Trở về truyện

Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân - Chương 34

Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

34 Chương 34

Tiếng hét thất thanh của con nhỏ vang lên làm cả đám củng bất ngờ quay lại, kéo theo đó là một tràng những âm thanh hú hét loạn xì ngầu của đám con gái. Trong trạng thái hoản loạn tột độ, con nhỏ cắm đầu chạy thẳng vô đám đông, ngược lại hướng lúc nãy vừa chạy ra. Bọn kia củng lại chen chúc chạy theo. Mình cười khà khà rồi tranh thủ lao theo, sợ mất dấu rồi không biết thế nào.

Vòng qua căn hầm mộ, tới hành lang chổ nhốt mấy con đười ươi còn bị giam. Chúng thấy người túa ra như ong vỡ tổ củng ngóc đầu lên nhìn rồi đi lại sát song sắt làm bọn kia càng sợ thêm. Mình vọt lên trước, bắt kịp em thì củng vừa tới cánh cửa cuối cùng. Cả đám đẩy luôn cửa hòng tìm đường chạy thì củng lọt luôn ra bên ngoài. Ánh sáng ban ngày chói lóa, khách tham quan vẫn đi lại nườm nượp, cảm tưởng như vừa thoát ra khỏi địa ngục và trở về mặt đất vậy.

Nhìn mặt mày đứa nào củng xanh lè như tàu là chuối, con nhỏ thì mồ hổi chảy ròng trên tráng, khom lưng chóng tay lên đầu gối thở hùng hục như trâu. Đôi mắt vô hồn như vừa chết đi sống lại.

Mình khoái trá ngồi luôn lên cái ghế đá gần đó, ôm bụng vừa cười vừa trêu :

– Kakaka, biết sợ là gì chưa cưng, lần sau đừng có mà phách lối nhé!

– Kinh khủng thiệt, cái này ai mà yếu tim chắc chết tại chổ quá.

– Haha, ngồi xuống đây đi – mình đưa em chai nước – nghỉ tí cho khỏe rồi qua bên kia, còn mấy trò nữa củng được lắm, kakaka.

Con nhỏ nhìn mình rồi lại cuối mặt xuống đất thở phì phò, mắt vẫn trân trân nhìn một chổ, chắc là vẫn chưa trở về trạng thái bình thường được.


Ngồi một lúc thì mình dẫn em qua khu trò chơi dân gian. Bên này toàn mấy trò nhẹ nhàng nhưng củng rất thú vị như đi cầu khỉ ném banh vô rỗ, phóng phi tiêu.v.v.. Cái trò đi cầu khỉ nhìn đơn giản vậy mà chơi mãi không thắng được, tức thật.

– Cùi bắp, có chút xíu vậy mà đi hổng được !

– Xí, ông ngon đi thử đi, đứng đó mà nói.

– Được rồi, tránh ra.

Cầu khỉ là một đoạn tre dài một đầu thả xuống đất, còn một đầu được buộc dây kéo lên cao khoảng 1 mét. Người chơi mang một trái banh đi từ thấp lên cao, tới đoạn cuối có một cái rỗ đặt cạnh bên và bỏ banh vào đó. Đa số mọi người chỉ đi được nữa đường là té cắm đầu. Mình lấy hết thăng bằng, chạy một mạch tới cuối, thả được trái banh vô rỗ thì do tốc độ nhanh quá nó lại bị nảy ra. Ba bốn lượt đều không ăn được, tức vãi chưởng.

– Hê hê, tưởng thế nào, thôi tránh ra cho người khác chơi đi ông ơi!

Mình ngậm ngùi bước ra, thiệt là quê dễ sợ.

Lát sau ghé vô quầy lưu niệm, mình tót lên cái lang cang cao ngay cửa ngồi nhìn em đi lòng vòng ngắm từng món đồ trang trí. Hết chỉ cái này lại trầm trồ khen cái kia, nhìn dễ thương hết sức. Đang ngắm em ngon lành thì bất ngờ con nhỏ quay lại nhìn mình, trên tay cầm con thú bông đang tính nói gì đó. Chẳng hiểu sao bối rối, sẵn đưa tay ngoắc ngoắc ẻm lại. Con nhỏ củng lon ton đi tới.


– Gì đại ka?

– Mỏi giò quá, cõng đại ka đi dạo một vòng coi!

– Ok!

Ẻm xoay lưng lại, dù hơi ngại ngại nhưng lỡ miệng rồi nên thôi củng lên đại. Do đang ngồi lang cang cao nên chỉ cần nhoài người tới trước là đu lên luôn. Con nhỏ gồng hết sức, cõng mình đi được ba bốn bước gì đó thì đuối quá ngồi thụp mịa nó xuống đất.

– Ăn thì như trâu mà mới mấy bước chân đã ngã, đúng là vô dụng!

Mình xỉa cho câu rồi cười khà khà bỏ đi tới chổ mấy cây đa, đi được và bước thì nghe lịch bịch đằng sau, chưa kịp quay lại thì bổng có đứa nào tót mịa nên lưng, ôm cổ mình cứng ngắt.

Trời ạ, sao mà mềm mại, êm ái hết sức vậy trời. Lần đầu tiên được đụng chạm con gái thế này, lại là em nữa, người sao mà cứ lâng lâng khó tả. Lúc đó không biết nói gì, tự nhiên thấy ngại ngại thế nào nên im re. Bình thường toàn đùa giỡn như anh em, bạn bè nên chẳng ai nghỉ gì. Giờ đột nhiên gần gủi như vậy hơi mất bình thường. Hình như em củng cảm thấy như vậy và không biết nói gì luôn thì phải. Mình cõng em đi lòng vòng vòng một đoạn khá xa rồi mới tìm cách nói chuyện cho tự nhiên.


– Thôi xuống đi cô nương, nặng như heo à!

– Hihi ! được rồi, tha cho ngươi đó, đàn ông con trai gì mà yếu hết sức!

Thả con nhỏ xuống cái ghế đá, mình củng ngồi luôn bên cạnh, đột nhiên nhìn ra đằng trước thấy người ta bu rất đông quanh một cái hồ.

– Ê nhóc, bên kia có trò gì kìa !

– Đâu ? í… ! qua coi đi!!

Vậy là hai đứa lon ton chạy qua. Thì ra là người ta đang diễn kịch nước, chổ này là một khúc sông khá rộng hình elip, từ bờ này qua bờ bên kia củng cả trăm mét, mỗi bên đều có một cây cầu nhìn rất đẹp.

– “Loa…loa…loa… ! tất cả nghe đây, hôm nay ngày lành tháng tốt, đức vua muốn tìm người có đức cáo tài để để làm Phò mã cho công chúa, vậy ai cảm thấy…..”

Là kịch Sơn Tinh Thủy Tinh, tên quân lính vừa rao xong thì có hai chiếc thuyền, mỗi bên một gã mặc rô đi cùng vài thằng đệ, rồi nhà vua với công chúa bước ra đứng trên cầu, hai bên chém gió qua lại một hồi thì ra về, hẹn ngày mang sính lễ rước dâu. Mấy cảnh sau thì cứ tiếp diễn như trong truyện, riêng phần đánh nhau thì ban tổ chức dựng khá hoành tráng, du dây, bắn cung, phun lữa, xịt nước nhìn cứ như thật. Lại thêm dàn âm thanh rất sống động, nghe thiệt là đã lỗ tai…

Cứ như vậy, hai đứa tung tăng tham quan đủ các trò. Buồn cười nhất là lúc gần về ra hồ cá sấu chơi. Mua vé bước vào, ẻm bất ngờ chỉ đằng xa và hét lên với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên:

– Trời đất ơi, con cá sấu to khổng lồ luôn kìa Xeko!

– Đâu? con nào đâu?

– Kìa, nó nằm nổi lên mặt nước kìa? – ẻm nhún nhún chân chỉ qua bên phải.


– Con nào đâu sao anh không thấy?

– Nó bự chần dần dậy mà không thấy! đây nè, nhìn theo em đây nè!

– Sax, đừng nói là em chỉ con đó nha?

– Uhm, nó đó ! lần đầu tiên em thấy con cá sấu to như vậy đó. Ax, có khi nào nó bò vô đây cắn người ta không Xeko? Mà sao nó đứng yên như tượng thế ? – sực nhớ ra điều gì, ẻm bắt đầu hoang mang.

– Trời đất, anh lạy em, nói thiệt hay giỡn vậy? cái đó là cá sấu giả mà?

Té ra nãy giờ ẻm đang chỉ con cá sấu già cao gần 2 met, dài củng phải 6-7 met đang nằm chỏng chơ giữa hồ.

– Giả đâu mà giả ! con cá sấu rõ ràng vậy mà anh nói giả! – ẻm trợn mắt liếc xéo mình ra vẻ ta không có ngu như ngươi tưởng đâu đấy nhé.

– Em nghĩ sao vậy, làm gì có con cá nào mà to như thế? mấy cái này người ta đúc rồi đặt ở đó cho quan cảnh nó sinh động thôi, đằng sau còn cả bầy nữa nè.

Mình chỉ ra sau lưng, bên này hồ củng lúc nhúc 4 – 5 con thiệt bự, toàn đúc bằng thạch cao hay bê tông gì đó nằm rãi rác khắp hồ.

– Wow…. ! ở đâu mà nhiều thế ? sao nhìn cứ như thật vậy?

Công nhận ngoài kích cở khác thường ra thì nhìn tụi nó y như thật, ai mới tham quan lần đầu rất dễ bị nhầm vì xung quanh và dưới nước có hàng trăm con đang bơi lội tung tăng.

– Bó tay em, em có đứng đây tới tối thì tụi nó củng trơ vậy cho coi. Nó mà là thật thì có mà quậy nát bươm cái khu du lịch này.

Con nhỏ vẫn chưa tin lắm, ẻm nhìn chằm chằm một hồi lâu rồi mới đi, thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn lại xem có thay đổi gì không….

***

Bước ra khỏi khu cá sấu thì củng đã gần sáu giờ. Sau một ngày vui chơi, tham quan đã đời thì đứa nào củng mệt rã người. Thế là quyết định ra về, lúc nãy em có nói là sẽ lên chổ bà H chơi và ngủ lại. Ra khỏi cổng, mình dắt em qua bên kia đường đón xe bus. Lên giữa cây cầu vượt đi bộ thì đứng lại:

– Đẹp quá Xeko ha ! – Em dang hai tay, đón những cơn gió mát rượi lồng lộng thổi vào người.

– Uhm.

– Dễ chịu thật, hôm nay vui quá, lâu rồi em mới thấy sảng khoái như vậy đó!

Đặt hai tay lên thành lang cang, mình lặng lẽ ngắm nhìn người con gái mà bao lâu qua không ngừng thương nhớ. Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt rạng rỡ đang mở thật to, em cười một nụ cười rất đẹp, hồn nhiên và trong sáng. Đôi tay dang rộng như muốn mặc cho những cơn gió mạnh mẽ kia cuốn bay đi hết bao nhiêu nỗi niềm đã chất chứa trong lòng bấy lâu. Hẳn là em đã phải khổ sở và vất vả nhiều lắm. Tự nhiên thấy lòng bồi hồi quá đỗi, vui thì ít mà xót xa thì nhiều. Giá như anh có thể làm gì đó nhiều hơn cho em thì tốt biết mấy.

– Anh có hay ra đây đứng không Xeko? – em hỏi, mắt vẫn nhìn về phía xa xăm

– Không, anh ở xa chổ này lắm!

– Là ở đâu?

– Trong quận 10, từ đó ra đây củng hơn chục cây!

– Củng gần mà?

– Đường thành phố, như vậy không gần đâu. Chẳng ai chạy từ đó ra đây để hóng gió cả.

– Oh. À mà anh nói đúng thật, còn nhiều thứ rất đẹp và ý nghĩa xung quanh mà em vẫn chưa biết đến. Em phải mạnh mẽ và quên mấy chuyện kia đi, để còn tận hưởng cuộc sống này nữa chứ.

-Hehe, được vậy thì tốt. Rãnh rổi cứ lên đây chơi, anh sẽ dẫn em đi nhiều chỗ còn hay hơn nữa.

– Uhm, nói thì phải nhớ đó nha. Mai mốt mà quên thì đừng trách tay ta.

– Các hạ cứ yên chí!

Con nhỏ lại cười, nụ cười sảng khoái và rạng rỡ như trẻ con bị cù lét.

– Í! trời mưa rồi Xeko ơi!

Mẹ kiếp, cơn mưa mắc dịch, sao lại có thể đến vào cái lúc đang vô cùng lãng mạng thế này không biết. Mình vội vàng xách balo của em rồi hai đứa chạy xuống phía dưới, tấp vô trạm xe bus đứng trú. Cái trạm thì bé bằng lá khoai mà bao nhiêu con người chen chút, thiệt là bực bội ông trời.

– Mưa to quá, sao về đây Xeko?

– Đợi tí xe tới thì về luôn. Đứng đây không ổn rồi!

Một lúc sau thì xe củng tới. Cả đám chen lấn nhau để leo lên, mình và em chậm chân nên không còn ghế ngồi. Thế là đứng rã giò, may mà lúc sau mình đớp được cái ghế của đứa nào xuống trạm cho em ngồi, đứng thêm tí nữa thì đứa bên cạnh củng xuống nên được hai chổ ngon lành.

Bên ngoài trời mưa càng lúc càng to. Một tiếng sau thì về tới Cộng Hòa, mình bắt nhầm chổ nên xuống sớm mất một trạm. Hai đứa đứng nép vào mái hiên, nhìn em bị mưa tạt ướt như con chuột mà thấy tội. Không cách nào khác đành vẫy đại cái taxi, chiếc xe đang phóng như điên dại thắng lết bánh cách cả đoạn, cách tụi mình gần năm chục mét. Lão tài xế nghe mình nói cho xuống 65 Bình Giã thì mặt hầm hầm, ra điều không hài lòng. Biết sao giờ, đoạn đường chưa tới cây số…

Xe dừng đầu hẻm, hai đứa lẹt đẹt vác balo chạy thẳng vô trong. Tới cửa phòng, mụ H đang ngồi coi tivi thấy bé Th với mình bước vào thì ngơ ngác:

– Ủa, hai người ở đâu chui ra thế?

– Ở đâu cái gì, thấy khách quý tới thăm không biết nghênh đón còn ngồi đó hỏi ! Có cái khăn nào sạch sẽ không cho mượn xíu coi?

– Trên móc kia kìa, khăn tao cái nào mà hổng sạch mậy!

Con Th nhanh nhẩu chụp cái khăn, vừa lâu tóc vừa bước vô toilet.

– Ông với nó vừa đi đâu về mà ướt chèm nhẹp thế?

– Đi đón nó ấy mà, thôi tui về đây, trời tối rồi.

– Ở lại ăn cơm rồi hãy về, làm gì vội thế?

– Tranh thủ chứ lỡ hết xe, để lúc khác. Tui đi đây, bái bai!

Nói xong mình vọt ra luôn, đứng một hồi bả hỏi lung tung lại không biết đường trả lời thì mệt.

————–

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.