Trở về truyện

Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân - Chương 21

Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

21 Chương 21

Ráng chào một câu cho lịch sự rồi đi ra, sau đó thì hai thằng lên đường đóng thằng một hơi, tới nhà thì củng hơn mười hai giờ.

Đớp hết tô cơm nguội với món khổ qua nhồi thịt số zách của bà già, mình lên giường lôi tấm thiệp mà ẻm làm tặng hôm sinh nhật ra ngắm. Những nụ cười đáng yêu của ẻm lúc nằm trong bệnh viện khiến tâm trạng của mình dễ chịu rất nhiều, ít nhất là kể từ sau cái ánh mắt hờ hững lúc con nhỏ ra cửa và lên xe với tên mặt ngựa. Thiệt đúng là người xinh làm cái gì củng xinh, có vài cái chữ mà đọc tới đọc lui muốn mòn con ngươi củng không chán , sẵn tâm trạng có chút hưng phấn nên mình quyết định lấy giấy bút ra. Tính là làm bài thơ ngọt ngào hôm nào tới sinh nhật ẻm lại đem ra tặng mà sao dốt quá, rặn hoài không ra được câu nào, cuối củng thẳng cẳng ngủ luôn tới sáng.

Hôm nay chủ nhật, theo bảng phân công nhiệm vụ thì mình với sáu thằng nữa lên nhà Sáng sơ mít chặt tre vác về nhà thầy để làm cổng trại, chuẩn bị cho đợt cắm trại chào mừng 26/3 sắp tới. Linh cảm cho biết công việc sẽ vô cùng vất vả và nguy hiểm cho nên dù hẹn hò chín giờ nhưng mình cứ rề cà rịch. Ăn sáng xong lại thong thả xuống nhà thờ (nhà thờ dưới chổ mình) làm ly vài ly café với mấy thằng trong xóm, tụi nó còn rủ rê trưa nay lên nhà Tèo Nga thịt vài con gà nấu cháo ăn giải mỏi…

Đến khi lên đường và tới nơi thì củng hơn mịa nó mười giờ, kiểu này chắc tụi nó củng chặt gần xong rồi, chịu khó ăn chửi tí rồi cột lên xe chở về cho nó khỏe. Chào ông bà già thằng Sáng xong thì mình mò ra cuối vườn. Mới đầu tưởng đâu chỉ có mấy thanh niên cơ bắp ai dè nguyên cả một ben con gái cùng mấy thằng không nhiệm vụ củng ở đó, cả nam cả nữ gần hai chục mạng.

Không biết công việc thế nào mà thấy các anh chị làm muối rồi hái xoài rượt đuổi giành ăn ồn ào hết sức.

– Giờ mới tới đó hả T? – Hải lé phát hiện ra mình đưa tay vẫy vẫy

– Sorry tao bận tí việc nên tới trể! Chưa gì tụi mày đã chặt xong rồi à?

– Không sao, nãy giờ đợi mày nên đã làm đâu! vô ăn xoài đi, xoài ngọt lắm. – Sơn núi trấn an.


– Cái đệch!

Mình là mình ghét nhất mấy người làm biếng, nhìn tụi nó ham chơi mà quên cả nhiệm vụ thế này thiệt bực không chịu được.

– Thôi thôi, tranh thủ làm lẹ đi trưa nay tao còn phải về có việc gấp nữa!

Lời nói của mình có vẻ không có trọng lượng, mấy ông thần cứ rề rà hết cái này đến cái kia mất cả buổi trời vẫn chưa chịu làm.

Tre nhà thằng Sáng công nhận tốt dễ sợ, cây nào củng cao mười mấy mét, thân thì to như bắp vế. Mà mấy cây to thì lúc nào củng nằm tuốt bên trong, các bác nhìn một lùm tre um tùm mà muốn chặt một cây nằm sâu bên trong thì biết nó khó thế nào rồi đấy. Đã vậy chặt xong củng không dám cắt mà cứ thế lôi nó ra ngoài nên nặng và mệt kinh khủng, hết vướng đầu này tới tướng đầu kia.

Mấy thằng lợn đi theo đã không được tích sự gì còn lôi bài ra chém ăn tiền, làm bên này đứa nào đứa nấy to như con trâu mà cứ chặt được một hai cây lại giải lao uốn nước, mon men xin đánh ké một hai cây đỡ ghiền. Mẹ kiếp, cứ kiểu này thì nồi cháo gà ở nhà bị tụi nó đớp sạch mất. Biết là có cố củng không kịp nên cuối cùng mình rủ ba thằng nữa lập một sòng riêng, thôi thì mất cái này bù cái kia vậy.

***

Hai tuần học trôi qua nhanh chóng, cứ sáng đến lớp, chiều tập trung nhà thầy. Một số lo làm cổng trại còn một số thì tập các tiết mục văn nghệ. Thầy thì dĩ nhiên phải lên trường nên lũ đầu trâu mặt ngựa ở nhà tha hồ quậy phá. Hết mua đậu về nấu chè rồi mua bột về làm bánh, cả lớp gần bốn chục mạng mà làm cái cổng trại bé tí gần tuần chưa xong.


Chiều thứ bảy mình về nhà mà lòng sung sướng vô bờ. Chuyện giận hờn với em Th nay đã hết, cố gắng tắm rữa cơm nước cho thiệt lẹ đặng xuống nhà rủ thằng Tr đi chơi. Tuần trước thằng bạn già phải cùng gia đình về quê ngoại ở Phan Thiết ăn đám cưới nên không lên Long Khánh được được, nay phải tranh thủ. Thiệt sự mà nói thì cả tuần đi học vất vả, tối thứ bảy về nhà anh em gặp gỡ giao lưu chút đỉnh củng là chuyện thường, thế nên gia đình củng không quá khắc khe cho lắm, mấy ổng bả chỉ tưởng hai đứa lòng vòng uốn café trong xã chứ không nghĩ dám đi chơi xa như vậy, ông già thằng Tr mà biết thì đừng có mơ mà đụng vô xe ổng.

Nhà thằng Tr ăn cơm khá trể, lần nào lên củng ngồi lang cang trước nhà chơi để đợi. Một lúc sau thì nó củng đi ra, mình hiểu ý nên cứ thế ngồi nói linh tinh, hỏi han chuyện học hành này nọ. Mục đích là để ông già nó chủ quan, tưởng hai thằng hôm nay ở nhà mà lộ sơ hở. Trong lúc nó đang ngồi xỉa răng canh đồng hồ thì đột nhiên ông già nó từ bên hông nhà vọt xe lên chạy ra cổng, sau đó thì phóng đi đâu mất.

Đen như chó mực rồi, thằng Tr chạy luôn vô nhà hỏi bà già:

– Ủa ba đi đâu zậy mẹ?

– Đi đâu thì hỏi ổng chứ sao tao biết được mà hỏi!

Vậy là trớt quớt, hổng lẽ lấy con Cub chở đá nhà mình, con này đi rẫy thì khỏe đừng hỏi, có điều mang đi tán gái thì coi bộ hơi bị lấn cấn, không biết phải lên đồ như thế nào cho nó hợp.

Vô cùng chán nản, đã lỡ hẹn tụi nó rồi, giờ đang ức đi chơi trong người mà gặp cảnh này thiệt là bực hội hết sức. Bàn tính một lúc thì hai thằng quyết định là…cái gì đến sẽ đến, miễn cưởng không hạnh phúc, tạm thời xuống nhà thờ làm ly café cho tỉnh táo rồi tính sau, lâu lâu ghé về thăm chừng coi thế nào, cò gì thì lên muộn một chút củng được.


Sau khi gọi điện thông báo cho tụi nó là xong việc bọn tui lên ngay, bị con H mè nheo một trận, thì hai thằng lóc cóc đi bộ xuống nhà thờ. Cứ vậy ngồi đợi, thỉnh thoảng Tr lụ khụ tóm thằng đệ gần đó bắt chạy về nhà xem ông già nó đã về chưa.

Mãi củng nhận được tin hỷ, vội vã chạy về nhà xin xe và đóng hết ga hết số. Cuối cùng đến nơi thì củng gần mịa nó mười giờ, chẳng hiểu còn lên làm cái quái gì giờ này.

Vội gì vội củng không quên dừng xe trước đầu hẻm cởi áo, cất nón, vuốt lại tóc tai cho bén cạnh rồi mới chạy vào. Công nhận, không gì khổ bằng đi tán gái.

– Tới rồi đó hả, có chuyện gì thì để hôm khác lên củng được, đi khuya thế này nguy hiểm quá!

Con H độ lượng bước ra mở cổng, C củng đang ngồi trong nhà.

– Hehe, bọn tui toàn đi giờ này cho nó mát không hà!

Để thằng Tr dắt xe, mình đi trước vô nhà

– Đợi lâu không C?

– Không, canh mấy ông lên đây chắc chừng 30 phút nên giờ tui củng vừa mới qua!

– Vậy à!

– Ủa mẹ đâu rồi H?

– Mẹ với bé Th đang coi tivi nhà dưới!


Hai thằng lọc cọc đi xuống chào, mà con nhỏ này kỷ thiệt, nghe hai anh tới không biết chạy lên chào hỏi còn bày đặt giả điên ngồi dưới mới ghê. Hôm bữa mới chở đi bệnh viện đây mà giờ quên ơn mau thiệt.

– Dạ tụi con chào cô!

– Oh chào T với Tr, hôm nay hai đứa lên muộn thế?

– Dạ tại mắc chút công chuyện nên lên hơi trễ.

– Uhm, mấy đứa coi đi đâu thì tranh thủ đi đi chứ để khuya, không còn chổ nào mở cửa đâu!

– Dạ!

Công nhận mẹ của H tâm lý dễ sợ, chưa kịp xin đã gợi ý cho luôn rồi . Mình liếc đểu con chằn lửa, ẻm đang mặt cái váy tro, áo thun trắng ngồi xếp bằng bê tô cơm, mắt sáng rỡ, ngoác miệng nhìn tụi mình cười như cá trê, cái mặt háo hức như tù binh 20 năm nghe tin được phóng thích. Mỗi khi sắp có chuyện gì vui là ẻm đều có cái vẻ mặt và điệu bộ đó, nhìn yêu không chịu được.

– Giờ đi đâu H?

Tụi mình quay lên thì thấy C với H đang bàn tán:

– Không biết, giờ này chắc mấy quán café củng sắp đóng cửa hết rồi!

– Thì ra tượng đài ngồi chơi , chủ yếu là vui vẻ là được rồi! – mình gợi ý.

– Tượng đài hả? oh, vậy củng được!

Không biết tụi nó thế nào chứ đối với mình thì lên cái thị xã này đi chổ nào củng được. Ở đây nơi nào củng sáng sủa, sạch sẽ, có ngồi vĩa hè củng thấy sang. Mà cái chính là gặp được tụi nó đã rất vui rồi, đi đâu không quan trọng.

– Ra tượng đài chơi nhóc!

Sẳn tiện mình quay xuống rủ bé Th, ẻm nghe mình nói thì lật đật bê tô cơm chạy lên, đứng ngay chổ giao nhau giữa phòng khách và nhà dưới, nhìn có vẻ đang xin xỏ cái gì.

Mọi người bắt đầu ra dắt xe, mình tưởng ẻm đi ra luôn nên củng không để ý, đến khi quay lại thấy ẻm vẫn đứng đó, mình ngạc nhiên:

– Sao thế? không thích đi hả?

– Không phải! Tại…tại bà H…hổng cho em đi!

Là sao? Mình ngớ người, không hiểu vấn đề.

– Ai hổng cho mày đi, đi thì nhanh nhanh lên còn đứng ra đó!

Bà H củng giật mình quát một câu rồi quay ra xe của C.

– Híhí, đợi em tí!

Ẻm sung sướng bê tô cơm chạy xuống nhà, chắc là đi thay đồ.

Bé Th nói vậy là ý gì nhỉ, không cho đi là sao? hay là…?

***

Cả đám ra tới nơi thì công viên củng bắt đầu vắng vẻ, lúc đi tụi nó có mua ít trái cây nên việc đầu tiên sau khi tìm chổ ngồi là mang ra chia nhau đớp. Chẳng nhớ khi ăn tụi nó nói tới chuyện gì mà một lúc sau đứa nào củng phải đọc profile của mình. Nào là thích và ghét điều gì, màu gì, nhạc gì, món gì… rồi mẫu bạn trai, bạn gái, ước mơ sau này.v.v. và .v.v… tất tần tật các thứ tào lao trên đời . Không hiểu là ý tưởng của đứa dở người nào nhưng củng thấy…hay hay và thú vị ra phết.

Tụi nó chém gió cả đống mà chỉ nhớ mỗi câu trả lời của bé Th khi được hỏi là ghét điều gì nhất.

– Em là em ghét nhất là ai nói mấy câu: “Thôi mình hổng đi được đâu…!” hay “Thôi! Chắc mình phải về rồi…”

Mới đầu nghe xong mình chả hiểu con mịa gì, có gì liên quan ở đây? Nhưng sau vài giây cười cười ra vẻ tán đồng thì mình củng hiểu ra điều ẻm muốn nói. Đúng là dân chơi bời có khác, đầu óc chỉ nghĩ có bấy nhiêu. Mình thì mình củng ghét mấy đứa như vậy nhưng đưa nó vào câu trả lời cho câu hỏi ghét điều gì nhất thì hình như hơi khập khiển, không biết là nó có đang dằn mặt đứa nào hay không. Dù sao thì cá tính như thế này anh củng thích, mười điểm cho kưng.

Kỷ niệm đáng nhớ nhất của buổi tối hôm ấy chính là trò rượt bắt. Sau một hồi hỏi qua hỏi lại, có vẻ mọi người đã bắt đầu cảm thấy mình dần trở nên ngớ ngẩn nên để thay đổi không khí, mình hay bé Th gì đó bày trò để chơi cho vui.

Tất cả củng oẳng tù tì và Tr là người thua cuộc, đồng nghĩa với việc bị chăn. Quy tắc là người bị chăn phải đuổi và chạm bằng được vào một trong những người chăn còn lại, có một khu vực an toàn, nếu tất cả người chăn đều nhảy vào đó để trốn thì người cuối cùng sẽ trở thành kẻ bị chăn và thế cho tên đầu đất đang rượt đuồi điên loạn kia. Đứa nào yếu sinh lý thì cứ chui vô chổ an toàn mà trốn, nhưng muốn ra ngoài tung tăng thì phải được một đứa bên ngoài chạm vào để cứu. Đại loại là như vậy.

Khu an toàn được mặc định là lối đi từ dưới đất lên trên chân tượng đài được xây bằng khoảng hai chục bậc thang và rộng khoảng sáu mét . Vừa xuất action, Tr lù khù đã lao hùng hục vào con mụ H đầu tiên, ai chứ riêng bà này thì trời tính không bằng bả tính. Con nhỏ đứng sẵn bên cạnh lối đi và đợi thằng Tr cắm đầu tới là nhảy cái chóc vào chổ an toàn, nghoe ngẩy cái mông qua lại rồi hếch mặt lên ra vẻ ta đây giỏi lắm . Mình thì thằng Tr rượt không lại nên quay sang con Th gần đó. Địa hình hiểm trở mà con Th nó lại nhanh như quỷ, luồn lách hết chổ này đến chổ kia rồi lại la hét chí chóe. Cuối cùng củng bất lực nốt nên cực chẳng đã, thằng khỉ đột đành đuổi theo con C. Bà C thì quá ngây ngô ,chạy chưa được vài bước chân đã bị Tr xách gọn cổ áo tha về…

Cái trò này vui thì có vui thật nhưng nếu chơi hết mình thì chỉ có thiệt cho bà C với bà H. Hai mụ này chậm chạp và ù lì kinh khủng, cứ một đứa chui vô chổ an toàn đứng rồi thì đứa còn lại có mà loay hoay cả đời củng chẳng bắt được đứa nào. Thế nên mình đành phải giả vờ trược chân hay cố tình chui vào ngỏ cụt cho mấy mẻ tóm, được thể cứ tưởng mình ngon nên bà nào củng há mồm cưới phớ lớ. Mình bị chăn thì cứ dồn cho hai mụ vô hết chổ an toàn đặng khỏi nghĩ lung tung rồi nhắm thẳng con chằn lửa mà đuổi cho bỏ ghét, con này láo quá mà không ai bắt được nó .

Công nhận con nhỏ đã nhanh lại còn lanh, ẻm lạng lách đãnh võng bạt mạng, nhảy qua cả ghế đá, vườn bông… không từ một chổ nào. Bị mình đuổi sát nút, ẻm lại chạy đến chổ hồ nước và lượn vòng quanh. Cái hồ này đường kình tầm mười mét, có vòi phun ở giữa, cứ thế này mà đuổi thì có đến sáng củng chẳng bắt được. Ẻm phát hiện góc lag quá ngon lành nên cứ lòng vòng gần đó, không dám đi đâu xa. Đằng kia thì thằng khỉ đột đã cứu mịa hai con mụ già ra ngoài. Không còn cách nào khác, đành phải quay lại rượt thằng Tr…

Mặc dù mặt mủi ông nào bà nấy đều già như trái cà nhưng tâm hồn bên trong thì lại rất hồn nhiên và vô cùng nhí nhảnh . Hết la hét rồi lại rượt đuổi, công viên bây giờ cứ như là dành riêng cho năm đứa vậy. Cuộc chơi cứ thế kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đến khi có mấy xe của dân phòng tới đuổi thì mời ngừng lại.

Ngó đồng hồ thì củng đã gần mười hai giờ, đang vui mà mất hứng quá chừng. Tính đợi mấy lão đi khỏi rồi tí nữa lại chơi tiếp, trong lúc ngồi nghĩ thì chẳng hiểu vô tình thế nào ba đứa kia lại ngồi một chổ lấy nhãn ra đớp, mình với bé Th thì ngồi riêng một góc bên này. Hai đứa đạp chân lên ghế rồi ngồi hẳn lên trên thành, không khí đột nhiên lắng xuống, từ hôm cãi nhau đến giờ đã gần cả tháng, củng chưa ai chủ động đứng ra làm hòa, giờ tự nhiên lại ngồi riêng cạnh nhau thế này, mình cứ thấy sao sao.

Đã lúng túng, không biết nói gì rồi mà ẻm lại cứ im lặng, thỉnh thoảng lau mấy giọt mồ hôi đang nhễ nhại trên trán.

————–

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.