Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 137: Bảo Đảm An Toàn

Bách Biến Tiêu Hồn

137 Chương 137: Bảo Đảm An Toàn

Cửa thành.

Lưu Sâm nhắm hai mắt lại. Hắn có cảm giác như mình là cái đầu heo bị người khiêng đi vậy. Sau khi tiến vào đại công phủ, hắn có cảm giác năng lượng trong cơ thể rốt cuộc cũng đã trở về. Một canh giờ vừa qua thật là khó chịu đựng. Một khi năng lượng trở về rồi, đầu óc của hắn liền được thanh tỉnh ngay. Mặc kệ nói thế nào, hắn đã có cơ hội. Chỉ cần trong một canh giờ đó mà không có gặp chuyện bất hạnh nào, vậy thì hắn vẫn có cơ hội!

Ở trước mặt xuất hiện một lão giả, bên cạnh lão có rất nhiều vệ sĩ. Lúc này lão đang ngước nhìn bầu trời ở xa xa, khi nghe được tiếng bước chân thì liền quay đầu lại. Lưu Sâm có cảm giác rất kỳ quái, lão giả này có phần tương tự giống như gia gia của mình vậy.

- Đại công!

Mọi người dừng lại, rồi cùng lúc khom mình chào lão.

Thì ra lão là Tô Cách Lâm đại công, dáng người cao gầy, đôi mắt lóe tinh quang. Hễ mỗi khi lão quét mắt nhìn ai thì người đó sẽ không cảm thấy thoải mái chút nào, nhưng khi lão quét mắt về phía Lưu Sâm thì hắn lại cảm thấy trong ánh mắt đó có hàm ẩn nét cười cười.

- Người trẻ tuổi, ngươi đã cứu tính mạng tôn nữ của ta, vậy nếu ngươi muốn điều gì thì cứ nói đi.

Trực tiếp như vậy à? Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Có thể cho ta mười hai kim tệ được không?

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt. Hắn muốn kim tệ? Nhưng sao lại ít như vậy? Và lại còn có số lẻ nữa.

Tô Cách Lâm đại công khẽ nhíu mày, hỏi:

- Tại sao là mười hai, mà không phải là hai trăm?

Lưu Sâm cười nhẹ:

- Mười đồng kim tệ là tiền ta đã ứng trước, còn hai đồng là do Khoa Ân tiên sinh đã từng đáp ứng như thế!

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, tính mạng của tiểu thư không thể lấy kim tệ mà đánh giá, hắn chỉ thực hiện chức trách của mình mà thôi!

Khải Sắt Lâm mỉm cười rất tươi, mọi người cũng đều bật cười theo. Tiếng cười vang dội đến nỗi làm rung động cả mái nhà. Lưu Sâm cũng cười hùa với họ, cười thật là vô tội!

- Có ý tứ, rất có ý tứ!

Tô Cách Lâm đại công cười nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi là người của phương nào?

Lưu Sâm kêu lên:

- Lệ Nhã, ngươi có thể trả lời thay ta vấn đề này đấy!

Lệ Nhã tiến lên vài bước rồi thì thầm vào tai gia gia của mình một lúc, sau đó chỉ thấy gia gia liên tục gật đầu, rồi nói:

- Tốt, thiếu chủ A Khắc Lưu Tư của Phong Thần đảo, bằng vào trí tuệ và dũng khí của ngươi, Tô Cách thành sẽ toàn diện hợp tác với Phong Thần đảo! Ngươi có thể chuyển lại những lời này cho gia gia của ngươi!

- Ta có thể sửa lại hai điểm được không?

Lưu Sâm gượng cười, nói:

- Thứ nhất, ta không còn là thiếu chủ của Phong Thần đảo nữa. Thứ hai, nếu như đại công các hạ muốn cùng hợp tác với Phong Thần đảo, vậy ngài có thể phái người đến bổn đảo để thương lượng trực tiếp với tệ gia gia!

- Hay, hay lắm!

Tô Cách Lâm hớn hở đến mức đôi hàng râu mép cũng dựng cả lên, lão nói tiếp:

- Đã lâu ta chưa từng gặp người tuổi trẻ nào lại thẳng thắn như vậy. Lại đây, hãy bày tiệc rượu để ta và khách nhân của mình cùng đón gió nào.

Khải Sắt Lâm nhẹ giọng thưa:

- Gia gia, hắn còn đang bị thương, đừng uống rượu!

- À phải, vậy tốt lắm, hãy đưa hắn tới phòng khách nghỉ ngơi đã!

oooOooo

Rốt cuộc cửa phòng cũng đóng lại, những tiếng động ồn ào ở bên ngoài đều được cách ly, lúc này ba người đang ngồi đối diện với nhau mà cười. Tất nhiên ba người đó là Lệ Nhã, Khải Sắt Lâm và Lưu Sâm.

- A Khắc Lưu Tư, bộ ngươi thật sự không còn là thiếu chủ nữa à?

Lệ Nhã khá quan tâm tới vấn đề này, vì vậy rốt cuộc cũng phải lên tiếng để hỏi.

- Hết rồi!

- Tại sao vậy?

- Tại vì danh tiếng của ta không tốt, nên phải thoái vị nhượng hiền thôi.

Lưu Sâm trả lời một cách thoải mái.

Hai nữ hài nghe vậy thì đều mở to đôi mắt. Bị người ta truất phế chức thiếu chủ như vậy mà hắn vẫn còn cười được sao?

Lưu Sâm hờ hững nói:

- Kỳ thật, tổ chức ám sát đó đã sai rồi. Bọn họ vốn không nên đến giết ta, bởi vì nếu như ta chết ở Tô Cách thành, vậy thì Phong Thần đảo vị tất đã quan tâm đến tính mạng của một kẻ thường dân như ta. Vì vậy mà khả năng Phong Thần đảo toàn diện đối phó với Tô Cách thành cũng không lớn lắm.

Sau một thời gian dài bị ám sát hụt, Lưu Sâm muốn dùng những lời này để chuyển cáo đến đối phương: bản nhân bây giờ không còn là một vị thiếu chủ chạm vào là bỏng tay nữa, và cũng không còn là một đại nhân vật của Phong Thần đảo nữa. Nếu hắn có chết đi thì cũng chẳng quan hệ gì tới ai. Một khi hắn đã mất đi chức vị thiếu chủ, vậy cũng rất có thể sẽ không còn là mục tiêu cho đối phuơng ám sát nữa.

- Đúng rồi, bọn họ sai rồi. Mà lỗi lầm lớn nhất của họ là đã đánh giá ngươi quá thấp.

Lệ Nhã nói:

- Ở học viện, hầu như ai ai cũng đều đánh giá thấp ngươi, nhưng sự thật đã chứng minh cho thấy, tất cả bọn họ đều đã sai. À, sẵn đây hỏi ngươi luôn, tên thích khách kia là người thế nào? Y có thể khiến cho ngươi bị thoát lực tới như vậy, coi bộ ta cũng phải bội phục người có năng lực như thế đấy.

Lưu Sâm mỉm cười hỏi:

- Nếu ta nói hắn là....đại ma pháp sư, ngươi có nghĩ là ta đã tự thổi phồng hay không?

- Không đâu, trái lại ta còn cho rằng ngươi đã khá thẳng thắn đấy.

Lệ Nhã mỉm cười đầy tinh nghịch, nói:

- Nếu ngươi không nói thế, nói không chừng ta sẽ không tin. Bởi vì chỉ có đáp án như vậy thì mới ăn khớp với hoàn cảnh mà thôi.

Tất nhiên là ăn khớp rồi, bởi lẽ đó là vấn đề mà Lưu Sâm đã từng tự hỏi rất nhiều lần rồi.

- Thôi được rồi, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Ta đi sai trù phòng chuẩn bị vài món ăn cho ngươi. Tỷ tỷ, muội đi đây.

Nói xong, Lệ Nhã liền bỏ đi. Lưu Sâm dõi mắt nhìn theo nàng thật lâu.

- Ngươi ngủ một giấc đi.

Lưu Sâm nhẹ gật đầu. Khải Sắt Lâm kéo tấm chăn đắp lên người cho hắn. Lưu Sâm nhắm hai mắt lại. Hắn vẫn chưa quên mình là một kẻ bị thương. Nếu muốn hoạt động trong đêm nay thì tốt nhất nên giả dạng làm một kẻ bị thương, sẽ không ai ngờ một kẻ bị thương lại có thể hoạt động tự do như bình thường được.

Thế nhưng đến khi trời tối, hắn vẫn cảm thấy có vấn đề, mà vấn đề lớn nhất là ở bên ngoài phòng chợt có thêm vài tên vệ sĩ nữa. Trong phòng cũng không khá hơn là bao, ngoài Khải Sắt Lâm vẫn chưa rời khỏi phòng ra, thỉnh thoảng còn có Lệ Nhã lui tới thăm hỏi nữa, vậy là ý gì?

Lệ Nhã giải thích:

- Tổ chức ám sát kia không có chỗ nào là không xuất hiện được, vì vậy mà ở trong tệ phủ, chúng ta phải bảo đảm an toàn cho ngươi.

Ở ngoài tăng cường vệ sĩ là vì bảo đảm an toàn cho hắn, vậy còn nàng ta thường lui tới thăm hỏi là vì để bảo đảm an toàn cho ai? Chẳng lẽ là để đảm bảo an toàn cho tỷ tỷ của mình hay sao?

Bảo đảm an toàn chỉ là một cái cớ. Dưới cái cớ đó, Lưu Sâm không có lấy nửa điểm cơ hội nào.

Có muội muội ở đây, Khải Sắt Lâm dường như cũng không có cơ hội gì cả....

Cũng may rốt cuộc muội muội cũng hết chịu nổi, đành lên tiếng:

- A Khắc Lưu Tư, ngươi nghỉ ngơi đi. Ta cũng đi nghỉ đây!

- Tốt, ngươi cứ đi đi.

- Tỷ tỷ, tỷ cũng đi chứ?

Khải Sắt Lâm khẽ lắc đầu nói:

- Không, tỷ không mệt!

Chẳng lẽ không mệt mà cũng tính ngồi lại đây với hắn suốt đêm sao? Đối với một nữ hài chưa lập gia đình mà nói, ở chung với nam nhân trong một phòng như vậy là có ý gì? Nhưng điều kỳ quái ở đây là, Khải Sắt Lâm thản nhiên mà nói, căn bản là không có chút ý tứ nào cả.

Lệ Nhã bước ra cửa, Lưu Sâm dõi mắt nhìn theo nàng, như có điều suy tư....

Chẳng lẽ hắn còn luyến tiếc sao? Chẳng lẽ hắn muốn đi theo nàng à? Tất nhiên là hắn không thể nào đi theo Lệ Nhã. Thân thể của Lệ Nhã vừa khuất sau cánh cửa, nàng không đi về phía bóng tối, chẳng lẽ ở phía trước là khuê phòng của nàng sao? Không phải, đó chỉ là một gian phòng rất lớn.

Lệ Nhã đưa mắt nhìn vào một góc tối rồi cất tiếng hỏi:

- Mọi người tới đủ chưa?

Từ trong bóng tối chợt có thanh âm đáp lại lời nàng:

- Mọi người đang chờ tiểu thư!

Cửa phòng lặng lẽ được mở ra, để lộ một thông đạo thật dài đi sâu vào trong. Đi hết thông đạo thì ở phía trước lại xuất hiện một cánh cửa nhỏ, Lệ Nhã bước vào trong, cánh cửa nhỏ liền khép lại như cũ.

Ba người ở trong căn phòng nhỏ cùng lúc quay lại. Một người là Tô Cách Lâm đại công, một người còn già hơn Tô Cách Lâm tới ba phần, và người còn lại là một trung niên nhân.

Lệ Nhã khom người chào:

- Gia gia, phụ thân, Tát Bố tiên sinh!

Trung niên nhân chậm rãi hỏi:

- Hắn sao rồi?

- Hồi bẩm phụ thân, hắn đang nghỉ ngơi. Tuyệt sẽ không ra ngoài.

- Được rồi, bây giờ bắt đầu buổi hội nghị đặc biệt của chúng ta.

Tô Cách Lâm ngồi xuống chiếc ghế ở trung tâm, rồi nói:

- Lệ Nhã, trước tiên hãy nói về lý do của ngươi.....

Tại buổi mật nghị này, cả Lệ Nhã cũng có thể tham gia, quả thật là ngoài ý liệu của người ta, bởi lẽ đây là buổi mật nghị cao tầng của đại công phủ.

oooOooo

Trời càng lúc càng khuya dần, những vì sao cũng bắt đầu ló dạng. Ở trong phòng khách, ánh sáng của chiếc đèn nhỏ như hạt đậu chiếu không đủ sáng. Khải Sắt Lâm đưa mắt nhìn ra ngoài trời, trong ánh mắt của nàng có tia sợ hãi. Bỗng nhiên có một luồng gió nhẹ thổi qua, nàng hơi rụt cổ lại, sau đó lại nhẹ nhàng kéo lại chăn đắp lên người hắn.

- Ngươi lạnh không?

Một thanh âm ấm cúng chợt vang lên.

Khải Sắt Lâm mỉm cười đáp:

- Không lạnh, ngươi khá hơn chút nào chưa?

- Khá rồi!

Giữa đêm khuya mà được một nữ hài ân cần chăm sóc, trong lòng Lưu Sâm dấy lên một cảm giác ấm áp.

- Có thể ngồi dậy được không?

- Để ta thử xem!

Lưu Sâm vừa nói, vừa chậm rãi ngồi dậy.

- Hừng đông sáng mai, ta....ta sẽ tiễn ngươi lên đường!

Khải Sắt Lâm nhẹ giọng thốt:

- Ta biết ngươi đã sớm muốn rời khỏi đây.

Lưu Sâm nghe vậy thì hơi sửng sốt, sự thay đổi của nàng có vẻ hơi gấp gáp, bởi lẽ ban đầu thì nàng đã dùng đủ mọi cách để giữ hắn lại, nhưng bây giờ lại muốn đuổi hắn đi. Sự thay đổi đó đã bắt đầu từ khi nào chứ? Có phải là từ lúc nàng biết hắn là A Khắc Lưu Tư hay không?

Lưu Sâm cười khổ, nói:

- Hễ sau khi biết ta là A Khắc Lưu Tư thì bất luận là nữ hài nào cũng đều sợ ta. Ngươi cũng không ngoại lệ, đúng không?

- Đúng vậy, ta rất sợ!

Khải Sắt Lâm dời ánh mắt về phía cửa sổ.

Lưu Sâm hờ hửng nói:

- Ngươi có thể về phòng nghỉ ngơi được rồi. Ngày mai ta sẽ ly khai, không cần ngươi tiễn.

- Không!

Khải Sắt Lâm kiên quyết nói:

- Ngày hôm nay ta sẽ không rời khỏi đây. Sáng mai ta sẽ tiễn ngươi lên đường. Điều này không có liên quan đến lai lịch của ngươi, mà chỉ là nguyên tắc cư xử của ta thôi.

- Vậy thì cứ tự nhiên!

Lưu Sâm nhắm mắt lại, rồi nói tiếp:

- Sẵn đây nói luôn, tối nay ngươi cũng không cần sợ, bởi vì ta là một người bệnh, mà đã là người bệnh thì dù là chuyện tốt hay chuyện xấu gì cũng không làm được.

Khải Sắt Lâm nhìn chằm chằm vào mặt hắn thật lâu, nếu như lúc này Lưu Sâm mở mắt ra, hắn nhất định sẽ phát hiện ở trong ánh mắt của nàng tuyệt đối không có vẻ tuyệt tình, mà trái lại, ánh mắt đó tràn ngập vẻ quyến luyến, tràn ngập nhu tình. Ánh mắt của nàng cứ si ngốc mà nhìn hắn, dường như muốn ghi nhận tất cả mọi thứ về hắn vào óc não của mình vậy. Nàng đang sợ, nhưng không có ai biết được rốt cuộc là nàng sợ cái gì.

Rốt cuộc nàng cũng chìm vào giấc ngủ, gục vào mép giường mà ngủ. Khi nàng vừa ngủ thì Lưu Sâm lại mở mắt ra, hắn cũng nhìn nàng với một loại biểu tình đầy kỳ quái.

oooOooo

Sáng sớm hôm sau, khi Khải Sắt Lâm tỉnh lại, nàng cũng cảm thấy có phần dị dạng. Trên người nàng lúc này có một tấm chăn lông phủ lên, mà một bàn tay của nàng thì lại đang đặt trong lòng bàn tay của nam nhân đang ngồi gần đó. Lưu Sâm nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng rồi nói:

- Như vầy...thì ngươi không cần sợ nữa!

Khải Sắt Lâm nghe vậy thì đôi mắt long lanh ngấn lệ. "Như vầy thì ngươi sẽ không sợ nữa!" Đúng vậy, khi nàng còn ở trên thuyền, mặc kệ đêm đen có bao nhiêu sương mù, mặc kệ phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần tay của nàng được hắn nắm chặt, vậy thì nàng sẽ không còn sợ gì nữa hết!

- Có thể đứng lên đi lại một chút không?

Khải Sắt Lâm luyến tiếc rút tay mình ra, rồi nhẹ nhàng kéo hắn và nói:

- Chúng ta phải lên đường!

Lưu Sâm không đợi nàng thúc giục thêm, hắn liền nhảy bắn ra khỏi giường. Nhìn thấy cảnh đó, rốt cuộc Khải Sắt Lâm cũng nở nụ cười rất tươi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.