Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 120: Trục Xuất

Bách Biến Tiêu Hồn

120 Chương 120: Trục Xuất

Thanh âm của gã còn chưa dứt thì thân ảnh của Lưu Sâm đã nhoáng lên, bàn tay của hắn chỉ bật lên một tiếng nhỏ, vậy là tên hán tử kia đã ngã người ra sau. Lưu Sâm chỉ xoay tròn thân hình một cái rồi lại đáp trở xuống tảng đá ngầm lúc nãy, tay hắn nhẹ nhàng đưa ra tiếp lấy Bối Ty, thanh âm lạnh lẽo vang lên:

- Ngươi là kẻ nào mà lại dám khiêu khích bổn thiếu chủ?

Sắc mặt A Nhĩ Thác đại biến, bên cạnh gã được phòng vệ nghiêm mật, nhưng thiếu chủ vừa ra tay thì đã giết ngay gã cầm cờ lệnh chỉ huy Long Quy đang đứng sát bên cạnh gã rồi, mà trong khi đó lại không ai có thể ngăn trở được hắn cả.

Đó là sự uy hiếp của võ lực, đủ để khiến cho A Nhĩ Thác nảy sinh cảnh giác, nhưng không đủ gây uy hiếp đến những kẻ chỉ huy còn lại ở trên lưng hơn trăm con Long Quy kia. Mấy chục lá cờ màu lam lập tức được giơ lên, nhất thời đại dương dấy động sóng to gió lớn, rõ ràng một trường tàn sát thảm liệt sắp sửa xảy ra trong chớp mắt rồi đây.

- Tất cả....dừng lại....cho ta!

Từ ngoài khơi xa xa chợt có thanh âm vọng đến. Mọi người cùng lúc ngẩng đầu lên, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về một điểm, nơi đó có một con Long Quy to lớn đang lướt sóng bơi tới. Lưu Sâm thở dài một hơi, thốt:

- Phụ thân, lão nhân gia tới thật quá đúng lúc, hay lắm!

Tiếng thở dài không thể truyền đi xa, nhưng tốc độ của Long Quy quả thật không tầm thường. Chỉ trong nửa khắc thì đã cập bờ, trên lưng Long Quy có một vị trung niên đứng thẳng, đôi mày nhíu chặt.

- Nhị đảo chủ!

Mọi người đều khom lưng thi lễ.

A Nhĩ Thác hơi khom người, rồi thưa:

- Phụ thân! Hài nhi phụng lệnh gia gia tiểu trừ Hắc Lưu đảo đại nghịch bất đạo, nhưng A Khắc Lưu Tư lại ngang ngược ngăn cản, giúp cho kẻ địch đả thương bốn con Long Quy, khiến cho mấy chục chiến sĩ của Phong Thần đảo bị táng thân trong biển, và lại còn giết...Cát Nhĩ!

- Được rồi!

Phụ thân khoác tay, nói:

- Ta thừa lệnh gia gia của ngươi....hủy bỏ mệnh lệnh hủy diệt Hắc Lưu đảo!

Lời đó vừa thốt ra thì thân thể của Bối Ty chợt trở nên mềm nhũn và ngã quỵ xuống đất. Có rất nhiều cư dân khác cũng có biểu tình giống nàng vậy, rốt cuộc nguy cơ cũng qua rồi.

Trên mặt Lưu Sâm cũng lộ ra nụ cười khoan khoái, nhưng phụ thân lại nói tiếp:

- A Khắc Lưu Tư, ngươi tự ý rời khỏi Phong Thần đảo, gia gia ngươi cực kỳ tức giận. Trước khi có lệnh mới của gia gia ngươi, ngươi đã ngang nhiên đối kháng với Long Quy và các chiến sĩ của Phong Thần đảo, sai càng thêm sai, ngươi có biết tội của mình chưa?

Những lời này vừa thốt ra, Bối Ty vốn đã cảm thấy nhẹ nhõm thì bây giờ lại thấy lo lắng cho Lưu Sâm.

Lưu Sâm cung kính khom người thưa:

- Hài nhi đã biết sai! Xin nguyện ý lấy công chuộc tội, vì Phong Thần đảo mà đi tìm Giao ngư trăm năm.

- Dựa theo đảo quy, kẻ nào đối kháng với Phong Thần đảo thì sẽ giết không tha. Dù cho có là người trong tộc của đảo chủ, nếu dám cãi lệnh đảo chủ thì cũng trục xuất khỏi đảo, trọn đời không được đặt chân lên Phong Thần đảo nửa bước, điều này ngươi biết rõ chứ?

Lưu Sâm khẽ chấn kinh trong lòng, sao lại có cái đảo quy như thế chứ? Vừa nghĩ tới đây, hắn lướt mắt nhìn sang A Nhĩ Thác, chỉ thấy gã quay nhìn ra biển khơi, chứ không thấy rõ được nét mặt của gã trong lúc này. Đây có phải là điều mà gã mong muốn hay không? Là trục xuất mình ra khỏi đảo?

Thanh âm băng lãnh của phụ thân vẫn vang lên:

- Tổ tông đã chế định đảo quy, ta không có quyền thay đổi, nhưng đảo quy còn có một điều nữa. Đó là nếu như trong lúc bị trục xuất khỏi đảo mà có thể lập công đặc biệt cho đảo, vậy thì sẽ được phép trở lại Phong Thần đảo. Ngày hôm nay gia gia ngươi không có ở đây, nên ta sẽ tự tác chủ việc này. Trong vòng một tháng sắp tới, nếu ngươi có thể tìm được chất nhờn của Giao ngư trăm năm, vậy ta sẽ cho phép ngươi trở lại Phong Thần đảo.

Lưu Sâm khom người thưa:

- Hài nhi....tuân lệnh! Đa tạ phụ thân!

Phụ thân đưa mắt nhìn hắn một lúc, rồi chuyển sang A Nhĩ Thác, nói:

- Trở về!

Hơn một trăm con Long Quy chậm rãi khởi hành, thẳng tiến về phương xa. Lưu Sâm vẫn đứng trên tảng đá ngầm, đưa mắt nhìn đại đội nhân mã quay về. Trên lưng con Xích Long Quy có một nữ hài mỹ lệ quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt của nàng ta nhìn hắn thật chăm chú, chính là Tác Mã.

Thiếu chủ và nàng ta cũng đến đây, cả thiếu chủ cũng bị nghiêm phạt như vậy, còn tiền đồ của nàng tỳ nữ này thật là đen tối, có thể toàn bộ gia tộc của nàng cũng sẽ vì chút kế sách nhỏ của nàng mà đối mặt với tai ương, nàng ta có hối hận chăng? Nàng ta có lo sợ chăng? Nhưng trong cái nhìn của Lưu Sâm, nàng ta không hề hối hận và cũng không sợ hãi, hắn không hiểu được những gì đang hiện ra trong ánh mắt của nàng lúc này.

Hắn cũng không hiểu tất cả những người tham dự trong việc hôm nay!

Ca ca thay đổi, phụ thân cũng thay đổi. Thậm chí cả gã Cát Nhĩ kia cũng biểu hiện rất khác thường, và ngay cả tiểu cô nương đã giúp hắn tối qua cũng rất khác thường.....

- Đa tạ thiếu chủ!

"Bình" một tiếng dài vang lên, tất cả mấy ngàn người đều quỳ thụp xuống, thanh âm đó thật là lớn và kéo dài vô tận.

Lưu Sâm chậm rãi cúi xuống nhìn, ở dưới tảng đá cũng có một vị cô nương nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào thốt:

- Thiếu chủ, thật xin lỗi!

- Mọi người đứng lên đi!

Lưu Sâm khoát nhẹ tay rồi nói:

- Hãy đi chôn những người bất hạnh qua đời đã!

Xin lỗi? Sao nàng lại phải xin lỗi hắn? Không, hai tiếng đó phải là do hắn nói với vong hồn của những người bất hạnh bị thảm tử dưới bàn chân của Long Quy và dưới mũi kiếm của mấy tên kiếm sư kia mới đúng.

Thế rồi các cổ thi thể được cởi hết y phục ra rồi xếp đặt chỉnh tề ở trên bãi cát, trong gió phảng phất vang lên những tiếng khóc nức nở không ngừng. Sau đó, theo mệnh lệnh của đảo chủ, hơn một ngàn cổ thi thể liền được đẩy vào sóng nước, chúng được sóng biển cuốn ra khơi rồi sau đó cũng chìm xuống đáy biển....

Màn đêm dần buông.

Hoàng hôn!

Ánh mặt trời màu vàng kim rải xuống mặt biển, những ánh sáng phản chiếu óng ánh lung linh rọi trở lại trên bờ biển. Mọi người đã tản mác hết. Trải qua lần tổn thương trầm trọng này, hầu như tất cả đều bị ảnh hưởng, có người có thân nhân qua đời, có người có nhà cửa bị sập đổ, cần trùng kiến nhà cửa, nhưng hiện nay ở sau lưng Lưu Sâm vẫn có hơn trăm thanh niên còn lưu lại, ai nấy đều để mình trần, trên vai mang theo một cái túi lớn rất kỳ quái.

Một thanh niên dẫn đầu lên tiếng:

- Thiếu chủ, hơn trăm người chúng ta sẽ toàn bộ xuống biển. Nếu như không bắt được Giao ngư trăm năm, thề vĩnh viễn sẽ không lên bờ nữa!

- Không cần!

Lưu Sâm chậm rãi nói:

- Chúng ta vẫn còn dư thời gian....chư vị trở về trước đi, để ta suy nghĩ tìm biện pháp đã!

Muốn tìm Giao ngư trăm năm đâu phải dễ như thế được? Nếu dễ vậy thì đâu đã dẫn đến cuộc diện như hôm nay? Những người này xuống biển lại không được quá an toàn, nhất là biểu tình ở trên mặt họ đã nói cho hắn biết, vì tìm Giao ngư trăm năm để đền đáp ân tình của thiếu chủ, họ thật sự sẽ bỏ ra bất cứ cái giá nào, kể cả tính mạng.

Tuy rằng Giao ngư trăm năm có liên quan đến việc hắn có thể trở lại Phong Thần đảo hay không, nhưng hắn đâu thể để cho hơn trăm hán tử đầy tâm huyết này hy sinh một cách vô ích được?

Hơn trăm người nghe xong lời hắn thì đều sửng sốt, không ngờ thiếu chủ lại không nóng lòng chút nào. Bối Ty chợt mở miệng:

- Ca ca, chúng ta nên nghe lời thiếu chủ. Mọi người cứ về trước, để muội ở lại với thiếu chủ được rồi!

Lưu Sâm đưa mắt nhìn nàng, rồi hỏi:

- Hắn là ca ca của nàng à?

Bối Ty gật nhẹ đầu, trên mặt đỏ bừng lên. Thanh niên dẫn đầu bước lên một bước rồi nói:

- Bối Lợi xin ra mắt thiếu chủ!

Nếu như là trước kia, hễ gã nhìn thấy gã thiếu chủ đã khi phụ muội muội của mình thì đôi mắt của gã nhất định sẽ phun ra lửa ngay, nhưng bây giờ, trong mắt gã chỉ phun ra những tia cảm kích và cung kính mà thôi.

Lưu Sâm gật đầu nói với gã:

- Các ngươi cứ về trước đi, để ta ngồi lại đây một lát với Bối Ty.

Rốt cuộc đám người cũng bỏ đi, trên bờ biển chỉ còn lại hai người. Bối Ty lén lút quan sát xung quanh một lượt, sau đó mới tựa vào lòng hắn rồi nói:

- Thiếu chủ, có thể cho ta biết tại sao hôm nay ngài lại làm vậy không?

Lưu Sâm vòng tay ôm lấy tấm thân mềm mại của nàng, rồi nhẹ giọng nói:

- Nếu ta nói là vì nàng, vậy nàng có tin không?

- Tin!

Bối Ty ôm lấy cổ hắn rồi vui mừng nói:

- Bởi vì....bởi vì ở trên đời này, thiếu chủ là nam nhân đối xử tốt với Bối Ty nhất!

Tiếp theo đó thì hai người hôn nhau thật thắm thiết. Bối Ty say lúy túy! Nam nhân này vì nàng mà quyết liệt với gia tộc của hắn, vì nàng mà hắn cam chịu mạo hiểm. Hắn vì nàng cái gì thì nàng cũng không quan tâm, mặc kệ hắn là hạng người nào, cho dù là người xấu thì hắn cũng là nam nhân mà nàng yêu thương nhất.

- Bây giờ hãy kể cho ta biết chuyện của mấy ngày qua xem!

Lưu Sâm chậm rãi nói:

- Kể từ lúc bọn họ lên đảo đòi lấy Giao ngư trăm năm cho tới sự việc kết thúc hôm nay, các ngươi xảy ra những đụng chạm gì với họ, tất cả mọi chi tiết đều kể hết cho ta nghe. Việc này có quan hệ đến số phận và tiền đồ của mọi người trên đảo, nhất định không thể bỏ sót một chi tiết nào.

Hôm nay có thể giải quyết sự việc êm xuôi, đó là nhờ tác dụng của phụ thân, nhưng có trời mới biết bọn họ có trở lại sinh sự lần nữa hay không. Vì vậy mà hắn phải nắm rõ tình hình của đôi bên thì mới có thể thật sự giải quyết vấn đề được.

- Đụng chạm?

Bối Ty lắc đầu nói:

- Đâu có đụng chạm nào đâu chứ? Kể từ lúc đại công tử lên đảo cho tới nay, chúng ta cả nửa câu thừa thải cũng không dám nói, tất cả đều nghe theo lời của đại công tử mà hành sự. Họ muốn chúng ta xuống biển thì tất cả mọi người đều xuống biển, không ai bắt được Giao ngư trăm năm, đại công tử cũng đã giết hơn ba mươi thanh niên đã xuống biển của chúng ta rồi. Cả việc đó mà đảo chủ cũng không dám nói lại nửa câu....

Lưu Sâm nhíu mày, hỏi:

- Có thể nào do những người khác bất mãn nên đã có hành động trả thù với Phong Thần đảo chăng?

- Không đâu!

Bối Ty kiên quyết nói:

- Tuyệt đối không thể nào! Đảo chủ sớm đã hạ nghiêm lệnh, mặc kệ Phong Thần đảo muốn gì, tất cả mọi người đều không được phản kháng, cho dù họ có làm những việc khiến các nam nhân mất mặt, như là....như là....khi phụ thê tử của họ vậy.

Lưu Sâm nghe xong lời đó thì tức giận đấm lên tảng đá một cái, bụi cát tung bay mù mịt. Sắc mặt của hắn đanh lại, đó chính là Phong Thần đảo của hắn, là hành vi cầm thú trăm phần trăm!

Gia gia đã từng nói qua, "Hắc Lưu đảo công nhiên cãi lệnh, thốt lời vô lễ, thậm chí còn giết hại dũng sĩ của Phong Thần đảo!" Hừ, cả thê tử cũng có thể đem tặng cho người khác cưỡng gian, vậy những tộc nhân như thế làm sao có thể phản loạn được? Là ai đang nói láo đây?

- Hơn trăm con Long Quy vây quanh Hắc Long đảo suốt hơn ba ngày, tuy chúng vẫn bất động, nhưng đảo chủ sớm đã có dự cảm chẳng lành. Với tình huống như vậy, tuyệt không có người nào dám phản kháng để rước lấy mối họa diệt tộc cho tộc nhân của mình cả.

Lưu Sâm chợt ngẩng đầu lên hỏi:

- Ngươi nói là họ đã bao vây Hắc Lưu đảo suốt ba ngày mà vẫn bất động, mãi tới hôm nay mới phát động?

- Đúng vậy, có lẽ là họ muốn chờ xem chúng ta rốt cuộc có bắt được Giao ngư trăm năm hay không!

Quả thật là lý do đó sao? Lưu Sâm chậm rãi đứng lên. Hắn bắt đầu từ từ thả bộ trên cát. Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Ba ngày bao vây mà không tấn công? Đợi đến một khắc trước khi hắn tới nơi thì mới phát động tấn công, dường như là họ có ý định để cho hắn tham dự vào việc này thì phải. Tên cầm cờ chỉ huy Long Quy kia cũng rất kỳ quái, hết lần này tới lần khác đều lên tiếng chống đối hắn, huống chi những câu nói ban đầu còn muốn khích cho ca ca quyết liệt với hắn nữa, tại sao gã lại dám làm như thế?

Cho dù gã tính đúng là mình sẽ bị trục xuất ra khỏi đảo, những chẳng lẽ gã không biết là ca ca rất tôn trọng mình? Gã không tuân theo mình, nhưng chẳng lẽ cũng không sợ ca ca? Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ca ca còn chưa nói ra lời nào thì gã đã lập tức hành động, nói động là động, nói dừng là dừng, so với Tôn Tử còn oai hơn nhiều! Trừ phi trước đó gã đã có người khác bày mưu lập kế cho!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.