Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 125: Thánh Địa

Bách Biến Tiêu Hồn

125 Chương 125: Thánh Địa

Có được thứ này vào tay cũng không phải dễ dàng gì, vì vậy mà Lưu Sâm liền bỏ cái bong bóng nước vào túi đặc biệt mà hắn mang theo, như vậy thì sẽ được bảo hiểm hai tầng, càng an toàn hơn. Lưu Sâm mỉm cười nhẹ nhõm. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn tất. Đây là một nhiệm vụ gian khổ, Hắc Lưu đảo phải bị tổn thất hết hơn mười nhân mạng mà vẫn không thể hoàn thành được, mà thiếu chút nữa đã khiến cho cả hòn đảo với mấy vạn người bị chìm vào đáy biển. Ấy vậy mà hắn lại hoàn thành chỉ trong hai ngày, tất cả đều là nhờ vào sức của Vưu Nhi!

Nhìn khuôn mặt mỹ lệ có thêm mấy phần vui mừng của nàng, Lưu Sâm chợt cảm thấy xung động, chỉ muốn ôm chầm lấy nàng rồi hôn chụt một cái thật mạnh.

Đương nhiên, đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn mà thôi. Lưu Sâm khó khăn rời ánh mắt khỏi khuôn mặt của nàng, sau đó chỉ lên hòn đảo ở trước mặt rồi nói:

- Tiểu mỹ nhân, chúng ta lên đảo tham quan một chút được không? Cảnh trí ở trên đó thật là đẹp!

Vưu Nhi thoáng do dự một chút rồi sau đó mới gật đầu!

Khi tiến đến gần đảo, mùi hương càng lúc càng đậm. Hai người quanh quẩn ở bờ bên này một lúc, sau đó Lưu Sâm mới ngẩn người ra. Thì ra bờ bên kia mới là mặt chính của đảo, bởi lẽ ở bên đó có một pho tượng đá, có thể không phải là một pho, mà là hai pho mới đúng.

Một pho tượng là một nữ nhân xinh đẹp, nàng mỹ nữ này đẹp đến mức không hề mang theo khí chất ô trọc của nhân gian, một cánh tay ưu nhã chỉ lên không, phảng phất như hướng lên trời mà cầu khẩn vậy. Y phục của nàng tung bay trong gió, các đường cong đều hiện ra rất ưu mỹ. Còn ở phía trước nàng lại có một nàng mỹ nhân ngư! Phía dưới tảng đá có điêu khắc một đóa hoa xinh đẹp, chiếc đuôi của nàng ta dường như nằm ở trên đóa hoa đó. Tuy chỉ là tượng điêu khắc, nhưng chạm trổ thật tinh vi, cành hoa đó có vẻ như đang đung đưa trong gió, còn mái tóc của mỹ nhân ngư thì cũng có vẻ như đang tung bay phất phơ vậy.

- A....cái gì thế này?

Lưu Sâm vốn đã có thói quen, trước tiên là đưa ra kết luận của mình, sau đó mới chờ Vưu Nhi gật đầu hay lắc đầu để xác nhận lại tính chính xác của những sự kết luận đó. Nhưng đối với hai pho tượng này, hắn chẳng biết gì về nguồn gốc của chúng, nên chẳng biết phải kết luận thế nào mới đúng!

Lúc này thần tình của Vưu Nhi thập phần nghiêm túc và cung kính!

Có lẽ đó cũng là một kết luận của nàng!

Lưu Sâm khẽ động tâm, vội hỏi:

- Đây là.....thánh địa của tộc nhân các người?

Vưu Nhi khẽ gật đầu!

Lưu Sâm kinh hãi hỏi:

- Ngươi dẫn ta đến thánh địa, vậy sẽ bị ảnh hưởng gì không?

Trong mắt Vưu Nhi lộ ra nét vui sướng. Nàng khẽ lắc đầu, hắn quan tâm đến nàng, thật là quá tốt!

- Vậy hay lắm!

Lưu Sâm lại đưa ánh mắt nhìn về phía hai pho tượng. Ở bên cạnh chúng có một tấm bia đá, trên tấm bia mơ hồ có chữ viết. Sự phát hiện này khiến hắn thấy khích động:

- Ta có thể lên đó xem một chút được không?

Vưu Nhi khẽ gật đầu, sau đó làm một động tác cung kính, ý bảo hắn phải cung kính một chút.

Hiểu rồi! Lưu Sâm gật đầu đáp lại, sau đó hắn nhảy lên bờ, rồi chậm rãi tiến đến chỗ pho tượng, mang theo thần thái trang nghiêm để tham bái thần điện hồng vũ.

Đứng gần quan sát thì mới thấy hai pho tượng này càng nhìn càng thấy chúng bất phàm. Chúng được điêu khắc từ bạch ngọc, loại đá này rất rắn chắc, vậy mà người ta lại có thể điêu khắc ra hai pho tượng bất phàm, kỹ thuật đó thật là khó tưởng tượng nổi. Lưu Sâm bước tới trước tấm bia, vừa đọc được mấy dòng đầu tiên thì trong lòng hắn đã thấy chấn động rồi.

"Ma cảnh tàn sát thiên hạ bừa bãi, Thánh cảnh tru diệt đại lục, khiến cho đại lục rơi vào cảnh khói lửa triền miên. Vì thương cảm cho sinh linh đồ thán, không có nơi nào được sống yên ổn, Thiên cảnh thánh nữ từ bi đã dạy cho Mạc Ca tộc nhân kỳ thuật Ngư long biến, sống ẩn thân trong biển cả, tránh xa chiến loạn."

Những hàng chữ ở trên bia đá cũng chỉ có bấy nhiêu, rất ngắn gọn, nhưng trong lòng Lưu Sâm lại dấy động phong ba. Ma cảnh? Thánh cảnh? Thiên cảnh? Hắn chưa từng nghe nói đến những địa phương này. Chiến loạn đã phát sinh từ lúc nào? Cuộc chiến tàn khốc năm xưa khắc nghiệt tới cỡ nào, khiến cho thiên hạ sinh linh không còn chỗ dung thân, mà chỉ có thể trốn vào biển cả thì mới có thể tránh được kiếp nạn?

Kỳ thuật Ngư long biến? Đó có phải là một loại ma thuật hay không? Tộc nhân của nàng....thì ra nàng vốn là nhân loại, là người của Ma Ca tộc, sau đó được sự giúp đỡ của Thiên cảnh thánh nữ nên mới biến thành Nhân ngư hay sao? Vì vậy mà Thiên cảnh thánh nữ mới được toàn bộ Ma Ca tộc sùng bái, thậm chí còn lập tượng và bia đá để tưởng niệm ở thánh địa nữa.

Biến con người thành nửa người nửa cá, đó là ân huệ hay sao? Vào lúc đó, có lẽ thật là vậy, nhưng thời gian trôi qua, cho đến ngày nay, thiên hạ đã biến dạng từ lâu. Cuộc sống của con người càng lúc càng đặc sắc, cũng có thể tận hưởng lạc thú của thế gian, còn họ chỉ có thể ở lại trong biển và làm bạn với cá mà thôi. Đó là hạnh phúc hay là bất hạnh?

Lưu Sâm dời ánh mắt về phía Vưu Nhi, mà nàng cũng đang kinh ngạc nhìn hắn. Trong ánh mắt của nàng mang theo rất nhiều ý tứ, có thứ hắn hiểu được, có thứ hắn không hiểu được, chỉ tiếc là nàng không thể nói chuyện được, bằng không thì hắn có rất nhiều chuyện muốn cùng trao đổi với nàng....

Tất cả cảnh tượng ở trên đảo cũng không tầm thường, những địa phương khác cũng đều có hoa tươi cỏ lạ, vừa sạch sẽ vừa tao nhã. Ngay cả lá rụng và cỏ dại cũng không hề biến chỗ này thành một chỗ hoang vu được.

- Tiểu mỹ nhân, ta đã biết nguồn gốc tộc nhân của các người rồi!

Lưu Sâm vừa trở lại bờ hồ vừa nói:

- Ta thật muốn tìm hiểu lối sinh hoạt thường ngày của các ngươi là thế nào đấy!

Vưu Nhi chớp chớp đôi mắt, Lưu Sâm không hiểu được loại biểu tình này của nàng.

- Ta rất mong sao ngươi có thể nói chuyện được!

Vưu Nhi khẽ gật đầu, biểu lộ nàng cũng rất muốn nói chuyện với hắn.

Lưu Sâm đưa mắt quan sát khắp mọi nơi một lượt, sau đó chợt nổi lên một ý tưởng độc đáo:

- Có muốn lên bờ tham quan cảnh trí khắp nơi không?

Vưu Nhi nghe hỏi vậy thì đôi mắt chợt sáng rực lên, nhưng rất nhanh sau đó thì ánh mắt của nàng lại ảm đạm ngay. Chỉ một chút biến hóa ngắn ngủi thôi, nhưng nó đã lọt vào mắt của Lưu Sâm, hắn cười nói:

- Trước giờ ở trong nước đều do ngươi chiếu cố cho ta, bây giờ ta cũng muốn chiếu cố lại cho ngươi một lần! Nếu như ngươi không phản đối, vậy hãy để ta....bế ngươi lên bờ nhé!

Khuôn mặt của Vưu Nhi chợt đỏ bừng lên, vừa nhìn thấy biểu tình đó, nhịp tim của Lưu Sâm chợt đập mạnh hơn. "Ùm" một tiếng vang lên, hắn đã nhảy vào hồ, sau đó tiến lại gần Vưu Nhi, nàng nửa như chống lại nửa như đồng ý, nhưng rốt cuộc cũng bị hắn ôm lấy. Nước chảy từ trên người nàng xuống không ngớt, khuôn mặt của nàng thì đỏ hồng như áng mây chiều, lúc này chợt có một cánh hoa tươi rơi xuống nơi khóe miệng của nàng, khiến cho nàng trông đẹp như mộng ảo vậy.

Thân thể của nàng tuy khá dài (bao gồm cả đuôi ở trong đó), nhưng trọng lượng cơ thể cũng không có bao nhiêu. Lưu Sâm cẩn thận ôm nàng lên bờ rồi tiến thẳng đến rừng hoa ở trên đảo.

- Ngươi không có cơ hội để thể nghiệm cuộc sống ở trên cạn, mà ta cũng không giúp được gì nhiều cho ngươi, nhưng ta nghĩ có thể giúp ngươi thể nghiệm cuộc sống ở trên cạn của con người là thế nào. Đại dương có cảnh đẹp của nó, lục địa cũng có cảnh đẹp của nó, nhưng cảnh đẹp của hai nơi đều không giống nhau....

Vưu Nhi mở to đôi mắt, tò mò nhìn khắp bốn phía, nơi đâu cũng là những cảnh quang mà nàng chưa từng gặp qua bao giờ.

- Đây là một ít tiểu phi trùng, đừng có xem thường bọn chúng. Thoạt nhìn thì chúng có vẻ kiều diễm như vậy đó, nhưng chúng cũng có công lao không ít đâu.

Vưu Nhi khẽ nghiêng đầu tỏ ý không hiểu.

- Ngươi xem đóa hoa này nè, con tiểu trùng tử ở trong đó bay ra, trên chân nó dính đầy phấn hoa, rồi sau đó nó mang theo phấn hoa đó và bay sang đóa hoa khác, rồi khiến cho đóa hoa kia kết quả!

Ở phía trước quả thật có rất nhiều trái cây, nào đỏ, nào vàng, vv....tất cả đều rất kiều diễm.

- Muốn ăn thử không?

Lưu Sâm cao hứng nói:

- Lần trước ngươi cho ta ăn loại hồng quả dường như cũng không khác những loại này là bao nhỉ.

Vưu Nhi đỏ mặt, đưa tay hái lấy một quả, rồi dúi tới miệng Lưu Sâm. Một tay nàng đút trái cây cho hắn, còn một tay thì ôm chặt lấy cổ hắn.

Tư thế đó bắt đầu có hơi chút mập mờ.

Lưu Sâm cắn nhẹ một cái, chỉ thấy hương vị rất ngọt ngào! Sau đó hắn cũng hái một quả rồi đút tới miệng cho Vưu Nhi, và nói:

- Ngươi cũng ăn thử một trái đi.

Vưu Nhi mở miệng cắn, nhưng miệng của nàng hơi nhỏ, mà quả cây kia lại trơn tru như muốn tuột ra khỏi miệng nàng. Bàn tay của Lưu Sâm hơi động một chút, nàng thế nào cũng cắn không được quả cây nọ. Ngay trong lúc nàng gấp gáp thì Lưu Sâm đã bật cười ha hả. Thế rồi Vưu Nhi khẽ véo nhẹ lên cổ hắn một cái, khiến cho tim hắn đập rộn lên, động tác vừa rồi đúng là một động tác nũng nịu rất đáng yêu!

Hắn rất quen thuộc với loại động tác này, đó là chiêu thức thường có của Cách Tố, nhưng chẳng lẽ một nàng Nhân ngư cũng biết làm như vậy hay sao?

Tâm viên ý mã vừa nổi lên, Lưu Sâm cảm thấy toàn thân hắn hơi phát nhiệt rồi. Hắn nhìn bốn phía một chút rồi nói:

- Chúng ta sang bên kia ngồi một chút.

Hắn biết nàng có thể ngồi xuống được, ngồi ở trên đuôi của mình.

Quả nhiên Vưu Nhi có thể ngồi được. Tuy vậy, sau khi ngồi xuống cỏ, đuôi của nàng cũng không giống mông của người thường, ngồi cũng không thể ổn được. Khi thân người của nàng hơi nghiêng nghiêng qua một chút thì liền có một cánh tay đưa qua ôm lấy eo của nàng. Vưu Nhi không hề cự tuyệt, nàng nhẹ nhàng tựa vào vai của hắn, trên tay nàng còn cầm nửa quả trái cây, nhưng vẫn không ăn tiếp.

Lưu Sâm hơi sửng sốt, hắn khẽ liếc nhìn nàng, lúc này nàng đang nhắm khẽ đôi mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, đôi hàng lông mi cũng đang nhè nhẹ run.

Không biết trải qua bao lâu, trái cây đã ăn no, quan sát trùng tử cũng rất nhiều, bãi cỏ cũng bị Vưu Nhi quan sát tỉ mỉ một lượt. Hoàng hôn cũng dần buông, hai người ngừng nghiên cứu, lẳng lặng nhìn ra chân trời. Ánh chiều tà dần dần tan biến, rồi bóng đêm phủ xuống, hai người lại nhìn bầu trời đầy sao. Có lẽ Vưu Nhi được xem sao trên trời nhiều nhất, bởi lẽ trong rất nhiều buổi tối tịch mịch, các nàng mỹ nhân ngư chỉ có thể trồi lên mặt nước để ngắm sao thôi. Nhưng cảm giác của nàng hôm nay lại không giống ngày thường, bởi vì nàng đang ngồi trên đất liền, và đang ngồi bên cạnh nam nhân mà nàng say đắm nhất!

Ở trong Nhân ngư tộc, có lẽ nàng là một người ngoại tộc!

Có lẽ lục địa quá yên bình, yên bình đến nỗi khiến cho nàng rất nhanh buồn ngủ, nhưng nàng vẫn không muốn ngủ. Nàng chỉ muốn lẳng lặng cảm ứng hô hấp của người bên cạnh, nàng cảm thấy nhịp tim của mình cũng đập cùng nhịp với hắn. Mặc kệ đại dương có nổi lên bao nhiêu bọt nước, mặc kệ ngày mai thế nào, nhưng tối nay, tối nay nàng đã say rồi!

Trời lại sáng, hai người lại một lần nữa trở lại hồ, nắm tay nhau nhảy vọt qua vách núi, bơi qua thông đạo và trở về đầm nước ở bên ngoài, rồi lại vượt qua thác nước để về biển khơi. Tay của Vưu Nhi càng nắm càng chặt, suốt dọc đường về, nàng bơi rất chậm, càng lúc càng chậm dần. Nhưng rốt cuộc thì cũng đến được mục tiêu, Hắc Lưu đảo đã xuất hiện trong tầm mắt. Bóng dáng của các cư dân đang kiễng chân ngóng trông Lưu Sâm trở lại cũng rơi vào tầm mắt. Lưu Sâm ngừng lại, Vưu Nhi cũng ngừng theo.

- Tiểu mỹ nhân, ta phải về rồi!

Trong mắt Lưu Sâm lộ vẻ lưu luyến không thôi:

- Ngươi cũng trở về đi thôi!

Trong mắt của Vưu Nhi cũng lấp lánh đôi giọt lệ, hay chỉ là bọt nước?

Lòng của Lưu Sâm chợt thấy mềm lại, hắn nói:

- Vẫn là câu nói cũ: ta sẽ nhớ ngươi!

Khuôn mặt của Vưu Nhi từ từ đỏ lên, bên tai nàng còn truyền đến lời dặn ân cần của hắn:

- Đại dương hung hiểm khó lường, hãy cẩn thận bảo trọng bản thân. Đừng đến gần Phong Thần đảo nhé, thời gian sắp tới, ta sẽ không có mặt ở đó rất lâu, những người ở đó không tốt đâu!

Vưu Nhi nhìn hắn thật lâu, nàng không gật đầu mà cũng không lắc đầu.

Hai cánh tay đang nắm chặt nhau từ từ buông ra, Lưu Sâm nhìn nàng gật đầu một cái, sau đó quay người bơi thẳng vào bờ. Cánh tay của Vưu Nhi chìa ra ở trong nước thật lâu, đầu cũng ngẩng cao, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, bỗng nhiên thở dài rồi khẽ gọi:

- A Khắc Lưu Tư....

Thanh âm của nàng thật nhỏ nhẹ và yếu ớt, nhưng lại tràn đầy vẻ quyến luyến.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.