91 Chương 91: Chương 91:
Trong phòng, Tịch Nhan một mình ôm lấy chăn lui vào góc tường, kìm chế không khóc ra.
Nàng đúng là vẫn còn chưa hiểu biết hắn, dù chỉ một chút thôi nàng cũng không thể nắm bắt suy nghĩ của hắn, hắn bây giờ thật xa lạ nhưng có lẽ đó mới thật sự là hắn, nhưng mà nàng cũng không hiểu hắn.
Kỳ thật, nàng sợ hãi, sợ hãi một Hoàng Phủ Thanh Vũ xa lạ như vậy.
Cửa phòng đóng im suốt hai ngày qua bỗng nhiên bị đẩy ra, Tịch Nhan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy chính là một Hoàng Phủ Thanh Vũ xa lạ, trên mặt không hề có nụ cười.
Tịch Nhan vẫn mím môi, cố kìm nén cảm giác cực kỳ bi ai đang lan tràn trong nội tâm: "Ngài tới làm cái gì?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn quét qua thức ăn trên bàn chưa từng được động đũa, tiến lên lấy thức ăn vào trong chén, sau đó đến ngồi xuống bên giường, đem chiếc đũa gắp thức ăn đưa đến bên miệng nàng, thản nhiên nói: "Ăn một chút đi."
Ngữ khí bình thản như vậy, Tịch Nhan chỉ cảm thấy chán ghét, bèn đẩy tay hắn ra :"Không cần ngài giả mù sa mưa quan tâm."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng nở nụ cười, vẫn cầm chén thức ăn trong tay, đứng dậy liền ra ngoài cửa.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, khóe miệng Tịch Nhan hơi co rút lại * giật mình, loại cảm giác sợ hãi, cô tịch tuyệt vọng lại một lần nữa mãnh liệt đánh úp nàng -- không, nàng không muốn bị nhốt tại nơi này, nàng sẽ điên mất!
"Đừng để một mình ta ở nơi này......" Nàng cúi đầu nói, ngay sau đó, vốn muốn vội vã xuống giường, không nghĩ tới bất ngờ ngã thật mạnh xuống.
Trong đầu có cảm giác ông ông, lúc Tịch Nhan có tri giác lại thì nàng đã dựa vào một lồng ngực vô cùng quen thuộc và ấm áp, hơi thở quanh quẩn nàng chính là hơi thở tinh thuần của người đó.
Hắn ôm nàng, để nàng dựa vào trong lòng mình, trên mặt vẫn không hề có nét cười nào.
Lúc này, Tịch Nhan vô cùng yếu ớt, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào thì sẽ nát vụn, nước mắt nhịn hai ngày qua rốt cục không thể tiếp tục nén lại nữa, vùi vào gáy hắn khóc lớn lên: " Đừng để một mình ta ở nơi này...... Ta rất sợ......"
"Ở bên cạnh ta sẽ không sợ sao?" Hắn cười lạnh một tiếng hỏi.
Tịch Nhan không phản kháng lại, tiếng khóc bị kiềm hãm tựa hồ chứa đựng sự do dự, có chút nhớ nhung nhưng lại muốn thoát khỏi sự ôm ấp của hắn. Nhưng sau khi nàng cố gắng thử một hồi lâu, người nàng rốt cục không còn khí lực nữa, lại trở về trong lòng hắn, thấp giọng vừa khóc vừa nói: "Không sợ ...... Ngài đừng để một mình ta ở nơi này, ta sẽ không sợ ......"
"Đây chính là nàng nói ." Thanh âm của hắn vẫn lãnh đạm như trước.
Tịch Nhan nghe được rõ ràng, trong lòng bỗng chốc khổ sở, lại đột nhiên kinh hãi thấy mình bị hắn bế lên: "Ngài làm gì vậy?"
Miệng hắn bất giác gợi lên một ý cười mỏng, trong đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết không thấy một chút cảm xúc: "Nhan Nhan, chẳng lẽ nàng không biết đã làm sai thì phải bị trừng phạt sao?"
----------------------------------------------------------
Tịch Nhan có nằm mơ cũng không nghĩ đến, cái hắn gọi là "Trừng phạt", dĩ nhiên là......
"Nhan Nhan, xin ta đi." Giọng nói của hắn cố nén lại, bởi vì áp lực mà khàn khàn, Tịch Nhan nghe được càng run sợ.
Quân áo vung vãi khắp mặt đất, màn bên trong buông xuống, Tịch Nhan dồn dập thở dốc, cùng hắn ồ ồ hô hấp.
Nàng lúc đầu vẫn còn cứng nhắc chưa quen, nhưng sau hai ba lần bị hắn trêu đùa trở nên động tình, trong đầu dần hiện lên tất cả các hình ảnh nóng bỏng lúc trước, nhưng lửa nóng hắn để trên nàng, cố tình không chịu tiến vào, cố ý lặp lại hai chữ kia: "Xin ta đi."
Tịch Nhan khổ sở cúi đầu nức nở, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại chút lý trí, biết mình từ một năm trước đã từng mơ hồ thuận theo hắn một lần lại một lần, nay lại vạn lần không thể được. Bởi vậy lúc này nàng lâm vào tình huống rất khó xử, nàng vẫn cố hết sức muốn thoát khỏi hắn.