132 Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
Nó cứ thế mà chạy đi, hai mươi trượng, ba mươi trượng, vẫn bình an vô sự, nhưng khi chạy đi được bốn mươi trượng thì bỗng nhiên ở dưới đất lại có một rừng mâu đen thui đâm lên. Trong tiếng hí tang thương, con ngựa trắng kia liền biến thành con ngựa vằn. Ba người ngơ ngác nhìn nhau, nụ cười ở trên mặt Lưu Sâm liền biến mất. Không ngờ đại thảo nguyên trông có vẻ bình tĩnh như thế, vậy mà nó lại ẩn chứa sát khí khắp nơi, hoàn toàn không thể nào biết trước được.
Ba người có thể đi được chừng năm trăm trượng mà không xảy ra việc gì, nhưng rất có thể sau năm trăm trượng sẽ lại xuất hiện rừng mâu đoạt mệnh. Nếu là ở trong rừng, hắn có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, cùng lắm thì ôm hai nữ hài không mấy xinh đẹp này mà chạy trên đầu các ngọn cây, sẵn tiện cấp cho tiểu nha đầu kia một chút nguyên tố kích động luôn, nhưng ở đây lại không được. Trên đại thảo nguyên không có điểm dừng chân, vì vậy mà hắn không thể phi hành trên không được.
Hai vị cô nương kia nhìn hắn chằm chặp, hy vọng sẽ thu hoạch được những gì mình mong muốn ở trên mặt hắn, nhưng lúc này Lưu Sâm chậm rãi quay lại, rồi nói:
- Quay lại thôi!
- Quay lại ư?
Tiểu thư kêu lên:
- Địch nhân đã bố trí sẵn, nếu trở lại thì chẳng phải là....
Nàng không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Lưu Sâm hờ hững nói:
- Tuy rằng có rất nhiều phương thức để dò đường ở trên đại thảo nguyên, nhưng tính mạo hiểm quá lớn, chúng ta không đi qua thảo nguyên nữa.
- Không đi thảo nguyên sao?
Nha đầu dường như đã mất đi năng lực suy nghĩ, nàng chỉ hỏi một câu rất thừa thải.
- Không đi qua thảo nguyên thì vẫn có thể đi đường thủy mà!
Lưu Sâm lại mỉm cười, nói:
- Nếu như địch nhân có thể bố trí cơ quan ở dưới đáy Tây Hà, lúc đó tại hạ mới thật sự phục chúng!
Dòng Tây Hà trực tiếp chảy qua địa bàn của Tô Cách Lâm đại công. Nếu thuận dòng xuôi thuyền thì khá chậm, nhưng tính an toàn cũng cao hơn nhiều.
Tiểu thư nghe vậy thì gật đầu lia lịa:
- Tốt lắm, vậy thì đi đường thủy! Lục Nhi, chúng ta quay lại đi!
Lục Nhi? Nha đầu kia có tên là Lục Nhi sao? Một cái tên thật kỳ quái, nhưng Lục Nhi đã lên tiếng phản đối:
- Tiểu thư, tiểu tì là...Âu Lệ! Lục Nhi chỉ là tên gọi ở nhà thôi....
Vừa nói, nàng vừa khẽ liếc Lưu Sâm, còn khuôn mặt thì đỏ bừng lên.
Vậy là ý gì? Là nàng muốn nói tên của mình cho hắn biết sao? Lưu Sâm mỉm cười nói;
- Tên đó nghe cũng không tệ! Tiểu thư, còn ngươi tên gì?
- Tên của tiểu thư không thể nói cho ngươi biết....
Nha đầu cướp lời:
- Tại sao ngươi có cái tên lạ như vậy? Đóa hoa Na Trát ở trong rừng, ngươi ở trong rừng à?
- Không phải, chỉ là ta....tính cách của ta có chút cổ quái thôi, cũng giống như hoa Na Trát vậy, ít như vậy đó.
Trong đầu Lưu Sâm bỗng thấy xuất hiện một nữ Tinh Linh mỹ lệ. Nàng chính là Cách Lạp Lạp. Cái tên đó của hắn là xuất phát từ linh cảm của nàng.
Tiểu thư hơi cúi đầu, nói:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao. Tên của ta là Khải Sắt Lâm!
Hay thật, nha đầu và tiểu thư trái hẳn nhau. Nha đầu không tiết lộ tên của tiểu thư, còn tiểu thư thì tự mình nói ra.
Thế rồi ba người bỏ lại xe ngựa, mỗi người đều nhảy lên lưng bạch lộc rồi chạy trở về đường cũ. Ở phía trước đã trông thấy bến đò. Có mấy thanh niên ở xa xa vừa nhìn thấy họ thì vội vàng lủi đi mất. Họ đúng là những tên đào binh lúc nãy rồi.
- Đám người đó....đám người đó đúng là không có nghĩa khí mà!
Nha đầu lên tiếng bình luận:
- Trừ ngươi ra!
- Đa tạ!
Lưu Sâm tiến nhanh về phía trước, tới bên một chiếc thuyền nhỏ rồi hỏi:
- Chúng ta mua chiếc thuyền nhỏ này, mười kim tệ! Ngoài ra còn tặng cho ngươi ba thớt bạch lộc kia luôn.
Lão chủ thuyền nghe vậy thì trợn mắt há miệng, cọng cỏ non đang ngậm ở trong miệng cũng bị cắn đứt làm hai và rơi xuống đất. Mười kim tệ và ba thớt bạch lộc? Ngủ mà cũng có thể phát tài như vậy sao?
Lưu Sâm khẽ nhíu mày:
- Ngươi chê ít à?
Lão chủ thuyền không chờ hắn hỏi lại, lão liền chìa mái chèo ra trước, đồng thời bàn tay còn lại cũng chìa ra để đòi tiền. Giao dịch!
Lưu Sâm mỉm cười gọi:
- Lục Nhi, trả thù lao đi!
Hai vị cô nương đứng sau lưng hắn chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
- Thế nào? Chê giá cao quá à?
- Không phải....
Tiểu thư lên tiếng:
- Trên người chúng ta....không có tiền. Tiền ở trong tay Khoa Ân.....
Tiền ở trong tay Khoa Ân, đương nhiên là đã rơi vào hố sâu rồi. Tương lai có thể sẽ xuất hiện trở lại trên mặt đất, nhưng tất nhiên không phải là bây giờ.
Lưu Sâm thở dài, nói:
- Ài, thôi đành vậy, để ta tự móc tiền! Giúp các ngươi làm việc mà lại còn phải bỏ tiền ra nữa, thật không biết tại sao ta lại chấp nhận mối giao dịch này nữa.
Mười kim tệ giao cho lão chủ thuyền xong, ba người liền xuống thuyền rời bến. Lão chủ thuyền đột nhiên nhảy cẫng lên, sau đó thì bỏ chạy thục mạng.
Lưu Sâm quay đầu lại thắc mắc:
- Có phải lão ta nổi điên rồi không nhỉ?
Tiểu thư mỉm cười, nói:
- Có lẽ lão nghĩ là chúng ta điên rồi mới phải. Ba thớt bạch lộc cộng với mười kim tệ để đối lấy chiếc thuyền cũ nát này.....ta có thể khẳng định, ngươi nhất định không phải là một kẻ biết buôn bán.
Nha đầu lên tiếng phân minh giùm Lưu Sâm:
- Tiểu thư, điều đó không quan trọng, mà quan trọng hơn là....ba thớt bạch lộc đó đã trở thành vô dụng với chúng ta, mà kim tệ cũng không mấy quan trọng. Ta nghĩ....Na Trát Văn Tây làm rất đúng, ngươi....
- Bộ ta trách hắn sao?
Tiểu thư hung hăng trừng mắt nhìn Lục Nhi, rồi nói tiếp:
- Ai cần ngươi biện hộ hả?
Nha đầu đỏ mặt lên, quay sang một bên hỏi:
- Ta giúp ngươi chèo thuyền được không?
Nha đầu này thật có ý tứ. Nàng ta thích hắn thì ai cũng nhìn ra được, hơn nữa nàng ta cũng không hề che giấu.
- Được!
Lưu Sâm trao mái chèo cho nàng rồi nói:
- Mà cũng không cần ngươi chèo, chỉ để thuyền tự xuôi dòng là được rồi. Ta cần suy nghĩ vài chuyện.
Ngồi ở giữa hai nàng, Lưu Sâm đưa mắt đánh giá xung quanh. Con sông này rất rộng, vả lại đáy sông cũng khá sâu, mà dòng nước cũng hơi mạnh. Vậy thì hiển nhiên ở giữa sông không thể nào có cài đặt cơ quan rồi. Nếu như địch nhân muốn sắp đặt cơ quan, vậy họ sẽ chọn địa phương nào? Chiếc thuyền này cũng không có vấn đề, bởi lẽ hắn đã ngẫu nhiên mà chọn, chứ không tính toán trước. Được rồi, vấn đề cần suy nghĩ đã xong. Kết luận là truớc mắt không có nguy hiểm! Nếu địch nhân muốn ám toán thì chúng chỉ có thể chọn lựa đối mặt với hắn mà thôi.
Vừa nghĩ tới đây, trên mặt Lưu Sâm lại hiện ra nụ cười tươi tắn. Ở sau lưng nhất định đang có ánh mắt nóng bỏng của nha đầu đang dõi nhìn hắn, Lưu Sâm lười không muốn để ý tới điều đó. Ở trước mặt của hắn cũng có một đôi mắt, mà đôi mắt này cũng đang dán chặt lên người hắn, dường như đang muốn tìm tòi điều gì đó, nhưng khi thấy hắn nhìn lại mình, thì đôi mắt kia liền quay ra nhìn nước sông. Hiện tại những điểm tàn nhang ở trên mặt nàng cũng dần dần biến mất. Dưới ánh dương quang, khuôn mặt của nàng cũng có nét ửng hồng.
- Khải Sắt Lâm tiểu thư, tại sao người của Động Tinh tộc lại muốn giết ngươi?
Hắn vốn đã có đáp án cho câu hỏi này, nhưng nếu không hỏi vậy thì lại không phù hợp, rất dễ khiến người ta sinh nghi.
- Bởi vì....
Phía sau chợt có thanh âm vang lên, rõ ràng là của nha đầu lắm miệng kia rồi, nhưng lần này tiểu thư lại không cho nàng ta nói chuyện. Nàng chỉ đằng hắng một cái, tiểu nha đầu kia liền im tiếng ngay, sau đó tiểu thư mới từ tốn nói:
- Nghe họ nói...chúng ta đã giết hai nhi tử của tộc trưởng của họ, vì vậy nên mới giết ta để trả thù. Thế nhưng, tệ gia gia đã từng nói, nhi tử của tộc trưởng của họ không phải do chúng ta giết!
Lưu Sâm kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là tôn nữ của Tô Cách Lâm đại công sao?
- Đúng vậy!
Tiểu thư cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc:
- Thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết điều đó à?
- Là tôn nữ ruột à?
- Là tôn nữ ruột!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ta chỉ biết ngươi là thân quyến của Tô Cách Lâm đại công, còn những điểm khác thì không biết.
Tiểu thư cũng mỉm cười đáp lại:
- Hiện tại đã biết rồi, ngươi có muốn....tăng mức lương thêm chút nữa không?
Lưu Sâm cười ha hả, nói:
- Không cần! Trái lại, ta còn giảm thấp đi một chút nữa, thậm chí có thể miễn phí luôn cũng không sao!
Tiểu thư há hốc miệng, hỏi:
- Tại sao?
Lưu Sâm cảm khái nói:
- Ngươi nghĩ đi, gặp được tôn nữ của đại công là một chuyện may mắn tới cỡ nào? Ta có thể làm vệ sĩ cho tiểu thư một lần thì đó cũng là cơ duyên khó gặp rồi, vậy còn nói chi tới tiền nong chứ? Nói tới tiền thì thật là dung tục làm sao, đúng không?
Tiểu thư phì cười:
- Vậy tốt lắm, một kim tệ cũng không cho ngươi nữa!
- Không thưởng cho cũng không sao, chỉ cần sau đó thấy ngươi cười một cái thì đó đã là phần thưởng lớn nhất rồi!
Tiểu thư nghe vậy thì mặt đỏ lên như gấc, ánh mắt ướt át của nàng cũng tăng thêm ba phần quyến rũ. Loại thần thái này vừa hiển lộ thì Lưu Sâm liền ngây người ra. Với thần thái đó, khuôn mặt bình thường của nàng bỗng nhiên có thêm vài phần xinh đẹp! Và nó cũng khiến cho hắn trở nên cảnh giác hơn, thế là thế nào? Dường như là quyến rũ hắn à? Một vị cô nương có nhan sắc tầm thường đang muốn quyến rũ hắn sao?
Ở phía sau không có thanh âm của nha đầu. Thật là kỳ quái! Lưu Sâm quay đầu lại, nha đầu kia không hề nhìn bọn hắn, mà chỉ tiếp tục chèo thuyền. Chiếc thuyền này vốn không cần nàng ta chèo, nhưng nàng ta vẫn cứ chèo, chèo một cách máy móc. Sắc mặt tương đối trắng bệch, dường như nàng ta có điểm ganh tỵ thì phải!
Chẳng lẽ mình có mỵ lực lớn như vậy sao?
- Âu Lệ, đừng chèo nữa!
Lưu Sâm ôn hòa nói:
- Lại đây ngồi một chút đi.
Vừa nghe hắn gọi, nét tái nhợt ở trên mặt Âu Lệ liền biến mất hẳn, thay vào đó là nét đỏ ửng. Nàng ta nghe lời bước đến ngồi xuống, sau đó lại lên tiếng:
- Na Trát Văn Tây, ăn chút gì không?
Nói xong, nàng ta thò tay vào chiếc túi nhỏ, trong túi có thịt khô. Trước tiên là đưa cho tiểu thư một miếng thịt, sau đó mới đưa tới trước mặt hắn rồi nói:
- Đây....là đích tay ta làm đấy!
Lưu Sâm cắn một miếng rồi khen:
- Không tệ, tay nghề của ngươi cũng rất khá!
Trên dòng sông, chiếc thuyền lặng lẽ lướt đi. Hai bên bờ đều là đại thảo nguyên. Thảo nguyên sớm đã không còn dáng vẻ ban đầu của nó. Lúc này đã bắt đầu có vài ngọn núi, một ít quái thạch, và cả một ít cây cối cao lớn. Mặt trời ngã về hướng tây, bóng đêm cũng dần phủ xuống. Dưới ánh trời chiều, đôi mắt của hai nữ hài rất sáng, Lưu Sâm cảm thán nói:
- Có thể cùng nhị vị cô nương ngắm mặt trời lặn quả thật là dịp may muôn thuở. Hai người xem kìa, vầng thái dương đó đẹp biết bao!
Sắc mặt của nhị vị cô nương cũng thay đổi, khuôn mặt của họ đều đỏ ửng, chẳng khác nào vầng thái dương sắp lặn vậy. Có lẽ đây chính là thời khắc xinh đẹp nhất trong đời họ cũng nên.
Rốt cuộc bóng đêm cũng hoàn toàn buông xuống, trên mặt sông đều đen kịt, nhưng không ai trong ba người họ lên tiếng đề nghị vào boong thuyền. Tuy đây chỉ là một chiếc thuyền nhỏ, nhưng vẫn có boong thuyền, nó chỉ cách bên ngoài một tấm rèm cửa thôi.