57 Chương 50: Đối phó với các nam nhân ảnh hậu
Lê Viện và Chu Xảo Huệ mới vừa đi vào, còn chưa kịp chào hỏi đạo diễn, đã bị thúc giục đi trang điểm chuẩn bị quay.
Bàng đạo diễn là người có tiếng nóng tính. Hợp tác với hắn không cần quá khách khí, chỉ cần diễn tốt phần mình là được. Hắn chỉ thích những người làm việc nghiêm túc. Thay vì lãng phí thời gian đi tạo quan hệ với hắn, còn không bằng làm việc nghiêm túc, chăm chỉ, làm cho hắn nhìn bằng con mắt khác.
"Bàng đạo diễn quả nhiên là người cuồng công việc. Em vừa mới tới, ông ấy cũng không hỏi xem em có thuộc kịch bản chưa, cứ như vậy trực tiếp quay!"
Trong lúc trang điểm, Chu Xảo Huệ ngồi bên cạnh nói.
Lê Viện cười khẽ: "Như vậy càng tốt. Quay phim xong rồi, chúng ta liền có thể về sớm nghỉ ngơi."
Thợ trang điểm cảm thán nói: "Chị Phó, làn da của chị đẹp thật đó. Đây là da trẻ con trong truyền thuyết đi?"
Lê Viện mỉm cười: "Cảm ơn."
"Em cũng thấy qua khá nhiều nữ nghệ sĩ rồi, nhưng không có ai được tinh xảo như chị. Đa số đều phụ thuộc vào đồ trang điểm." Thợ trang điểm nhịn không được thổi phồng vài câu.
Lê Viện trang điểm xong, nhìn cô gái trong gương.
Đây là một bộ phim thời kỳ dân quốc. Trần thiếu gia nghe theo an bài của cha mẹ cưới một nữ nhân chưa bao giờ gặp mặt. Đêm tân hôn thê tử dung mạo thanh thuần, giống như đóa hoa bách hợp mảnh mai. Trần thiếu gia ban đầu còn bài xích nhưng sau đó thì yêu thích không buông tay.
Nhưng mà không lâu sau đó, trong nhà luôn xuất hiện đủ các loại phiền toái. Những vụ án mạng lần lượt xảy ra, hơn nữa còn vô cùng kỳ lạ. Ngay cả Sở cảnh sát đều không tra được gì.
Lê Viện xem xong kịch bản, biết đây là một nữ quỷ chết oan, nhập vào người Tô tiểu thư đã tự sát bởi vì bài xích cuộc hôn nhân phong kiến này, thay nàng gả đi, sau đó vì chuyện năm xưa mà báo thù cả nhà Trần gia. Ban đầu nàng ta và Trần thiếu gia còn ghét nhau như chó với mèo, nhưng về sau lại thưởng thức lẫn nhau. Nữ quỷ đâm ra do dự.
Một bên là người nhà và bản thân bị chết oan, một bên là người nam nhân mình yêu. Nữ quỷ bắt đầu suy nghĩ có nên từ bỏ báo thù hay không.
Nhưng giết chóc, chỉ cần hành động một lần, sẽ không thể quay đầu. Kết cục của nữ quỷ và Trần công tử, đã sớm được quyết định vào đêm tân hôn ngày đó.
"Bi thương thật." Lê Viện than nhẹ.
"Chuẩn bị xong chưa? Tính tình Bàng đạo diễn vốn nóng nảy, sẽ không đợi em đâu." Chu Xảo Huệ hỏi.
"Đi thôi!"
Do chuẩn bị đạo cụ không đầy đủ, nên cảnh quay hôm nay không phải là cảnh thành thân, mà là bắt đầu từ đoạn sau.
Hai diễn viên còn chưa gặp mặt lần nào đã bắt diễn một đôi phu thê yêu nhau, đây nhất định là muốn kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của bọn họ. Có lẽ đó cũng chính là cách làm việc muốn gây khó dễ của Bàng đạo diễn.
"Bàng đạo diễn, tôi đã chuẩn bị xong." Lê Viện mặc một bộ sườn xám xuất hiện.
Bàng đạo diễn đang kiểm tra phim trường, khi nhìn thấy Lê Viện hai mắt sáng ngời.
"Hình tượng không tồi."
"Tô ảnh đế chuẩn bị xong chưa?" Bàng đạo diễn cầm loa hô to. "Chuẩn bị xong lập tức nhập vai."
Đạo diễn vừa dứt lời, chàng trai mặc xiêm y dân quốc cùng với trợ lý đi tới. Hắn đeo mắt kính, cả người thoạt nhìn cao quý ưu nhã, tựa như công tử quý tộc được nuôi dưỡng trong xã hội cũ.
"CP này cũng quá mạnh rồi? Sao tôi cứ có dự cảm như sắp mưa bão bom đạn nhỉ?" Nhân viên công tác bên cạnh bàn luận. "Đáng tiếc là không thể chụp ảnh. Muốn chụp một tấm quá đi!"
Tô Trạch Phong được mệnh danh là vương tử u buồn, là bởi vì hắn luôn mang theo phong cách suy tư. Nhạt nhẽo, thờ ơ, không hòa nhập với đám đông, đặc biệt quái gở.
Ban đầu hắn vốn không mang mắt kính. Thời điểm không đeo kính hắn đóng đủ các loại vai diễn khác nhau. Lãnh khốc, ôn hòa, ác độc, lười biếng. Chỉ cần hắn hòa mình vào trong đó, là có thể biến thành các loại nhân vật. Lúc ấy hắn trở nên rất khác biệt. Phảng phất cả người như thay đổi linh hồn, hoàn toàn không mang phong cách của bản thân.
Đây là lần đầu tiên có vai diễn công tử nhà giàu đeo kính trong xã hội cũ. Không thể không nói, điều này đã tạc nên một vẻ đẹp tuấn mỹ, khiến cho người ta được hưởng thụ thị giác.
"Xin chào, tôi là Phó Lâm Lâm." Lê Viện chủ động chào hỏi.
Tô Trạch Phong chế giễu nhìn cô: "Lần đầu gặp mặt?"
Lê Viện nở nụ cười tươi: "Đúng vậy! Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn."
Lần đầu cái rắm! Paparazzi không có bản lĩnh chụp được, nhưng mà cô có ký ức của nguyên chủ. Người này rõ ràng chính là "gian phu" của cô.