có thể tùy tâm sử dụng đây!
Đây là thu hoạch trong những ngày nghỉ của hắn!
Có được sự thu hoạch lớn như vậy, Lưu Sâm chỉ mong sớm trở lại học viện để ôm lấy hai bảo bối của hắn mà tự khao thưởng cho bản thân của hắn mới được.
Thế rồi hắn một mạch lên đường. Tới khi về đến Tô Nhĩ Tát Tư học viện thì đã là tối hôm sau rồi.
Sau khi vừa nhảy xuống lưng bạch lộc, thân ảnh của hắn lập tức đã biến mất. Cửa học viện đã đóng từ sớm, nhưng lúc này Lưu Sâm lại đang chạy về hướng hậu viện. Hắn chỉ khẽ nhún chân thì cả thân người đã bay lên không, rồi sau đó lại biến mất tăm hơi, không thấy đâu nữa. Hơn mười vệ sĩ phụ trách việc phòng thủ học viện, nhưng chẳng có một ai phát hiện ra bóng dáng của hắn.
Lúc này Cách Tố đang nằm ở trên giường, nàng đang co mấy ngón tay đếm số, không biết là đang đếm cái gì, phải chăng là đếm số ngày nhiều hay ít? Tên hỗn đản kia tại sao vẫn chưa thấy trở lại chứ? Dường như còn thêm mười ngày nữa thì phải. Mười ngày! Thời gian đó thật là khó qua làm sao. Bao nhiêu ân ái triền miên trước ngày nghỉ dường như chẳng còn tác dụng gì cả, cũng giống người ta ăn cơm vậy, dù hôm nay ăn nhiều bao nhiêu đi nữa, qua hôm sau thì vẫn đói trở lại mà thôi....
Mình làm sao thế này? Chẳng lẽ thật đã biến thành một sắc sắc tiểu cô nương rồi sao? Cách Tố thầm cảnh cáo mình, nhưng sau đó nàng lại đỏ mặt tự biện minh, tất cả những việc này đều là do tên bại hoại kia, ai bảo hắn khiến nàng trở nên thế này chứ...
Ở ngoài cửa sổ chợt vang lên vài tiếng động nhẹ, Cách Tố lập tức ngồi bật dậy, nhưng bên ngoài không có động tĩnh gì cả. Khuôn mặt của Cách Tố lại đỏ rần lên, chẳng lẽ nàng thật mong hắn sẽ xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ đến vậy hay sao?
Mười ngày nữa hắn nhất định sẽ nhảy cửa sổ mà vào, còn tối nay thì cứ ngủ trước đã, chuyện gì cũng không nghĩ tới nữa.
Bỗng nhiên một trận gió vang lên, Cách Tố mở to đôi mắt, dưới ánh sao có một thanh niên tuấn tú đang đứng sừng sững bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn nàng với ánh mắt không có chút hảo ý tí nào.
Cách Tố kinh hô một tiếng rồi nhảy bật ra khỏi giường, rồi không quản hắn có đón được nàng hay không, nàng chỉ lao thẳng vào lòng hắn. Thế nhưng có một đôi tay rắn chắn đã đưa ra đón lấy thân hình mềm mại của nàng, sau đó thì thanh niên cười hỏi:
- Ái cơ, nhớ ta không?
- Không nhớ! Không nhớ tí nào....
Khuôn mặt của Cách Tố đỏ lên như ráng mây chiều, nàng nói tiếp:
- Chỉ có tên lưu manh này mới nhớ....
Lưu Sâm thất vọng thở dài:
- Nàng không nhớ ta à? Vậy ta đi đây, ngày mai mới trở lại kể chuyện cho nàng nghe....
Hắn chưa dứt câu thì eo lưng đã bị đôi tay của mỹ nhân ôm chặt lấy, sau đó lại vang lên tiếng oanh thỏ thẻ:
- Ngươi mới về à? Nhất định là....dơ lắm! Ở đây có nước tắm, ngươi có thể vào phòng tắm tắm rửa...đỡ mất công ngươi về phòng lại còn phải đi nấu nước.....
Lưu Sâm mỉm cười đầy vui vẻ.
Tình lang vào phòng tắm rửa, tiếng tắm gội vang lên rất rõ ràng, Cách Tố leo trở lại lên giường của mình, nhịp tim đập rất nhanh. Nàng chưa từng nghĩ tiếng tắm gội của nam nhân lại êm tai như vậy. Một lúc sau, Lưu Sâm bước ra phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm thật lớn, sau đó vén chăn chui vào. Ở bên trong tấm chăn là một thân thể nóng hổi tươi mát, không mảnh vải che thân. Cách Tố hoảng hốt nắm mép chăn lại, rồi nhẹ giọng kêu lên:
- Không phải ngươi muốn về ký túc xá sao? Trở về đi, ngày mai mới tới đây báo cáo mọi chuyện với ta....
- Hôm nay cứ báo cáo tóm tắt một chút cũng được mà...
Vừa nói, người của hắn liền chui ngay vào chăn, hai thân thể cùng chen chúc trong tấm chăn mỏng.
- Hôm nay ta buồn ngủ rồi, không nghe báo cáo....
Cách Tố cười khanh khách nói:
- Ta ngủ rồi, không cho làm chuyện xấu....
Nàng chưa nói hết thì Lưu Sâm đã áp đến hôn lên môi nàng thật say đắm. Nàng nhắm hai mắt lại để thưởng thức nụ hôn ngọt ngào. Lưu Sâm hôn lên đôi ngọc thố, Cách Tố khẽ nhéo lên mông hắn một cái, sau đó bàn tay của hắn đưa xuống dưới mà vuốt ve......rốt cuộc Cách Tố không nhịn được nữa mà xoay người ôm chặt lấy hắn. Hai tấm thân quấn chặt lấy nhau, Cách Tố thở hắt một hơi thật dài, điều đó cho thấy nàng khoái hoạt tới bậc nào!