123 Chương 123: Bão Tố
Bên cạnh nàng lại có tiếng hô hoán vang lên:
- Gặp được nàng thật là tốt!
Vưu Nhi nghe vậy thì khuôn mặt đỏ bừng như gấc.
- Mấy ngày nay ta lại càng đặc biệt nhớ tới nàng hơn!
Thanh âm của Lưu Sâm đều đều lọt vào tai, trái tim của Vưu Nhi dường như muốn nhảy luôn ra ngoài. Hắn nhớ nàng? Đặc biệt nhớ tới nàng?
Trời ạ, cảm giác hạnh phúc thật có thể khiến người ta bị khó thở hay sao?
Nhưng hắn lại nói thêm một câu:
- Ta biết chỉ có ngươi mới có thể giúp ta tìm được Giao ngư trăm năm!
Vưu Nhi nắm tay hắn kéo mạnh một cái, đồng thời gia tăng thêm tốc độ lướt sóng. Thì ra hắn chỉ muốn nàng giúp hắn làm việc, chứ không phải như trong tưởng tượng của nàng. Nàng chỉ muốn bật khóc thôi!
Nhân ngư có thể khóc sao? Trong mắt nàng có lệ à?
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Nàng buông tay đi, để ta thử xem sao!
Buông tay? Nếu buông tay hắn ra thì hắn sẽ chìm xuống biển thì sao? Vưu Nhi khẽ liếc hắn đầy hoài nghi.
- Lộ trình xa như vậy, thế nào nàng cũng sẽ bị mệt thôi.
Giọng Lưu Sâm lộ vẻ tốt bụng:
- Để ta thí nghiệm thử xem!
Vưu Nhi buông tay hắn ra, có nàng ở đây, dù hắn có bị chìm xuống nước thì cũng không chìm được, lúc nào cũng có thể kéo hắn lên mặt nước được kia mà. Nhưng ngay sau đó thì nàng đã ngây người ra, bởi vì sau khi nàng buông tay, hắn không hề bị chìm xuống nước, ngược lại cả người còn nổi trên nước, so với lúc nãy lướt đi trong nước còn cao hơn nhiều lắm.
Nhìn nàng trợn to đôi mắt mỹ lệ và khả ái, Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Phong ma pháp!
Đây chỉ là một môn ma pháp rất đơn giản, dùng Phong thuẫn để đỡ cho mình nổi trên nước, chỉ là không hề mang theo lực xoáy tròn mà thôi. Tuy rằng Phong thuẫn của hắn không đủ để hộ thân, nhưng nếu muốn dùng nó để nâng hắn trên không trung thì lại không có vấn đề gì.
Vưu Nhi dùng tay chỉ chỉ về phía trước, ý bảo hắn tiến về phía trước.
Nàng muốn thách thức hắn à? Có lẽ là vậy, nhưng Lưu Sâm cũng đã sớm có ý đó. Phong nguyên tố ở bên ngoài Phong thuẫn lập tức nhẹ nhàng xoáy tròn, giống như động cơ đẩy thuyền vậy. Thế là thân thể hắn liền lướt về phía trước, để lại phía sau rất nhiều bọt nước, so với máy mô tơ của xã hội hiện đại cũng không khác là bao.
Bên cạnh chợt có tiếng vỗ tay vang lên, Lưu Sâm mỉm cười chắp hai tay lại và khẽ lắc nhẹ, tỏ ý đa tạ sự cổ vũ của nàng.
Mỹ nhân ngư phóng mình lên cao một cái, vẽ lên một vòng cung ưu mỹ ở trên không, sau đó thì lại rơi tòm vào biển. Chỉ nửa khắc sau thì nàng lại trồi lên mặt nước, mỉm cười nhìn hắn. Sau đó họ lại tiếp tục hành trình, Lưu Sâm đứng trong tư thế quái dị mà lướt đi trên biển, bên cạnh lại có một mỹ nhân ngư không ngừng nhô lên thụp xuống, hoặc thỉnh thoảng lại tung mình nhảy lên không. Đôi khi nàng cũng tặng cho hắn vài phiền toái nho nhỏ, ví dụ như là làm bắn bọt nước lên mặt hắn, hay là ở phía sau quẫy đuôi tiếp sức cho hắn, giúp hắn gia tăng tốc độ, vv....
Lưu Sâm vui vẻ cười lớn. Dùng phương thức này mà du hành trên biển thì đây mới là lần đầu hắn trải nghiệm thôi. Không có phong hiểm, mà chỉ có lữ trình thư thái và vui vẻ mà thôi.
Sau khi thí nghiệm một lúc lâu, Lưu Sâm bắt đầu từ từ dừng lại. Phong thuẫn ở dưới chân quá yếu đi, tựa như một lớp ny long mỏng vậy. Lúc này đứng ở trên đó đã có phần khó khăn rồi, nhưng dưới sự nỗ lực của hắn, rốt cuộc hắn cũng đứng lại yên ổn trên đó. Bỗng nhiên ở phía sau có một cơn sóng ập tới, khiến cho hắn ngã nhào về phía trước và rơi luôn vào biển. Ngay lúc đó, một cánh tay mềm mại liền chìa ra đỡ lấy thân hình của hắn. Lưu Sâm quơ tay ra sau chụp một cái, không ngờ lại chụp trúng một vật vừa tròn vừa mềm. Hắn theo bản năng mà rụt tay về, còn Vưu Nhi thì đỏ bừng khuôn mặt, nàng vội vàng thụp đầu xuống nước, cả một lúc lâu không thấy trồi đầu lên lại.
Vừa rồi hắn đã chụp trúng vật gì thế nhỉ? Vừa tròn trịa, vừa đầy đặn, chẳng lẽ là ngọc thố của nàng? Đã cách một lớp vẩy mà nàng còn xấu hổ như thế sao? Hay thật!
Rốt cuộc nàng cũng trồi lên mặt nước, nước biển lành lạnh đã rửa sạch nét ngượng ngùng ở trên mặt nàng. Nàng chỉ tay về phía trước, tại đó đang có một lớp sương mù đang kéo tới. Lớp sương mù đó phảng phất như ép tới thật thấp. Dưới áp lực nặng nề của nó, nước biển tựa như đang muốn giẫy giụa giào thét. Có việc xảy ra rồi!
Cánh tay của Lưu Sâm bị mỹ nhân ngư nắm lấy thật chặt, trên mặt của nàng trở thành cực kỳ nghiêm túc.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Vưu Nhi làm một thủ thế, ý bảo hãy cẩn thận!
Lưu Sâm nhíu mày nhìn về phía trước thật lâu, sau đó hỏi:
- Có phải là giông tố không?
Hiện tượng trước mặt hắn trông rất giống giông tố. Điều này sẽ gây khó khăn cho hắn rồi, bởi vì dựa vào tấm Phong thuẫn nhỏ bé của hắn, nếu là lúc sóng yên gió lặng thì còn có thể sử dụng, nhưng nếu gặp phải sóng rền gió dữ thì nó sẽ tiêu tùng ngay, ngay cả một cơn sóng cũng có thể đánh tan Phong thuẫn của hắn nữa mà.
Vưu Nhi gật đầu!
Cuồng phong nổi lên, nước biển bắt đầu rung chuyển. Các ngọn sóng càng lúc càng cao dần. Phong thuẫn ở dưới chân Lưu Sâm cũng bắt đầu bị rã ra từng mảnh, thân thể của hắn cũng trở thành nặng nề hơn. Bỗng nhiên một cánh tay chìa ra rồi ôm lấy hắn. Lưu Sâm chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, rồi sau đó cả người liền vọt qua đầu một ngọn sóng. Sau khi vượt qua một ngọn sóng, hai người thoáng dừng lại một chút, sau đó lại vọt lên lần thứ hai và vượt qua ngọn sóng mới. Mây trên trời tựa như hạ thấp xuống tới đỉnh đầu họ vậy. Bên tai chỉ nghe tiếng đại dương gào thét, khi thân thể bị sóng ụp vào người thì Lưu Sâm có cảm giác đau đớn, nhưng khi lao vọt qua đầu ngọn sóng thì cảm giác đó lại rất mỹ diệu, cảm giác đó cũng tương tự như khi hắn thi triển khinh công mà lướt đi trên đầu các ngọn cây ở trong rừng vậy.....
Thân thể của Vưu Nhi không có khả năng toát mồ hôi, nhưng hô hấp của nàng cũng bắt đầu dồn dập hơn, liên tục phà vào mặt hắn những luồng hương như lan như xạ. Đây quyết không phải là phương thức mà nàng hay dùng để tránh giông bão. Hễ mỗi khi giông bão kéo đến, biện pháp tốt nhất của nàng là lặn xuống biển, bởi vì dù cho giông bão có lớn tới đâu đi nữa, nhưng đáy biển vẫn rất yên tĩnh. Sở dĩ nàng chọn phương thức này chỉ vì một điểm, đó là nàng phải bảo vệ hắn. Nàng có thể tiến vào đáy biển, nhưng hắn lại không được, do đó mà nàng phải liều mạng theo hắn để chiến đấu với sóng dữ.
- Buông ta ra đi!
Lưu Sâm thốt một câu ngắn gọn.
Vưu Nhi lắc đầu, đồng thời còn ôm hắn chặt hơn.
Lưu Sâm ôn hòa nói:
- Ta muốn huấn luyện ma pháp của ta! Đây là cơ hội rất khó có được!
Vưu Nhi vẫn ôm chặt lấy hắn. Huấn luyện ma pháp ư? Ở trên biển mà huấn luyện được ma pháp gì chứ?
Lưu Sâm không nỡ đẩy mạnh nàng ra, nên chỉ đành để mặc cho nàng ôm mình vọt lên vọt xuống, nhảy cho thỏa thích.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng tháo tay nàng ra và hất tung nàng ra xa. Thân hình Vưu Nhi vừa bắn ra xa, tay vừa được trống trải thì liền cảm thấy sợ đại dương ngay. Sợ, là bản năng của vạn vật, thật chẳng khác nhân loại là bao.
Vưu Nhi kinh hãi, lúc này sóng lớn không dễ đùa giỡn chút nào, chúng có sức mạnh vô cùng. Nếu hắn không biết sức nước và tốc độ của nước thì nói không chừng sẽ bị vùi dập tơi tả ở trên biển đấy chứ. Thế rồi nàng vội vàng phóng lên không, chuẩn bị ra tay tiếp sức cho hắn, nhưng lúc này Lưu Sâm đã bật cười ha hả, thân thể xoay chuyển theo thế rất kỳ lạ, vừa tránh được sự tiếp sức của nàng, rồi sau đó xoay người nhảy ra ngoài mấy trượng, đầu ngón chân điểm nhẹ trên đầu ngọn sóng một cái rồi lại bắn vọt người lên. Ở trên không, hắn lướt đi được ba trượng, sau đó lại rơi xuống nước, điểm mũi chân thêm một cái, cả người hắn lại bay vọt lên, dễ dàng như chơi.
Vưu Nhi thấy vậy thì ngây cả người. Đó là ma pháp gì thế này? Ma pháp của đại lục lại thần kỳ như thế sao?
Nàng không biết gì về ma pháp của đại lục, hoặc có thể nói là chỉ hiểu một chút thôi, bởi vì trong lúc các kiếm sư và ma pháp sư vây bắt nàng, họ cũng đã từng dùng ma pháp khá đáng sợ, trong đó kể cả Phong ma pháp. Nhưng ma pháp của chúng nào có đẹp mắt như của hắn vậy, và cũng lại càng không thần kỳ bằng hắn nữa.
Kỳ thật không chỉ có nàng là không hiểu, mà kể cả các ma pháp sư chính quy của đại lục cũng không hiểu được ma pháp trong lúc này của Lưu Sâm là loại ma pháp gì, bởi lẽ nó không hoàn toàn chính xác là ma pháp. Phong ma pháp được lót dưới lòng bàn chân, mỗi lần tiếp xúc với mặt nước thì chỉ cần điều chỉnh thật nhanh để mượn lực mà vọt lên lần thứ hai. Trong khi còn lơ lửng trên không trung, hắn lại dùng ma pháp phụ của Phong ma pháp và năng lượng đặc thù ở trong cơ thể.
Không có một Phong ma pháp sư nào có thể làm được hoàn mỹ giống như hắn trong cơn gầm nộ của đại dương, cho dù là ma đạo sư cũng không thể. Phong võ thuật của họ có thể nhẹ nhàng hơn hắn, và cũng có thể kéo dài thời gian ở trên không lâu hơn hắn, nhưng nếu về lâu về dài, họ nhất định cũng sẽ bị rơi xuống biển mà thôi, mà một khi đã rơi xuống rồi thì lại không thể khiến cho Phong võ thuật lại được nhẹ nhàng khinh linh như trước nữa. Phong ma pháp của Lưu Sâm tuy rằng không mạnh, nhưng hắn chỉ cần thời gian mượn lực cực ngắn thôi, còn khi giữ mình lơ lửng trên không thì lại sử dụng tới năng lượng của bản thân.
Lần thứ nhất vọt mình lên không, Lưu Sâm phải hết sức cẩn thận, bởi vì đại dương ở bên dưới hung hiểm khó lường, hắn không cho phép mình bị thất bại, do đó mà từ đầu tới cuối hắn vẫn giữ lòng cảnh giác ở mức cao độ. Mỗi lần sóng biển ập tới thì hắn đều cảm ứng được, rồi từ từ thích ứng với loại sóng triều dồn dập đánh tới từ nhiều phía, sau đó mới khéo léo duy trì thăng bằng của bản thân, mà nguồn năng lượng trong cơ thế hắn cũng vận chuyển rất nhanh. Trong suốt quá trình vận chuyển đó, nó cũng dần dần trở nên linh hoạt hơn, rồi phối hợp với ma pháp phụ cũng được hoàn mỹ hơn. Đây là cuộc huấn luyện ly kỳ chưa bao giờ có, mà thu hoạch của hắn cũng khổng lồ chưa bao giờ có, thậm chí còn thu hoạch nhiều hơn so với việc chính diện giao phong với vài tên kiếm thánh hay ma đạo nữa.
Đây không phải là khóa huấn luyện kỹ năng mới, mà là khóa huấn luyện sự phối hợp và tính dung hòa của lực lượng toàn thân.
Rồi cứ thế mà hắn dồn hết tâm tư vào việc huấn luyện đó. Đối với sóng to gió dữ, hắn không còn cảm thấy chúng được nữa, mà hắn chỉ quan tâm đến mặt nước, nơi mà mỗi lần hắn sẽ điểm chân xuống, rồi cảm thụ sự biến hóa huyền diệu của mặt nước ở chỗ đó.....
Cuối cùng, sau một lần đáp xuống nước lần nữa, Lưu Sâm chợt cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh. Hắn đưa mắt nhìn sang bên cạnh, không ngờ giông bão đã lặng yên từ bao giờ, mặt nước phẳng lặng như gương, mà trong gương lại có một khuôn mặt mỹ lệ đang tươi cười nhìn hắn.
- Tiểu mỹ nhân!
Lưu Sâm thả mình rơi xuống nước ngay bên cạnh nàng, rồi hỏi:
- Hết giông bão rồi à?
Mỹ nhân ngư gật đầu, trong mắt tràn ngập nét sùng kính. Ở trong đại dương, nàng có thể sùng bái một người của nhân loại thì thật là hiếm có!
Lưu Sâm đưa tay xoa xoa bụng, nói:
- A, đói bụng rồi! Có thể giúp ta nấu cơm được không?
Ở giữa đại dương mênh mông mà muốn thổi lửa nấu cơm sao? Thật có chuyện hoang đường như vậy à? Vưu Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.
Lưu Sâm giải thích:
- Ngươi giúp ta bắt vài con cá, ta ăn sống cũng được!
Tại sao lại đói bụng dữ như thế nhỉ? Lưu Sâm ngẩng đầu nhìn trời, vầng thái dương ở xa xa nơi chân trời đang từ từ lặn xuống thấp. Trời ạ, cơn giông bão này kéo dài lâu như vậy sao? Gần cả nửa ngày à? Thời gian nửa ngày đó mà hai chân hắn lại không hề chạm đất hay vật cứng nào sao?
Điều này quả thật đã khiến cho hắn kinh sợ. Công lực trước mắt của hắn vẫn còn giới hạn, chính hắn cũng phải thừa nhận là nó còn cạn lắm kia mà.
Ấy vậy mà trong lúc công lực nông cạn, hắn có thể nhảy lên nhảy xuống trong không gian suốt nửa ngày trời. Nếu như công lực mà tiến bộ hơn nữa, vậy có thể nào phi thân trên không mà không rơi xuống hay không? Vừa nghĩ tới đây, hắn cảm thấy rất hưng phấn.
Nữ hài ở bên cạnh hắn không hề tỏ ra hưng phấn, thế là hắn lại thấy mất hứng.
- Sao vậy? Trong biển không bắt được cá à?
Tiểu mỹ nhân lắc đầu!
Lưu Sâm nhìn chằm chằm vào nàng thật lâu. Rốt cuộc hắn hiểu ra vấn đề, liền nói:
- À, xin lỗi, ta đã quên....quên nàng là một mỹ nhân....ngư. Cá là đồng loại của nàng, vậy tại sao ta lại muốn nàng bắt chúng cho ta ăn được nhỉ? Ừm, không ăn nữa!
Tiểu mỹ nhân nghe vậy thì trong ánh mắt lóe lên những tia nhìn rất kỳ quái, dường như có điểm vui mừng, nhưng lại cũng có chút điểm bi ai. Nhìn ánh mắt phức tạp đó của nàng, Lưu Sâm thở dài:
- Ài, tại sao ta lại xem nàng như một người thường nhỉ?
Vưu Nhi quay mặt nhìn ra phía chân trời, lặng lẽ ngắm ánh hoàng hôn một lúc thật lâu.