6 Chương 6: Kiệu hoa đưa nhầm phòng
"Chẳng phải chàng đã biết rồi sao?" Lê Viện ngẩng đầu, quật cường nhìn hắn. "Ta còn có gì để nói đây?"
Trần Dịch Sâm buông cô ra, nhíu mày.
"Vậy tại sao đêm qua không nói?"
"Ta..." Lê Viện nắm chặt khăn tay, sắc mặt ửng đỏ. "Nghĩ đó là mơ."
"Hửm?" Trần Dịch Sâm nhướng mày.
"Ta... Ta cho rằng đó là một giấc mơ, cũng không muốn tỉnh lại. Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã do người lớn an bài, đính hôn từ trong bụng mẹ gì gì đó, ta nào có quyền làm chủ? Khi nhìn thấy phu quân, ta cứ nghĩ là mình đang mơ, một giấc mơ đẹp nhất. Ta thật sự không dám tỉnh dậy..."
Trần Dịch Sâm như có điều suy nghĩ về lời nói của cô, lại nhìn đến vẻ mặt thẹn thùng của nữ nhân, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.
"Nàng..."
Ý tứ đó có nghĩa là... So với gả cho Trần Dịch Bắc, người nàng thật sự muốn gả chính là hắn sao?
Bởi vì quá tốt đẹp, nàng tưởng mình đang mơ, cả người như rơi vào trong sương mù?
Lê Viện đã sớm biết tỉnh lại sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Dù sao thì vấn đề này cũng không có khả năng giấu giấu diếm diếm. Sớm muộn gì rồi cũng sẽ đến thời điểm chân tướng trồi lên trên mặt nước.
Mà Trần Dịch Sâm và Trần Dịch Bắc lớn lên khác nhau một trời một vực như vậy, những người khác thì không nói, với tư cách là tân nương tử " Nguyễn Vũ Phỉ " không có khả năng không biết người mình gả đến là ai. Hai tân lang Trần gia một văn một võ, mà trên mặt Trần Dịch Bắc lại không có vết sẹo, có thể phân biệt người này người kia rất rõ ràng.
Bởi vậy, đến lúc sự việc bại lộ rồi, Lê Viện sẽ bị Trần Dịch Sâm chất vấn. Cô phải khiến cho hắn tin tưởng người mình thật sự muốn gả chính là hắn, cho nên hiện tại mới đâm lao phải theo lao.
"Phu quân còn gì muốn hỏi nữa không? Nếu không có, bây giờ ta muốn đi thu dọn đồ đạc."
"Thu dọn đồ đạc làm gì?" Giọng điệu của Trần Dịch Sâm phức tạp.
"Người phu quân vốn cưới phải là đệ nhất mỹ nhân kinh thành Đường tiểu thư, ta lại không phải. Bây giờ chuyện đã thành ra như vậy, đương nhiên là ta phải về nhà." Dứt lời, nước mắt rấm rứt tuôn ra.
"Nàng đã là người của ta, bây giờ trở về, về sau định làm như thế nào?" Trong lòng Trần Dịch Sâm không thoải mái.
Nghĩ đến về sau nàng còn phải gả cho nam nhân khác, vô duyên vô cớ cảm thấy bực bội.
"Ta đã là người của chàng, làm sao nam nhân khác còn muốn ta nữa? Trở về nhà mẹ đẻ, ta sẽ xuống tóc lên núi làm ni cô. Hu..."
Trần Dịch Sâm nhìn bộ dáng đáng thương của cô, không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.
Hắn không biết nàng biết từ khi nào, cũng không quan tâm sự việc cuối cùng ra sao, chỉ xác định được một chuyện, đó chính là...
Nàng là cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của hắn.
Nếu không cam tâm tình nguyện, thì ngày hôm qua hẳn đã nói ra tất cả. Có thể thấy được tất cả những gì phát sinh đêm qua đều là tự nguyện.
Làm rõ được điều này, phiền muộn trong lòng hắn tiêu tan đi không ít. Về phần những thứ khác, đương nhiên là phải tìm người đứng phía sau màn này tính sổ.
Cho dù cái người họ Đường tiểu thư kia tròn dẹp ra sao cũng không liên quan tới hắn, nhưng hắn chán ghét bị người khác tính kế. Dám có gan tính kế hắn, cứ chuẩn bị tốt tinh thần chờ ông đây tới chỉnh chết đi.
"Chỉnh trang lại một chút, đến giờ kính trà rồi." Nói xong, xoay người đi ra ngoài. "Ta chờ nàng ở đình hóng gió."
Lê Viện nhìn bóng dáng Trần Dịch Sâm dần dần biến mất.
Khóe miệng cô nhếch lên, vẻ mặt tràn đầy sung sướng.
Cửa này xem như qua. Kế tiếp còn phải đối mặt với cú sốc của Nguyễn gia.
***
"Thật đúng là oan nghiệt mà! Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy? Sân phòng của Đại Lang và Nhị Lang cũng không gần nhau, cỗ kiệu đưa nhầm là kiểu gì chứ?"
Phu nhân Tĩnh An hầu ngồi trên ghế, nói với Tĩnh An hầu đối diện.
"Lão gia, chuyện này phải giải quyết thế nào bây giờ? Truyền ra ngoài thật sự rất mất mặt. Sớm biết như vậy đã không cho hai đứa chúng nó thành thân chung một ngày."
Tĩnh An hầu buồn bực buông chén trà trong tay xuống, không kiên nhẫn nói: "Hiện tại ngồi nói nhảm thì có ích gì? Còn không bằng nghĩ biện pháp xử lý tốt."