Trở về truyện

Xích Ngục Luân Hồi - Chương 2 Xích Ngục Luân Hồi

Xích Ngục Luân Hồi

2 Chương 2 Xích Ngục Luân Hồi

Hồ Thanh nhìn về hướng nơi phát ra âm thanh, một đám người y phục sang trọng đang đứng trên bờ cuống quít không biết làm sao, phía dưới sông, một thanh niên đang vùng vẫy liên tục, chỉ có nửa đầu nhô lên mặt nước, âm thanh đứt quãng khàn giọng kêu cứu, bộ dáng sắp chết đuối.

Hồ Thanh hơi suy tính, sau đó lập tức nhảy xuống, bơi về phía thanh niên kia. Kỹ năng bơi lội của hắn không tệ, rất nhanh túm được cổ áo của thanh niên sắp chết đuối lôi lên bờ.

Đám người trên bờ không quan tâm Hồ Thanh chút nào, vội vàng vây quanh thanh niên kia, nhao nhao một mảnh.

"Vương gia, ngươi có sao không?"

"Người đến, mang lửa tới sưởi ấm cho vương gia."

"Đại phu đâu, cấp cứu cho vương gia, ngài uống quá nhiều nước."

Một đám người vây quanh thanh niên ồn ào chăm sóc, một hồi sau, thanh niên nôn ra hết nước trong bụng, lấy lại được tinh thần.

Hắn nhìn đám hạ nhân xung quanh hừ lạnh. Đám hạ nhân vốn ban đầu ồn ào, lúc này nghe thấy âm thanh bất mãn của thanh niên thì ngậm miệng cúi đầu, vẻ sợ hãi. Hiển nhiên, lúc đầu vương gia rơi xuống nước, không một ai trong bọn hắn xuống cứu. Lúc này vương gia bất mãn, người nào cũng sợ tai hoạ rơi xuống đầu mình.

Bọn hắn chính là vịt cạn, tuy là hạ nhân của vương gia, nhưng thường ngày cuộc sống rất tốt, phú quý mà không phải chịu khổ. Thông thường ưa thích cưỡi ngựa bắn cung, không một ai trong bọn hắn biết bơi.

Thanh niên tức giận im lặng một lúc không nói, bầu không khí ngưng kết lại khiến người run rẩy, chợt hắn nghĩ tới chuyện gì đó, nói:

"Gọi người cứu ta lại đây."

Hạ nhân lĩnh mệnh. Một thị vệ vội chạy đi gọi Hồ Thanh tới.

Thời điểm Hồ Thanh nghe đám người trên bờ gọi thanh niên này là vương gia, hắn liền không chút do dự nhảy xuống cứu.

Vương gia, thanh niên này chính là vương gia.

Một người có thân phận rất cao quý, chính là một cây đại thụ. Hắn đã cứu mạng vương gia, nếu hắn có thể may mắn bám lên một cành cây, mưu lợi một chức vị thì quá tốt. Hoặc ít nhất cũng được hưởng chút quả ngọt, ban thưởng chút tài vật.

Chuyện tốt như thế, hắn có ngu ngốc mới không làm.

Lúc này hắn tứ cố vô thân, trên người không có một văn tiền, nên phải biết nắm bắt mọi cơ hội.

"Bái kiến vương gia." Tới trước mặt thanh niên, Hồ Thanh cẩn trọng thi lễ.

Vị vương gia trước mắt dung mạo anh tuấn, bộ dáng mới hai mươi tuổi.

Thanh niên nhìn Hồ Thanh, vẻ mặt nhu hoà: "Bổn vương là Tề vương, ngươi đã cứu bổn vương một mạng, ta chắc chắn sẽ tri ân đồ báo."

Tề vương hỏi lý lịch Hồ Thanh một lúc, biết hắn là cô nhi vô gia, liền mời hắn đến một khách sạn sang trọng.

Hồ Thanh tất nhiên là không từ chối. Cung kính tuân mệnh đi theo. Hạ nhân xung quanh thấy Hồ Thanh được sủng ái thì lộ vẻ ngưỡng mộ, nhưng không ai dám bất mãn nói gì, ngược lại còn rất cảm kích Hồ Thanh. Nếu Tề vương xảy ra chuyện không hay, cái đầu bọn hắn sẽ khó mà nằm yên trên cổ.

Khách sạn mà Tề vương nói đến là khách sạn tốt nhất trong thành Bạch Dạ. Vào khách sạn, Tề vương phân phó thủ hạ, sắp xếp cho Hồ Thang ở trong một căn phòng lớn. Sau khi hắn tắm rửa sạch sẽ, thay y phục, bên ngoài đã có hạ nhân của Tề vương đợi sẵn, dẫn hắn đến một căn phòng Tề vương đã đợi sẵn.

Hồ Thanh bước vào phòng, giữa phòng là một bàn thức ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút vừa được dọn lên. Ngồi tại vị trí chủ toạ đương nhiên là Tề vương, lúc này hắn đã thay một bộ y phục sạch sẽ khác màu vàng. Ngồi hai bên còn có hai nam nhân, một người mặt trắng râu dài, bộ dáng văn nhán, người còn lại mặt mày dữ tợn, thân hình vạm vỡ to lớn.

"Hồ tiểu đệ tới rồi, ngồi đi."

Nhìn thấy Hồ Thanh bước vào, Tề vương mỉm cười mời ngồi.

Nghe thấy Tề vương gọi mình là tiểu đệ, cảm giác thụ sủng nhược kinh, Hồ Thanh lộ vẻ mặt ngượng ngùng:

"Không dám, không dám, đa tạ vương gia."

Miệng thì nói không dám, nhưng Hồ Thanh vẫn rất tự nhiên ngồi vào bàn tiệc.

Nam nhân mặt mày dữ tợn cười lớn: "Ha ha, cũng may có tiểu tử ngươi cứu vương gia, tốt, tốt. Lão Mâu ta thích ngươi rồi đấy."

Thời điểm lúc vương gia rơi xuống sông, bọn hắn không ở bên cạnh. Nên đối với đám hạ nhân kia không xuống cứu vô cùng tức giận, ngược lại rất cảm kích Hồ Thanh.

Mỗi chữ tốt nói ra khỏi miệng, nam nhân mặt dữ tợn lại vỗ vai Hồ Thanh một cái. Bàn tay hắn rắn chắc to lớn, lực đạo không nhỏ, mỗi một cái vỗ hạ xuống, Hồ Thanh cảm tưởng như vai mình sắp nứt ra.

Nhưng hắn không tiện phản bác lại, chỉ có thể cười khổ đối phó.

"Mâu Đồng, người nào bị ngươi thích, coi như mệnh khổ à. Chậc chậc." Nam nhân văn nhã lắc đầu, thở dài châm chọc.

Mâu Đồng không để tâm lời châm chọc của nam nhân văn nhã, hiển nhiên bọn hắn thân thuộc với nhau, vài lời trêu chọc là không cố kỵ. Ngược lại như vậy mới chứng minh được quan hệ bọn hắn rất tốt.

Mâu Đồng rót một chén rượu đưa tới trước mặt Hồ Thanh: "Tới, uống một chén với lão Mâu ta."

Hồ Thanh nhận chén rượu, nhưng không lập tức uống mà hơi chần chừ.

"Sao vậy, rượu này có vấn đề gì sao?" Sắc mặt Mâu Đồng hơi tối sầm xuống.

Giữa nam nhân với nhau, đôi lúc mời rượu mà không uống, chính là không tôn trọng đối phương. Tình cảnh này chính là như vậy.

Bầu không khí đang vui vẻ chợt ngưng kết lại, lộ vẻ ngưng trọng.

Hồ Thanh tuy bị khí thế đối phương áp đảo, trong lòng hơi run lên, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ bình tĩnh, nhìn về phía Tề vương mỉm cười: "Tại hạ không thể uống trước vương gia à."

Nghe thấy lời này của hắn, vẻ mặt của ba người còn lại vốn đang nghiêm túc chợt giãn ra. Phá lên cười.

"Tiểu tử ngươi được à." Mâu Đồng bộ dáng thô lỗ, ban đầu vốn không để ý điều này, nghe Hồ Thanh nói hắn mới nhận ra, ánh mắt hắn nhìn Hồ Thanh không khỏi cảm thêm vừa ý.

"Có ý tứ, có ý tứ." Tề vương sảng khoái nói.

Lời của Hồ Thanh hơi lộ ý tứ nịnh nọt, nhưng đích thực rất chính xác. Vương gia ngồi chủ toạ, nào có đạo lý để hạ nhân hưởng thực trước.

Nếu là hạ nhân thân cận thì không sao, chỉ có điều Hồ Thanh mới gặp mặt Tề vương lần đầu. Dù hắn là người vừa cứu mạng Tề vương cũng không phải ngoại lệ, nếu uống trước Tề vương, người khác cũng sẽ cảm thấy hắn vô lễ.

Bầu không khí ngưng trọng liền hoà hoãn xuống, biến thành cảnh tượng vui vẻ.

Bốn người vừa ăn vừa hàn huyên vui vẻ. Tề vương ngược lại cũng rất thân thiện, không có chút vẻ trịch trượng.

Qua cuộc trò chuyện, Hồ Thanh không khỏi khiếp sợ. Ngoài Tề vương là nhị đệ của thái tử đương triều ra, hai nam nhân bên cạnh có thân phận không tầm thường chút nào. Cả hai đều là quận công. Mâu Đồng chính là võ tướng, Mâu tướng quân nổi tiếng mà Khâu Quốc này ai ai cũng biết. Chiến tích của hắn không thể đếm hết. Ban đầu nghe cái tên Mâu Đồng, Hồ Thanh đã hơi ngờ ngợ, không ngờ chính là Mâu tướng quân danh tiếng lẫy lừng kia.

Còn nam nhân văn nhã là Sài Chiết, mưu sĩ của Tề vương, thanh danh của hắn so với Mâu Đồng cũng không kém.

Nhưng chuyện này không phải là bí mật gì, nên Hồ Thanh rất dễ dàng biết.

Bất quá, khi đã ăn nhiều không sai biệt lắm, Tề vương lên tiếng:

"Tiểu Hồ, chúng ta có đại sự cần bàn tính, ngươi có thể ra ngoài được không?"

Hồ Thanh đương nhiên là đáp ứng, tuân mệnh đi ra ngoài. Sau khi hắn về phòng, Tề vương phái người đưa đến cho hắn một ngàn xâu tiền. Gần đây, chẳng qua là Tề vương có đại sự nên mới ghé qua thành Bạch Dạ này, sau hôm nay hắn sẽ rời đi trở về kinh thành.

Nhận được một ngàn xâu tiền này, Hồ Thanh vô cùng vui vẻ muốn nhảy cỡn lên. Tất nhiên, đây là tiền để đền đáp công cứu mạng Tề vương.

Thường ngày, một bó củi hắn bán đi chưa được năm trăm văn tiền. Một xâu bằng một ngàn văn tiền. Vài xâu tiền đủ để cho một nhà sống một tháng. Lúc này đây bỗng dưng Hồ Thanh nhận được một ngàn xâu, trở thành người giàu đột xuất khiến hắn có chút không quen.

Đương nhiên, Hồ Thanh biết một ngàn xâu tiền này đối với Tề vương không phải là số tiền quá lớn, nên hắn không chút khách khí mà nhận lấy.

Hồ Thanh hưng phấn đến nỗi đến thời điểm đi ngủ, hắn vẫn khó mà tiến vào giấc mộng. Dù sao, hắn cũng chỉ mới là một thiếu niên mười bốn tuổi. Lại lần đầu cầm trong tay nhiều tiền như thế, kích động cũng là điều dễ hiểu.

Hắn được an bài một căn phòng trong khách sạn mà Tề vương đang ở.

Giữa đêm, do khó ngủ, tinh thần của Hồ Thanh vô cùng tỉnh táo. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân rón rén, không phải một mà của rất nhiều người.

Truyện cùng thể loại(Truyện 18+)

Danh sách Truyện 18+ mới nhất

Truyện 18+

Sắc Dục Hệ Thống

Thể loại: Sắc Hiệp, Huyền Huyễn, Hệ Thống... . Tên Truyện: Dâm Dục Hệ thống.

Đọc truyện
Truyện 18+

Bí Cảnh Bá Chủ

Lâm Khang xuyên qua, phát hiện mình đã trở thành chủ nhân của một bí cảnh vừa mới hình thành. Theo chân hắn phát triển bí cảnh từ một cái hang nhỏ thảm không thể thảm hơn, từng bước trở thành bí cảnh

Đọc truyện
Truyện 18+

Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ

Một lần vô tình hắn được xuyên không tới đấu la đại lục,hắn một thân vô sỉ nhưng không ngờ hắn gặp phải hệ thông còn vô sỉ hơn hắn nhiều lần chỉ nhằm thơi cơ trừ bớt phần thường nhận được của hắn sau

Đọc truyện
Truyện 18+

Hậu Cung Tại Đấu Khí Đại Lục

. . . .

Đọc truyện
Truyện 18+

Thiên Ngoại Tiên Lâu: Đi Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh

Được Âm Hậu thu nhận làm đệ tử, dùng chính bản thân mình làm lô đỉnh tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, Hiên Viên Đế Phượng Quyết... . * Đẳng Cấp Trong Truyện.

Đọc truyện
Truyện 18+

Tuyệt Diệt Thiên Ma: Cuối Đường Ai Thắng?

Thế giới bước vào thời đại linh khí khôi phục một điểm nhân loại bên trong như sâu kiến, con người thức tỉnh tu luyện cùng yêu ma giao tranh gồng gã 20 năm chớp mắt trôi qua. .

Đọc truyện
Xem thêm

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.