88 Chương 88: Chương 88:
Tịch Nhan đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn mật đạo tối đen, cũng không biết qua bao lâu, rốt cục cắn răng một cái hạ quyết tâm, khom người chui vào.
Trong mật đạo không nhìn thấy một tia sáng, đường đi vòng vèo, do Tịch Nhan không yên lòng nên không ngừng bị đụng vào đầu, qua vô số lần đau đớn sau, rốt cục nàng mới chật vật chui ra khỏi mật đạo.
Cửa ra của mật đạo là ở ngoại ô, một nơi ẩn nấp hẻo lánh, cách nơi này khoảng hai dặm là một bến đò, có thể nhanh chóng lên thuyền rời đi, quả thật là con đường chạy trốn tuyệt vời.
Nhưng Tịch Nhan vẫn rất cẩn thận trong mỗi bước đi, rõ ràng biết chính mình không nên luyến tiếc, nhưng vẫn kiềm chế không được. Một đoạn đường rất ngắn, thế nhưng nàng đi mất gần một canh giờ!
"Quận chúa, thời gian không còn kịp rồi." Mắt thấy phía trước là bến đò, nhưng Tịch Nhan vẫn bước đi cực kỳ thong thả, Triển Phong rốt cục nhịn không được mở miệng thúc giục một câu.
Tịch Nhan dừng cước lại, có chút mê mang nhìn về phía hắn: "Không còn kịp rồi sao?"
Triển Phong ngẩn ra, rõ ràng nghe được bên trong ngữ khí của nàng có ý chần chờ, nếu thật sự không kịp, nói vậy nàng sẽ lập tức xoay người đi cùng Thất hoàng tử về Bắc Mạc sao? Nghĩ đến đây, Triển Phong vội hỏi: "Quận chúa, nếu đi nhanh hơn làm sao lại không kịp chứ? Lúc này thiếu gia đang ở thành Hoài An, tuy nói không thể tự mình đến dẫn quận chúa rời đi, nhưng cũng đã ở phía sau tiếp ứng cho quận chúa ."
Hắn đột nhiên nhắc tới Nam Cung Ngự, Tịch Nhan bỗng dưng nhớ lại hơn một năm qua, mỗi khi nàng bị nỗ khổ tương tư dày vò không thể chịu đựng nổi, Nam Cung Ngự sẽ cười nhạo nàng, mà nàng cũng không yếu thế, lấy chuyện Nam Cung Ngự từng kể cho nàng, hắn bất đắc dĩ buộc phải buông tha cho một nữ nhân, để chế giễu hắn.
Đã hơn một năm qua, trong cuộc sống của nàng ngoại trừ tương tư, còn lại chỉ cùng Nam Cung Ngự ai ủi lẫn nhau. Hai người thậm chí còn cùng nhau hứa hẹn, Nam Cung Ngự không hối hận quyết định lúc trước, mà nàng, cũng không đổi ý. Nguồn:
Nghĩ đến đây, Tịch Nhan cúi đầu thở dài: "Đi thôi."
Lúc này hai người mới nhanh chân chạy đến bến đò, nhưng mà, vừa mới đến nơi, hai người lại đều ngây ngẩn cả người --
Nam nhân đang ung dung ngồi trên bến đò, giương mắt nhìn bọn họ, không phải Hoàng Phủ Thanh Vũ thì còn là ai?
Trong lòng Tịch Nhan đột nhiên chấn động, kinh ngạc nhìn khuôn mặt không hề mang ý cười của hắn, trong lúc nhất thời, nàng không thể thở nổi.