Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ

Bách Biến Tiêu Hồn

131 Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ

Bỗng nhiên, ở trong những bụi cỏ trước mặt có rất nhiều cây nhọn màu đen tuyền từ dưới đất đâm mạnh lên. Lưu Sâm vội giật dây cương để ghìm ngựa lại. Chỉ nghe tiếng ngựa hí dài, đồng thời thân hình của hắn đã bốc thẳng lên không. Khi cả người hắn còn lơ lửng ở trên không thì sắc mặt đã biến đổi, bởi vì hắn đã nghe được những tiếng kêu thảm phát ra từ đồng bọn của mình. Đại thảo nguyên vừa rồi còn rất là tĩnh lặng, không ngờ bây giờ đã hoàn toàn thay đổi cả. Thảm cỏ xanh rờn đã bị một rừng thép đen thay thế, mặt đất ở phía trước đều có trường mâu đâm lên tua tủa, đâm xuyên luôn cả người và ngựa, hiện tại bây giờ chỉ còn vang lên tiếng thở dốc của những chú ngựa chưa tắt thở hẳn, hoặc là tiếng rên đau đớn của những người đang bị thương.

Sắc mặt của tất cả đoàn người đều lập tức thay đổi.

Sự tấn công từ lòng đất vừa rồi không hề có một chút dấu hiệu nào cả. Ngay trong lúc mọi người tưởng rằng mình đang được an toàn nhất thì chúng mới xuất hiện để tấn công họ.

- Cơ quan!

Khoa Ân hét lớn một tiếng, rồi giơ tay ra hiệu cho đoàn người dừng lại.

Đoàn người dừng lại, Mạc Thác quan sát xung quanh một lượt, sau đó hô lớn:

- Không có địch nhân, chỉ có cơ quan thôi. Đúng là đám tiểu quái vật đáng chết!

- Mau rời khỏi nơi đây!

Khoa Ân kêu lên:

- Đội ngũ không cần loạn, đi bên kia!

Dứt lời, lão liền thúc cho bạch lộc tiến về phía đó. Nơi đó là một bãi cỏ yên tĩnh và sạch sẽ, cả một chiếc lá rụng cũng không thấy đâu nữa.

Ba người khác theo sát phía sau lão. Ở đây vẫn còn vang lên những tiếng kêu gào đau đớn rất khó nghe, quả thật không có ai muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.

Lưu Sâm chợt hét lớn:

- Mau trở lại!

Trong nháy mắt, hắn bỗng có cảm giác bãi cỏ kia tuyệt không an toàn. Ở trên thảo nguyên, khắp nơi đều có lá rụng như vậy, duy chỉ có chỗ đó là không hề có lá rụng lưu lại. Điều đó chính là chứng cứ rõ ràng nhất!

Khoa Ân vừa quay đầu lại, lão còn chưa kịp thốt ra lời nào thì đột nhiên bãi cỏ ở dưới chân đã thụt sâu xuống. Ba thớt bạch lộc và một thớt ngựa liền rơi ùm vào trong hố sâu, rồi sau đó chỉ truyền lại mấy tiếng kêu thảm mà thôi. Lưu Sâm chậm rãi thu tay về. Trong lòng hắn chợt dấy lên một nỗi sợ hãi vô cùng, hiện tại bãi cỏ lúc nãy cũng phục hồi lại nguyên dạng, nó từ dưới hố sâu mà thăng lên. Dường như đây không phải là một bãi cỏ, mà là cánh cửa để tiến vào địa ngục vậy. Sau khi nghênh tiếp khách nhân xong, nó lại đóng trở lại như trước, vô thanh vô tức. "Cánh cửa" này rộng đến năm, sáu trượng, và rất kín kẽ, không hề có một dấu vết cho thấy có gì khác thường cả.

Ngay cả thanh âm ở bên trong cũng không nghe thấy được!

- Khoa Ân!

Từ trong thùng xe chợt có một nữ hài nhảy ra ngoài. Chính là tiểu thư. Lúc này sắc mặt của nàng đã trắng bệch và đã mất đi dáng vẻ ung dung vốn có của mình.

- Ta.....ta....không đi nữa!

Một gã kiếm sư đột nhiên kéo dây cương cho ngựa quay đầu trở lại, sau đó thì gã thúc ngựa chạy thẳng một mạch. Chỉ trong nửa khắc mà đã chạy đi xa tới hơn năm trượng.

- Đồ nhát gan, trở lại mau!

Mạc Thác giương trường cung lên, mũi tên dài đã lắp sẵn vào cung, sau đó quát lớn:

- Mau trở lại, nếu không....ta sẽ giết ngươi!

Lần này thì gã kiếm sư kia lại có lá gan rất lớn, gã hoàn toàn bỏ ngoài tai lời đe dọa của Mạc Thác, mà chạy đi rất nhanh. Chỉ thấy Mạc Thác buông tay, mũi trường tiễn run nhẹ lên rồi rời khỏi cung. Y vừa quay đi thì sắc mặt lập tức thay đổi ngay, bởi vì ba, bốn gã vệ sĩ khác cũng cùng lúc xoay người và đang chuẩn bị bỏ chạy luôn.

Phương thức tấn công một cách vô tung vô ảnh thật khó lường, người ta không thể đoán biết được bước nguy cơ tiếp theo sẽ nằm ở đâu. Cơ quan của đám Động Tinh được bố trí thật là tinh diệu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã giết chết bảy, tám người rồi. Những giọt máu tươi còn đọng lại ở trên rừng mâu kia đều đang nói cho mọi người biết nguy cơ đang rình rập họ. Khi họ đến ứng tuyển, mục đích chỉ là vì hai đồng kim tệ, đương nhiên cái giá đó không đáng để họ đi tìm chết rồi.

- Không được đi!

Mạc Thác quát lớn:

- Mỗi người năm đồng kim tệ. Không, mười đồng! Mười đồng kim tệ!

Giá cao thật! Nhưng tiếc rằng mười đồng kim tệ đó cũng không giữ được người. Chỉ nửa khắc sau thì hơn mười tên vệ sĩ đã bỏ chạy hết, chỉ còn lại có sáu người trơ trọi đứng trên cỏ. Ba vị chủ chân, ba vị khách nhân! Ngoài Lưu Sâm ra, còn hai gã vệ sĩ đã ghi danh sau cùng, và cả hai đều là kiếm sư cấp ba. Người tới trước bỏ chạy trước, người tới sau lại không bỏ đi, quả thật là nực cười!

Mạc Thác trầm mặt xuống, nói:

- Tiểu thư, chúng ta....chúng ta hãy trở lại rồi tính sau thôi....

Hơn hai mươi người vừa gặp hiểm cảnh, cả cái bóng của địch nhân cũng không thấy đâu, giờ cũng chỉ còn lại có sáu người. Loại kết cuộc ly kỳ thế này đã khiến cho y có một nỗi sợ thật lớn.

Sắc mặt của tiểu thư đương nhiên cũng thay đổi, điểm tàn nhang ở trên mặt nàng lại càng hiện rõ hơn. Tiểu nha đầu ở kế bên liền giật giật tay áo của tiểu thư rồi nói:

- Tiểu thư, quay lại đi, ở đây thật là đáng sợ....

- Nhưng mà....quay lại rồi thì thế nào?

Tiểu thư nhỏ nhẹ lên tiếng. Đây là lần đầu nàng mở miệng, thanh âm rất nhu hòa. Nàng nói tiếp:

- Có thể nào địch nhân cũng bày kế ở Uy Nhĩ thành hay không? Đám Động Tinh này thật là đáng sợ!

Sự thật đó không cần nàng nói thì Lưu Sâm cũng đã ý thức được Động Tinh đáng sợ tới cỡ nào. Lúc trước, hắn đã đánh một trận thật là thống khoái. Lúc bấy giờ hắn có chút coi thường đám tiểu quái vật kia, nhưng hiện tại xem ra chẳng qua là nhờ vào tác dụng của phương thức đặc biệt mà hắn đã sử dụng mà thôi. Nếu như hắn tiến vào sào huyệt của chúng bằng đường bộ, e rằng hắn đã khó tránh được bẫy rập trùng trùng của Động Tinh rồi.

- Động Tinh sẽ không bày kế ở Uy Nhĩ thành! Chí ít thì...trước mắt vẫn chưa có!

Bỗng nhiên gã kiếm sư ở bên cạnh Lưu Sâm lên tiếng.

Mạc Thác nhíu mày hỏi:

- Tại sao?

Y rất kính trọng đối với ba gã vệ sĩ còn lại này, bởi vì những kẻ khác đã bỏ chạy hết, nhưng còn ba người họ thì vẫn chưa bỏ chạy.

- Bởi vì.....

Tay của gã chợt rung lên, "xoẹt" một tiếng vang lên, thanh trường kiếm của gã đã lướt nhanh qua yết hầu của Mạc Thác rồi....

Lưu Sâm thấy vậy thì cả kinh. Hắn kinh hãi là vì hai gã vệ sĩ kia đột nhiên triển khai tấn công. Thì ra chúng cũng là địch nhân.

Hắn là người thứ nhất kinh hãi, đương nhiên còn có người thứ hai, mà người thứ hai lại chính là tiểu thư. Lưu Sâm sớm đã biết Mạc Thác là một kiếm sư cấp hai. Khi một kiếm sư cấp hai bị một kiếm sư cấp ba tập kích bất ngờ, hiển nhiên sẽ khó tránh khỏi giật mình kinh sợ, nhưng quyết không thể nào bị một chiêu mà mất mạng ngay. Vậy mà điều đó đã xảy ra, dưới đường kiếm của gã kiếm sư kia, chiếc đầu của Mạc Thác liền bị bay lên cao thật cao.

Không phải Mạc Thác không có phòng bị, ít ra thì y đã rút trường kiếm ra nhanh như chớp. Tốc độ phản ứng của y quả rất xứng với tu vi cấp hai của mình, nhưng trường kiếm của y vừa giơ lên thì tốc độ rút kiếm của kẻ tập kích cũng đột nhiên gia tăng ít nhất là gấp hai lần. "Xoẹt" một tiếng gọn lỏn, gã vẫn cắt lấy chiếc đầu của Mạc Thác rất nhanh lẹ.

Hai người vừa kinh hãi xong thì lại đến phiên kẻ thứ ba. Lúc này ở bên phải của Lưu Sâm chợt có tiếng gió sắc nhọn thổi tới, rõ ràng là tiếng gió được phát ra từ gã kiếm sư ở bên trái.

Thân hình Lưu Sâm khẽ động, hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tiểu thư và nha đầu, đồng thời giang rộng hai tay, mặt đối mặt với gã kiếm sư vừa giết được Mạc Thác. Lúc này ở bên tai hắn chợt nghe hai tiếng hét thảm vang lên, thì ra là do tiểu thư và nha đầu phát ra. Tiếng thét của hai nàng thiếu chút nữa đã phá vỡ màng nhĩ của hắn rồi.

Một đạo hàn quang xẹt qua lưng ngựa của Lưu Sâm, nhưng sau đó thì tên kia chợt ngây người ra. Lúc này ở trên lưng ngựa không còn ai nữa, không ngờ đồng bọn của gã tập kích kiếm sư cấp hai mà đắc thủ, còn gã chỉ tập kích một tên ma pháp sư cấp bốn thì lại thất bại. Vậy cũng được sao?

- Các ngươi cũng là sát thủ?

Lưu Sâm lạnh lùng cất tiếng hỏi gã kiếm sư đang đứng trước mặt.

- Đúng vậy!

Máu tươi ở trên kiếm của gã vẫn chậm rãi nhỏ xuống đất, trong mắt gã cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc đó cũng không nhiều lắm, bởi lẽ tốc độ của Phong hệ ma pháp sư vốn tương đối nhanh, và thân thủ cũng khá nhẹ nhàng.

- Các ngươi cũng không phải là kiếm sư cấp ba?

- Ai nói không phải?

Gã cất tiếng cười dài, rồi nói tiếp:

- Hai mươi năm trước, chúng ta đã từng là cấp ba!

Gã kiếm sư thứ hai xen lời:

- Hiện tại cũng chỉ mới đạt tới cấp một thôi! Tiến bộ khá chậm, thật là xấu hổ!

Ngữ khí của gã tuyệt không có vẻ xấu hổ chút nào, trái lại còn có phần ngạo mạn nữa. Vị cô nương ở sau lưng Lưu Sâm nghe vậy thì run lên nhè nhẹ. Hai gã kiếm sư cấp một đã che giấu thực lực mà tàng ẩn bên cạnh nàng, giờ chỉ còn lại một vệ sĩ ma pháp sư cấp bốn để bảo vệ hai nàng, vô luận hai nàng có lạc quan tới đâu đi nữa thì đầu của hai nàng cũng không thể ở lại trên cổ quá lâu rồi....

- Kiếm sư cấp một, thật là hiếm có!

Lưu Sâm nói:

- Kiếm sư cấp một mà cũng chịu sự sai phái của đám tiểu quái vật kia hay sao? Bọn chúng quả thật là có bản lãnh cao vậy sao?

- Bản lãnh cũng không tệ, ít ra thì hai thanh kiếm này cũng không tệ!

Những giọt máu đọng lại trên thân kiếm vẫn không ngừng chảy xuống, trông chúng trong suốt lấp lánh như tuyết trong gương vậy, do đó mà chủ nhân của thanh kiếm nọ có lý do để tự mãn. Gã nói tiếp:

- Tiểu tử, vận khí của ngươi không tốt lắm. Hãy lên đường đi thôi!

Thanh trường kiếm ở trong tay hai gã chính là những món lợi khí do người của Động Tinh tộc tặng cho họ. Gã chậm rãi giơ kiếm lên và nhắm thẳng vào Lưu Sâm.

Lưu Sâm khoác tay, rồi nói:

- Chờ một chút, ta muốn hỏi tiểu thư một câu.

- Ta....ta.....

Tiểu thư ấp úng mãi mà không thốt ra thành lời. Nàng và nha đầu ôm chặt lấy nhau mà run cầm cập.

- Ta muốn hỏi tiểu thư, trong nhiệm vụ của ta không tính cả việc giết kiếm sư cấp một khó khăn như vậy. Nếu như....nếu như ta giết được họ, vậy ngươi định sẽ cho ta bao nhiêu kim tệ?

Mọi người nghe hắn hỏi vậy thì đều mở to hai mắt.

- Tiểu tử, đi chết đi...

Một thanh trường kiếm phát ra quang mang sáng lòa rồi bỗng nhiên chém tới, nhưng Lưu Sâm chỉ cười dài một tiếng rồi hoàn toàn biến mất. Trường kiếm chém vào tàn ảnh của hắn, hai gã kiếm sư song song bất động. Lưu Sâm chậm rãi thu ngón tay đang điểm vào trán của một gã kiếm sư lại. Hắn thu tay rất cẩn thận, còn miệng thì lầm bầm thốt:

- Ta sợ các ngươi sẽ còn tiến bộ nữa, nếu như một hơi nhảy lên tới mấy cấp thì e rằng sau này ta sẽ không phải là đối thủ của các ngươi nữa rồi. May mà các ngươi cũng nói thật, tu vi của các ngươi đúng là cấp một!

- A.....

Hai tiếng kêu đầy kinh ngạc cùng lúc vang lên. Hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Sâm, tựa như đang nhìn thấy đóa hoa Na Trát nở rộ ở trong rừng vậy.

- Tiểu thư!

Lưu Sâm mỉm cười tiến đến gần, rồi nói:

- Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, kết quả suy nghĩ của người thế nào? Ta xin nói rõ trước, nếu dưới một trăm kim tệ thì không cần đàm phán nữa!

- Ngươi....ngươi đưa ta trở về, ta sẽ cho ngươi....cho ngươi hai trăm kim tệ, hoặc ba trăm cũng được!

Tiểu thư thở dốc một hơi, có lẽ trong thời khắc này là lúc mà nàng xinh đẹp nhất, bởi vì khi nàng đỏ mặt lên, mấy điểm tàn nhang ở trên mặt nàng cũng nhìn không thấy nữa.

Lưu Sâm mỉm cười, nói:

- Giao dịch!

Hai nữ hài cũng cười, tất cả thủ hạ của hai nàng bị chết, hoặc biến mất dưới lòng đất. Đáng lẽ họ không thể nào cười nổi mới phải, nhưng họ vẫn mỉm cười, hoặc giả có lẽ nụ cười của Lưu Sâm có rất nhiều sức hút, vì vậy mà hai nàng cũng không còn quan tâm tới sự sinh tử của các thủ hạ của mình nữa.

- Bây giờ chúng ta đi tiếp thế nào đây?

Nha đầu vừa hỏi, đôi mắt vừa không rời khỏi khuôn mặt của Lưu Sâm. Dường như có sợi dây vô tình nào đó dẫn dắt, lúc này hắn mới lộ ra toàn bộ khuôn mặt của mình, một khuôn mặt khá anh tuấn.

- Điều này cần phải được an bày cẩn thận mới được. Sẵn đây hỏi luôn, nhị vị cô nương có phản đối ta dùng bạch lộc và ngựa để làm vài thử nghiệm hay không?

Nói xong, hắn vung tay lên. Một con ngựa ở gần đó liền phóng đi. Con ngựa đó chính là con mà lúc nãy hắn đã cưỡi, mà phương hướng chạy đi của nó cũng chỉ là một phương hướng ngẫu nhiên mà thôi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.